Chồng Cũ Lại Muốn Tái Hôn Rồi

Chương 50: Kỷ Nhiên siêu A



Tại một thôn xóm nhỏ cách thủ đô hơn trăm cây số.

 

Kỷ Nhiên trốn ở chỗ này.

 

Địa hình trong núi phức tạp, nếu Dạ Lăng Hàn thật sự phái người tìm đến, cậu cũng dễ trốn vào trong núi.

 

Nơi Kỷ Nhiên ở là nhà của bạn học cấp hai – Hạ Nguyên Đán.

 

Đó là một căn nhà rất rộng rãi.

 

Cha mẹ và anh trai Hạ Nguyên Đán lần lượt bỏ mình, cậu ấy một mình mang theo đứa con anh trai để lại, mưu sinh dựa vào bán lá trà.

 

Sau khi rời khỏi Đồng Thành, Kỷ Nhiên không biết nên đi nơi nào.

 

Đúng lúc Hạ Nguyên Đán mời cậu đến chơi, nói là vừa hái đợt trà đầu, cho cậu một ít mang về.

 

Kỷ Nhiên gọi điện thoại cho Hạ Nguyên Đán, nói rõ ràng tình huống của mình cho cậu ấy biết.

 

Hạ Nguyên Đán rất trượng nghĩa, gọi cậu đến nói là có thể giúp cậu tìm nơi ẩn nấp.

 

Kỷ Nhiên tới đã được một khoảng thời gian.

 

Phong cảnh trong thôn rất đẹp, cuộc sống chậm rãi, ngày ngày trôi qua thật sự đẹp như ánh mặt trời.

 

Mỗi ngày, Kỷ Nhiên đều lên núi hái trà cùng Hạ Nguyên Đán.

 

Sau khi hái trà về thì phơi nắng, lên men, sau đó mới có thể xao trà.

 

Kỷ Nhiên cảm thấy những công đoạn chế tác này rất thú vị, thế là bảo Hạ Nguyên Đán dạy cậu, sau đó giúp cậu ấy chế biến lá trà.

 

Cuộc sống dần trôi.

 

Ngày hôm nay, cảm giác khô nóng quen thuộc truyền đến, Kỷ Nhiên lại phát tình!

 

Hai người đang phơi lá trà trong sân, mùi pheromone nồng đậm khiến Hạ Nguyên Đán giật nảy mình.

 

“A Nhiên, cậu sao vậy…”

 

Hạ Nguyên Đán là Omega, cho nên cậu ấy hiểu rất rõ về kỳ phát tình mỗi tuần và cấu tạo cơ thể của Omega.

 

Trông thấy sắc mặt Kỷ Nhiên ửng hồng, hai mắt mê ly, cậu ấy liền biết là đang phát tình.

 

“Không phải cậu là Alpha sao?”

 

Sao Alpha lại phát tình?

 

Lúc này Kỷ Nhiên không rảnh giải thích với cậu ấy, cậu sợ mùi pheromone trên người mình sẽ hấp dẫn Alpha và Beta trong thôn, đến lúc đó sẽ gây ra nhiều phiền phức không cần thiết.

 

Cậu liếʍ đôi môi khô khốc, khó khăn nói: “Có… có thuốc ức chế không?”

 

Hạ Nguyên Đán bỗng phản ứng kịp: “Có! Tôi lập tức đi!”

 

Cậu ấy lấy thuốc ức chế trong nhà ra, sau khi Kỷ Nhiên tiêm vào, khô nóng trong cơ thể dần lắng xuống.

 

Bịch bịch bịch!

 

Cửa sắt bị gõ vang.

 

Trong lòng Hạ Nguyên Đán lộp bộp một tiếng, nhỏ giọng nói: “Mùi pheromone của cậu quá mãnh liệt, hẳn là hấp dẫn Alpha và Beta xung quanh. Tôi đi xem một chút rồi đuổi bọn họ đi.”

 

Kỷ Nhiên vừa tiêm thuốc ức chế, lúc này cơ thể cậu rất khó chịu, chỉ gật đầu với Hạ Nguyên Đán.

 

Cửa sắt mở ra một khe nhỏ, Hạ Nguyên Đán trông thấy Alpha sát vách đang nhìn chằm chằm vào trong: “Nguyên Đán, em phát tình?”

 

“Không!” Hạ Nguyên Đán lạnh lùng nói: “Đừng có ý xấu gì với tôi, nếu không tôi đánh bể đầu anh.”

