Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 106: Không có tiền thì không cần giả bộ



Cố Bình An cười thỏa mãn, liền gọi điện thoại cho Mục Lăng, điện thoại reo một hồi, Mục Lăng nổi bão nghe máy, một giọng nũng nịu vang lên, "Chồng à, người ta đi mua trang sức, nhân viên thu ngân nói thẻ tín dụng tới giới hạn rồi, nhưng mà người ta rất thích bộ trang sức này a, rất thích rất thích nha, chồng xem làm sao bây giờ?"

"Nói chuyện bình thường!" Mục Lăng giận!!

Hắn đã biết Cố Bình An sẽ gọi điện thoại tới cười nhạo hắn, vì hắn đã nói thẻ tín dụng cao vô hạn, tùy tiện cho cô quẹt, ai biết Cố Bình An thật to gan lớn mật, không biết nặng nhẹ mà quẹt hết thẻ tín dụng của hắn.

Cơ hội cười nhạo hắn như vậy, cô sao có thể bỏ qua, nhưng ai biết, vừa nhận điện thoại đã nghe được cái giọng nói nổi da gà này, thật con mẹ nó ghê tởm.

Mục Lăng phát hiện, sau khi quen biết Cố Bình An, hắn càng ngày càng xấu tính.

"Ha, anh không có tiền nha." Cố Bình An sạch sẽ lưu loát mà nói, "Ai nói thẻ tín dụng không giới hạn mức cao nhất, vả mặt bôm bốp chưa, sưng lên chưa? Không có tiền thì không cần ra vẻ thân hào a."

Người bán hàng bên cạnh biểu tình đều là 囧.

Đây tính là không có tiền?

Đây không tính là thân hào?

Để cho vợ tiêu hơn một ngàn vạn đã là quá tốt rồi, cho chúng tôi một người chồng bằng một phần như vậy cũng được lắm rồi có biết không hả?

"Anh không có tiền, ra vẻ thân hào?" Mục Lăng giận đến bật cười.

Đây là lời nói nực cười nhất hắn nghe được trong ngày a, không, có lẽ là nực cười nhất năm.

"Chính anh bảo tôi là quẹt không giới hạn, tôi nghĩ rằng có thể quẹt được đến khi khu thương mại đóng cửa, ai biết được, chưa đến 9 giờ, thẻ đã bị quẹt hết, tôi còn rất nhiều đồ vật chưa mua a, anh không có tiền sao? Không có tiền thì cứ nói ra đi, dù sao tôi cũng sẽ không cười anh, cùng lắm thì tôi không mua nữa. Bên cạnh tôi bây giờ là phóng viên giải trí a, vẫn luôn đang muốn phỏng vấn tôi một chút, thật buồn rầu a, chồng à, em phải phỏng vấn như nào đâyy?"

"Cố Bình An, anh vừa mới nâng giới hạn lên."

"Nga, cảm ơn." Cố Bình An không nhiều lời, sạch sẽ lưu loát ngắt điện thoại, nhìn nhân viên cửa hàng dở khóc dở cười đứng một bên điềm nhiên nói, "Quẹt lại một lần nữa đi, ông chồng thân hào của tôi vừa nâng cao hạn mức cao nhất."

Thật là có cô vợ bại gia, nhân viên cửa hàng trong lòng yên lặng mà nhổ nước bọt, toàn bộ quá trình nghe điện thoại, nhân viên cửa hàng chắc chắn đã gặp được người phụ nữ hiếm có.

Cố Doanh Doanh hỏi, "Chị, làm gì có phóng viên?"

"Aiz, không phải sau này em muốn làm phóng viên sao?"

Cố Doanh Doanh "......"

Mục Lăng bên kia quả thật tức đến nổ phổi, Cố Bình An gọi điện thoại lại đây nói không có tiền, hung hăng trào phúng uy hiếp hắn, hắn vừa nói đã nâng hạn mức cao nhất, lập tức ngắt điện thoại, coi hắn là cái gì hả?

Máy ATM sao?

Một cái máy ATM kếch xù?

Mục Lăng hắn trong mắt phụ nữ, từ khi nào đã luân lạc đến mức này?

Đôi tay Lâm Viện Viện đặt ở đầu gối, gắt gao nắm chặt, đó là điện thoại của Cố Bình An? Tính tình của Mục Lăng, cô ta so với ai khác đều rõ hơn hết, khi hắn tức giận lên, cô ta một câu cũng không dám nói, rất sợ chọc hắn mất hứng, cô ta vẫn luôn ở bên hắn nói chuyện nhẹ nhàng với hắn, chưa từng chọc hắn bực bội. Cho nên, hắn mới vẫn luôn thích cô ta như vậy. Nhưng mà, một cuộc điện thoại của Cố Bình An, làm Mục Lăng nổi trận lôi đình, nhưng sao hắn lại không phản ứng lại cái gì, một mình giận dỗi sao?

Đây là chuyện chưa từng xảy ra.

"Lăng, điện thoại của Bình An sao?"

"Con nhãi chết tiệt đó, quay về anh nhất định dạy dỗ cô ta thật cẩn thận." Mục Lăng giận tím mặt, bữa cơm ăn đến thập phần ghê tởm, vốn tưởng rằng Lâm Viện Viện trở về, tâm tình của hắn sẽ tốt lên, ai biết lại bị nha đầu Cố Bình An này làm cho sứt đầu mẻ trán.