Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 121: Anh vô tình với thế giới, thế giới cũng vô



Cố Bình An cảm thấy có thể nhìn Mục Lăng cười một lần thật sự không dễ dàng, tuy rằng thoạt nhìn hắn hơi có chút giả tạo, nhưng mà, cũng coi như là mỉm cười, Cố Bình An cũng cảm thấy thật mất mặt, cô lại bị Mục Lăng giễu cợt.

Cô kích động muốn giội một ly cà phê vào mặt Mục Lăng, thế nhưng, là do bản thân cô kích động, cũng không thể trách Mục Lăng.

"Cố Bình An, em thật ra rất quan tâm Lý Hoan Tình."

"Anh cho rằng ai cũng như anh sao, ý chí sắt đá."

"Em biết không? Muốn tìm được một người quan tâm mình, thật sự không phải một việc dễ dàng." Mục Lăng đột nhiên nói một câu, Cố Bình An nhìn hắn một cái, hắn vừa lúc cúi đầu uống cà phê, cũng không thấy rõ cảm xúc.

Cố Bình An nhíu mày, trầm giọng nói, "Đó là bởi vì không có người quan tâm anh."

Mục Lăng chợt ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén mà nhìn về phía Cố Bình An, Cố Bình An bị hắn dọa sợ, trái tim kinh hoàng, thiếu chút nữa hai chân mềm nhũn, ánh mắt này thực sự rất đáng sợ, giống như cô đã nói cái gì ngoan độc vậy.

Chẳng lẽ câu vừa rồi ngoan độc sao?

Cố Bình An có chút không rõ ràng lắm.

Mục Lăng phẫn nộ, Cố Bình An ở trong ấn tượng của hắn, vẫn luôn cực kỳ lớn mật, hơn nữa còn rất phản nghịch, dám làm dám chịu, lại không phải không lựa lời, hắn rất hiểu rõ Cố Bình An, hắn biết Cố Bình An cũng không phải là một người ngoan độc, nhưng lại nói lời ngoan độc như vậy, cô ngoan độc, chỉ có đối với cô.

Hắn không tìm thấy người quan tâm, là bởi vì không ai quan tâm hắn sao?

Cố Bình An nhìn Mục Lăng, "Mục Lăng, định luật ba Newton đối với rất nhiều chuyện cũng là một thứ tốt để lý giải, rất có ích, giống như rất nhiều cảm tình cũng là lẫn nhau, anh quan tâm người khác, người khác cũng sẽ quan tâm anh, anh vô tình với thế giới, thế giới cũng sẽ lạnh nhạt với anh."

Đây là một chuyện rất công bằng, anh không có cách nào đi oán giận ai cả, nếu thật sự oán giận, vậy hãy oán giận chính mình là một ác ma, không có người nào dám đến gần ác ma, chỉ đơn giản như vậy.

Mục Lăng nói, "Cố Bình An, em có thao thao bất tuyệt nữa cũng vậy, anh không cần người khác quan tâm, anh chỉ cần, đem tất cả mọi người khống chế trong lòng bàn tay."

"Nga... Cuộc đời của anh thật thất bại." Cố Bình An kết luận, một chút đều không sợ Mục Lăng tức giận, có lẽ đối với người khác, Mục Lăng không thể nghi ngờ là đã thành công, nhưng đối với cô, Mục Lăng lại là thất bại.

Là thất bại, quá thất bại.

Tình cảm con người, đối với hắn mà nói lại thành khống chế, hắn đã từng thật sự để ý thứ gì chưa?

Hắn có để ý đến người nào không?

"Tôi cuối cùng cũng hiểu, vì sao ba luôn nói người bình thường là hạnh phúc nhất, có một người nguyện ý vì hắn vất vả, vì hắn mà vội vã, có một người nguyện ý vì hắn mà chờ đợi, vì hắn mà mỉm cười, đó là việc rất hạnh phúc, chỉ tiếc, anh dường như không có."

"Cố Bình An, không cần khảo nghiệm sức chịu đựng của anh đối với em."

"Tôi rất tò mò, tại sao ảnh phải chịu đựng tôi?" Cố Bình An nhướng mày hỏi, "Nếu anh không chịu đựng tôi, bây giờ anh sẽ làm gì tôi? Giá trị lợi dụng của tôi là cái gì? Tôi một chút cũng không biết."

"Một ngày nào đó em sẽ biết." Mục Lăng lạnh giọng nói.

"Nga..." Lúc này Cố Bình An không chút để ý, cũng không nhận thức ra một chút nguy hiểm.