 

Hạ Nguyên Đán rất xinh đẹp, mặt tròn mắt to, còn có một đôi răng khểnh rất đáng yêu.

 

Không phải kiểu quyến rũ như những Omega khác, mà bởi vì quanh năm quản lý vườn trà, nên cậu có cơ thể khỏe mạnh, làn da màu lúa mì, mang lại cho người ta cảm giác tỏa nắng.

 

Khi ở trường học, Hạ Nguyên Đán được rất nhiều Alpha và Beta theo đuổi, nhưng cậu ấy không coi trọng ai cả.

 

Khó khăn lắm mới gặp được một người mình thích, nhưng lại là một tên cặn bã.

 

Hạ Nguyên Đán đau thấu tim gan trở về thôn, lập tức hấp dẫn vô số chú ý.

 

Rất nhiều người đến cửa cầu hôn đều bị cậu ấy từ chối, cậu ấy không còn lòng dạ nào yêu đương nữa.

 

Đới Hải Thanh sát vách là một Alpha, ngưỡng mộ cậu ấy đã lâu, suốt ngày nhìn chằm chằm cậu ấy, ngóng trông ngày nào đó Hạ Nguyên Đán phát tình có thể nhân cơ hội đánh dấu cậu ấy.

 

Nhưng Hạ Nguyên Đán vẫn luôn rất cẩn thận, mỗi lần đều chuẩn bị sẵn thuốc ức chế để sử dụng.

 

Cho nên Đới Hải Thanh vẫn luôn không tìm được cơ hội.

 

Hôm nay anh ta ngửi thấy mùi pheromone của Omega, lập tức đến gõ cửa.

 

Xuyên qua khe cửa, Đới Hải Thanh hít hà.

 

Kỳ lạ, sao không ngửi thấy mùi nữa?

 

“Nguyên Đán, em thật sự không phát tình?” Đới Hải Thanh cười đến là bỉ ổi: “Kỳ phát tình đau đớn như vậy, em đừng nhịn nữa. Ở cùng anh tốt biết bao, anh nhất định khiến em sung sướиɠ. Nơi đó của anh rất to, không tin anh cởϊ qυầи ra cho em xem.”

 

Hạ Nguyên Đán cũng không phải người dễ chọc, giơ chân đạp Đới Hải Thanh ngã xuống đất.

 

Đồng thời quát lên: “Cút ngay cho tôi!”

 

Đới Hải Thanh bị chọc tức, nhảy lên khỏi mặt đất, muốn xông lên cho Hạ Nguyên Đán một bài học.

 

Một cánh tay khớp xương rõ ràng thò ra khỏi cửa, sau đó đẩy cửa ra, giơ tay níu lấy cổ áo Đới Hải Thanh. Đáy mắt Kỷ Nhiên giống như kết băng, ánh mắt cực kỳ đáng sợ.

 

Bắt gặp ánh mắt thế này, Đới Hải Thanh sợ hãi run lẩy bẩy.

 

Đọ sức giữa Alpha, kẻ thắng làm vua.

 

Khí thế của Kỷ Nhiên quá mạnh, mặc dù Đới Hải Thanh cũng là Alpha, nhưng lúc này sợ như một thằng cháu trai.

 

“Hạ Nguyên Đán, em sớm nói là đã có bạn, vậy chẳng phải xong rồi!”

 

Đới Hải Thanh giơ hai tay qua đỉnh đầu, cười bồi: “Hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm! Tôi đảm bảo về sau không quấy rối em ấy nữa.”

 

Kỷ Nhiên dùng ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn anh ta, dọa cho Đới Hải Thanh càng run rẩy dữ dội hơn.

 

Hất mạnh anh ta xuống mặt đất, Kỷ Nhiên kéo Hạ Nguyên Đán trở về trong nhà.

 

Cửa sắt rầm rầm đóng lại, rung động khiến cả người Đới Hải Thanh run rẩy.

 

Hành động siêu A của Kỷ Nhiên vừa rồi khiến Hạ Nguyên Đán hâm mộ không thôi: “Kỷ Nhiên, cậu lợi hại quá đi! Tôi thật sự hâm mộ Alpha các cậu.”

 

“Tôi có gì đáng để hâm mộ.”

 

Kỷ Nhiên cong môi, đi đến trước vòi nước rửa mặt.

 

Vừa rồi khi phát tình cậu bị ra mồ hôi, trên mặt đều là mồ hôi.

 

Hạ Nguyên Đán dựa vào tường nhìn cậu rửa mặt, muốn nói lại thôi: “Rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì?”

