Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 179: Lớn lên đẹp, tùy hứng!



Ý của An Tiêu Dao chính là muốn Lục Trăn ở đảo Tử Vong xây dựng một quân đội của mình, nói thật, Mục Lăng đã xem như là cho đi quá nhiều lợi ích, tất cả quản chế không ràng buộc bọn họ, tiền thuế cũng lượt bớt, đây là một bước thuận lợi to lớn. Hòn đảo này lại quá quan trọng, có Mục Lăng cung cấp tiện lợi, tương lai sẽ trở thành con đường buôn lậu chủ yếu của bọn họ, này vốn là một khu vực màu xám, lợi nhuận khổng lồ, đồng thời buôn lậu cũng sẽ kéo theo các hạn mục khác phát triển trên hòn đảo nhỏ, buôn lậu y dược cũng là một lợi nhuận kếch sù lớn, Mục Lăng chỉ cần thuận thế phát triển thêm một ít nghề buôn lậu phụ, cũng đi theo đường dây này, lợi nhuận cũng rất khổng lồ. Chỉ cần xây dựng quân đội của mình, vậy thì càng đảm bảo, cho dù xảy ra chuyện gì, người của bọn họ cũng sẽ đến kịp lúc.

Hơn nữa điều kiện này, đã tính vô cùng hậu đãi, không nghĩ tới Lục Trăn tự mình chào giá trên trời, cuối cùng còn muốn phân phia thu nhập tài chính, đã được lợi rồi còn ngang ngược không biết lý lẽ.

Hắn vốn tưởng rằng Mục Lăng sẽ giận tím mặt, thậm chí sẽ phất tay áo rời đi, dù sao điều mà Lục Trăn nói ra, nếu hắn là Mục Lăng, chắc chắn sẽ không đồng ý, nhục mất nước đến quá vô lí, đây là mặt bao nhiêu lớn mới có thể nói ra điều kiện này.

Đương nhiên, Lục Trăn cười híp mắt, một chút cũng không cảm thấy quá đáng.

Lớn lên đẹp, tùy hứng!

Hắn vẫn luôn tự luyến như vậy, tùy hứng, những lợi ích này phân chia đến không thể tưởng tượng, hắn cũng đang chờ Mục Lăng chém giá. Buôn bán mà, lại là người sảng khoái, cũng phải chém giá, nếu không sẽ không phải là buôn bán.

Sắc mặt Mục Lăng rất bình tĩnh, điểm này vượt qua dự đoán của An Tiêu Dao.

Trong lời đồn, Mục Đại tính tình rất gắt gỏng.

Hắn cũng từng tra qua tư liệu của Mục Lăng, tuyệt đối không phải là người lương thiện, hung hăng bừa bãi, buông thả sắc bén, lại là người có can đảm và quyết đoán, cho nên mới có thể đạt được kết quả như bây giờ. Lục Trăn thừa dịp cháy nhà hôi của như vậy, hắn ngay cả một câu châm biếm cũng không có.

Mục Lăng, "Một, sau khi các cậu đuổi hắc bang Mexico và Mafia Italy đi, phải giúp tôi cân bằng thế lực hắc đạo trên đảo. Hai, nếu muốn tôi giúp đỡ tổ chức tài chính Trung Á của các cậu, vậy thì tôi sẽ yểm trợ và giúp một tay tổ chức tài chính, nhưng tôi muốn chiếm 40% cổ phần, tiền cậu ra, cổ phần là của tôi. Ba, các cậu có thể ở trên hòn đảo này thành lập quân đội của mình, nhưng phải ký kết một bản thỏa thuận với tổng thống, mỗi năm phải cung cấp ba lần quân đội viện trợ, đồng thời cho phép quân đội vùng này cùng bọn họ học hỏi giao lưu. Bốn, thu nhập tài chính hàng năm, tôi chỉ cho một phần."

Mục Vân Sinh kinh ngạc nhíu mày, hơi run run, đừng nói là Mục Vân Sinh, ngay cả An Tiêu Dao cũng nhịn không được kinh ngạc.

Bọn họ vừa mới cảm thấy Lục Trăn thừa dịp cháy nhà hôi của.

Nhưng bây giờ lại nghĩ, Mục Đại chém giá cả chém tới thật sắc.

Quá sắc bén.

Mục Vân Sinh tay cầm quyền lực tài chính của Vương Bài, hiểu rất rõ điều kiện Mục Lăng nói đến là gì, hắn trên cơ bản không bỏ qua bất kỳ điều kiện nào của Lục Trăn, chỉ giảm bớt phần chia tài chính ở điều kiện cuối cùng, ảnh hưởng cũng không lớn, lại ở điều hiện của Lục Trăn nêu ra rất nhiều trói buộc.

Hơn nữa, hắn im lặng không đến một phút đồng hồ, nhanh chóng phân tích ra lợi và hại, nghĩ ra ứng đối.

Cuối cùng An Tiêu Dao cảm thấy, hắn không gai mắt cho lắm.

Đàn ông đều thích cứng cỏi, hơn nữa, khâm phục cứng cỏi.

Người có thể ở trong tay Lục Trăn chiếm được tiện nghi thật đúng là không nhiều lắm.