Chỉ một lúc là đến trường học, Cố Bình An xuống xe, dọc đường đi đều suy ngẫm tại sao Mục Lăng lại nói như vậy, vẫn chưa nghĩ ra, chẳng lẽ là vì liên quan đến Mục Vân Sinh, "Hồi hồn."
Mục Lăng gọi cô một tiếng, Cố Bình An liếc hắn một cái, quay đầu bước vào trường, cô cũng mặc kệ, Mục Lăng câm nín nhìn cô, tiểu nha đầu này, một câu cảm ơn cũng không có, thật vô lương tâm.
Cố Bình An đang đi không cẩn thận đụng phải một người. Cô hô đau một tiếng, ngẩng đầu lên thì thấy Dương Sâm.
Ánh mắt Dương Sâm trầm tĩnh nhìn bóng dáng Mục Lăng rời đi, ánh mắt hắn lạnh lùng, Cố Bình An nhìn theo ánh mắt hắn, nhẹ giọng gọi hắn, "Sư huynh?"
Lại bị sư huynh nhìn thấy Mục Lăng đưa đi học, chắc sư huynh sẽ nghĩ quan hệ của cô và Mục Lăng rất tốt. Nhưng hắn nào biết sự thật giữa cô và Mục Lăng là như thế nào đâu, đoán chừng nói hắn cũng không tin, nhưng vì cái gì cô lại muốn giải thích cho hắn?
"Hừ, rất ân ái." Dương Sâm quay đầu đi, giọng điệu có chút kì quái.
Từ sau tiệc đính hôn, đây là lần đầu Cố Bình An nhìn thấy Dương Sâm, cô cũng không biết Dương Sâm ở Dương gia có tình cảnh gì, nhưng cô thấy thần sắc của Dương Sâm cũng không tệ, nhưng dáng dấp lại có chút tiều tụy, chắc là ở Dương gia cũng không tốt lắm. Dương gia cũng sẽ không thật tình đối đãi tốt với Dương Sâm, hơn nữa lại có chuyện như vậy, Dương Sâm sẽ trở thành một con cờ phế. Nếu không có quan hệ với Dương gia, có lẽ sư huynh sẽ hạnh phúc hơn.
Nghĩ như vậy, Cố Bình An chạy lên, ngăn cản Dương Sâm. Dương Sâm lạnh lùng nhìn cô như nhìn một người xa lạ, đi lướt qua cô, Cố Bình An lại chạy lên ngăn cản Dương Sâm.
Dương Sâm trầm giọng, "Có chuyện gì thì nói, như vậy thật khó coi."
Đúng vậy, rất khó coi, vườn trường có nhiều người đi lại. Hầu hết tầm mắt đều dừng ở trên người bọn họ, đúng thật là khó coi, đặc biệt là chuyện giữa Cố Bình An và Dương Sâm, không ai không biết, bây giờ lại liên lụy, chắc mọi người đều đang bình luận sôi nổi. Cố Bình An cười khổ, trong lòng Dương Sâm, thanh danh là quan trọng nhất, mặc kệ hắn có để ý đến cô hay không.
Cố Bình An có chút chột dạ, "Em không biết nên mới hỏi anh."
"Tôi cực kì tốt, cảm ơn em đã quan tâm." Dương Sâm nói, "Còn có việc gì không? Nếu không còn việc gì thì tôi đi trước."
"Xin lỗi." Kỳ thực Cố Bình An cũng không rõ tại sao mình phải xin lỗi hắn, chỉ là cảm thấy phải xin lỗi một chút. Có rất nhiều chuyện rối rắm xảy ra, cô cũng không biết nên xử lí như thế nào, hơn nữa thái độ của Dương Sâm cũng không rõ.
"Không cần." Dương Sâm lướt qua cô, đột nhiên bị Cố Bình An bắt lấy cánh tay, hắn lạnh giọng nói, "Buông tay."
Một màn này bọn học sinh đều nhìn thấy hết, các loại lời đồn lại sắp bay ra.
Cố Bình An nói, "Kỳ thật em có vài lời muốn nói với anh, có lẽ là tự em đa tình. Đôi lúc em có cảm giác anh cũng yêu em, em đã từng thích anh, rất rất thích anh, đến bây giờ vẫn thích. Có lẽ em đối với anh cũng không quá quan trọng, anh muốn bắt lấy nhưng lại không có dũng khí. Chỉ cần anh nói một câu thích em, em sẽ có biện pháp chống lại Mục Lăng. Em nguyện ý cùng anh thử một lần, kể cả không thành công, em cả đời đều không hạnh phúc em cũng cam tâm tình nguyện. Cuối cùng em đã nỗ lực hết sức, nhưng là anh cái gì cũng chưa nói, tất cả chỉ là tự mình suy đoán, em không xác định được, em cũng sợ hãi sẽ tự rước lấy nhục. Sư huynh, anh thích em không? Hay tất cả chỉ là ảo giác của em?"