 

Alpha căn bản không phát tình, rốt cuộc tình huống của Kỷ Nhiên là như thế nào?

 

“Tôi… tôi bị tiêm thuốc hợp thành Omega.”

 

Nhớ tới cơn ác mộng kia, Kỷ Nhiên siết chặt bàn tay.

 

Người đàn ông cậu yêu bốn năm kia đã hoàn toàn phá hủy cậu!

 

Cậu bây giờ, không phải Alpha, không phải Beta, cũng không phải Omega… từ đầu đến cuối chính là một quái vật.

 

Hạ Nguyên Đán mờ mịt: “Thuốc hợp thành Omega là cái quỷ gì?”

 

“Có thể biến Alpha thành Omega.”

 

Lời nói của Kỷ Nhiên khiến Hạ Nguyên Đán kinh ngạc không thôi: “Ai lại khốn kiếp như vậy?”

 

Kỷ Nhiên không giấu giếm Hạ Nguyên Đán, nói đơn giản chuyện xảy ra giữa cậu và Dạ Lăng Hàn.

 

Hạ Nguyên Đán tức giận không thôi: “Tên khốn kiếp, sao anh ta có thể làm ra loại chuyện này. Người có tiền bọn họ hống hách vậy sao? Quả thật không coi người ta là con người mà.”

 

Nhớ tới những gì bản thân trải qua, Hạ Nguyên Đán vô cùng đau lòng Kỷ Nhiên.

 

Bọn đều gặp phải kẻ cặn bã, bỏ ra chân tình nhưng lại bị kẻ cặn bã vứt xuống đất chà đạp.

 

Hạ Nguyên Đán vỗ vỗ bả vai Kỷ Nhiên: “Dạ Lăng Hàn muốn bắt cậu cũng bởi vì cậu có thể phát tình?”

 

Kỷ Nhiên nói: “Anh ta muốn tôi sinh con cho anh ta.”

 

Hạ Nguyên Đán mắng một tiếng: “Mẹ nó đúng là cầm thú! Đây là đồ khốn kiếp gì vậy? Sao Alpha bây giờ đều không phải con người như vậy.”

 

Mắng xong, Hạ Nguyên Đán mới phản ứng lại, Kỷ Nhiên cũng là Alpha.

 

“A Nhiên, tôi không mắng cậu! Tôi chỉ là… chỉ là giận không chịu nổi.”

 

“Tôi biết!” Kỷ Nhiên cười nói: “Có phải đã đến giờ nấu cơm! Lát nữa là Tiểu An trở về rồi.”

 

“Chắc cũng tan học rồi.” Hạ Nguyên Đán đi vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối.

 

Không lâu sau, cửa sắt lớn bị gõ vang, đồng thời truyền đến tiếng chó sủa.

 

Kỷ Nhiên ra mở cửa.

 

Ngoài cửa là một người một chó.

 

Hạ Khang An mới chỉ ba tuổi rưỡi, nhỏ nhỏ xinh xinh.

 

Bên cạnh là một con chó lông vàng còn cao hơn cậu bé.

 

“Chú Kỷ Nhiên, cháu về rồi!”

 

Hạ Khang An nói chuyện nhấn nhá không rõ ràng, Kỷ Nhiên vô cùng thích nghe cậu bé nói chuyện, cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

 

Ngón tay nhéo lên khuôn mặt đen sì của cậu bé một cái: “Mau vào rửa mặt.”

 

Hạ Khang An chạy vào trong sân, đi đến chỗ vòi nước rửa mặt, lông vàng đi theo sau cậu bé.

 

Hạ Nguyên Đán thấy trên mặt cậu bé đều là bùn đất, nhíu mày nói: “Sao cháu hệt con khỉ bùn vậy?”

 

Sau khi Hạ Khang An rửa mặt xong, lại dùng cánh tay dính đầy nước ôm cậu ấy, cọ cọ trong ngực cậu ấy: “Chú, cháu nhớ chú quá đi! Nhà trẻ chơi không vui, cháu không muốn đi!”

 

“Không được!” Giọng điệu của Hạ Nguyên Đán kiên quyết, không cho phản đối.

 

Hạ Khang An nhếch miệng cười với cậu ấy: “Chú, chú là tốt nhất! Tốt nhất! Tốt nhất!”

 

Kỷ Nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười của Hạ Khang An, đột nhiên cảm thấy hơi quen mắt.

 

Sao dáng vẻ đứa nhỏ này có điểm giống Vân Tử Thu vậy?