Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 485: Anh Phải Chịu Trách Nhiệm Với Em





Ngày hôm sau vừa vặn là thứ bảy, nghe nói bọn họ muốn tới câu lạc bộ Tày, Lục Sênh Hạ cũng la hét đòi đi.


Lục Kiến Nghi đành phải đưa cô bé và Tiểu Quân đi theo.


Làm ban giám đốc, anh có thể đưa theo người nhà.


Hoa Hiền Phương không ngờ, ở chỗ này lại gặp Tần Nhân Thiên.


Lần này không phải chỉ có một mình anh ta, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.


Ngũ quan cô gái tinh xảo mà hoàn mỹ, dáng người cao gầy mà nóng bỏng, dùng cách nói chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn cũng không đủ để hình dung vẻ xinh đẹp của cô ta.


Cô ta mặc một bộ quần áo thoải mái, quần áo chững chạc, trang nhã lại không mất đi sự cao quý, vừa nhìn là biết không phải những người nổi tiếng trên mạng.



Hoa Hiền Phương âm thầm quan sát cô ta, không biết vì sao, cảm thấy cô ta có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp ở nơi nào đó, đặc biệt là đôi mắt kia.


Đó là một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, ngập nước, tự mang theo phong tình mê người.


Theo bản năng, coi quay đầu nhìn Lục Kiến Nghi một cái, tìm được nguyên nhân cảm thấy quen thuộc rồi.


Lục Kiến Nghi cũng có một đôi mắt đào hoa, hai người đứng cùng nhau, đôi mắt đúng là rất giống, hoàn mỹ không thể bắt bẻ, chỉ là đôi mắt Lục Kiến Nghi sâu hơn một chút.


“Anh Thiên, anh có bạn gái?” Lục Sênh Hạ cười hì hì nói.


Tần Nhân Thiên ho khụ một tiếng, giới thiệu đơn giản với mọi người.


Cô gái tên là Hạ Dĩ Nhiên, là nhà sinh vật học, giống với Tần Nhân Thiên, thích thám hiểm, hai người kết bạn cùng nhau đi qua Thung lũng lớn Đông Phi, leo qua đỉnh Everest, còn xuyên qua rừng rậm Amazon.


Nhìn qua, bọn họ là người cùng chung chí hướng, trời sinh một đôi.


Hoa Hiền Phương nhoẻn miệng cười: “Anh, anh giấu thật là kỹ, đã sớm có bạn gái rồi mà cũng không nói cho bọn em biết.”
Hạ Dĩ Nhiên xua xua tay: “Mọi người đừng hiểu lầm, chúng tôi là bạn phượt, không phải người yêu.

Hơn nữa, tôi lớn hơn cậu ta, ở trong mắt tôi, cậu ta chính là một thằng nhóc.”
Tần Nhân Thiên lộ ra một nụ cười cổ quái, tựa như có chút bất đắc dĩ: “Đừng cứ lấy chuyện tuổi tác để nói, cô nhỉ lớn hơn hai tuổi mà thôi, hoàn toàn có thể bỏ qua không tính.”
Lục Sênh Hạ che cái miệng nhỏ lại, nở nụ cười: “Ha ha, thì ra trên thế giới này cũng có người phụ nữ anh Thiên không trị được.”
“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn đó.” Hoa Hiền Phương cười ha ha: “Anh, em biết anh thích nhất là khiêu chiến cực hạn, cố lên, chúng em ủng hộ anh hết mình.”
Túi sữa nhỏ ngẩng cái đầu nhỏ nhìn Hạ Dĩ Nhiên: “Cháu sắp có một người mợ tương lai chính thức rồi, mợ là người mợ thứ hai của cháu.


Hạ Dĩ Nhiên bị sặc, cười dịu dàng với cậu bé: “Bảo bối, cháu có thể gọi dì là dì Dĩ Nhiên.”
Hàng mi dài của túi sữa nhỏ giảo hoạt chớp chớp: “Cậu cả thích cháu gọi mợ là mợ, cháu cũng thích gọi mợ là mợ.”
Cậu bé là thần giúp đỡ.


Hạ Dĩ Nhiên đỡ trán, cô ta là người lớn, không thể cãi cọ với một cậu bé, nên nhún vai: “Được thôi, cháu muốn gọi như thế nào cũng được, ai bảo cháu dễ thương như vậy, đáng yêu như vậy chứ.”

Túi sữa nhỏ kéo rộng cái miệng nhỏ, nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh: “Cậu cả, cháu thích mợ, cậu nhất định phải cố lên, cưới mợ về nhà.”
Tần Nhân Thiên cười tà mị, làm động tác Ok với cậu bé.


Hạ Dĩ Nhiên không giống người bình thường, đã là đồng động cùng chung chí hướng thám hiểm, cũng là người phụ nữ duy nhất bắt được linh hồn của anh ta.


Lục Sênh Hạ uống một ngụm trà sữa, nói: “Chị Dĩ Nhiên, chị là nhà sinh vật học, thật là lợi hại.”
Hạ Dĩ Nhiên hơi hơi mỉm cười: “Chị thích nghiên cứu sinh vật.”
Khóe miệng Tần Nhân Thiên nhếch lên thành một nụ cười xấu xa: “Cô nên nghiên cứu tôi nhiều một chút, tôi chính là một loại sinh vật ưu tú.”
Hạ Dĩ Nhiên từ từ nhìn anh ta, giống như đang nhìn một thằng nhóc bướng bỉnh: “Lĩnh vưc tôi nghiên cứu là vi sinh vật, cái đầu của cậu quá lớn.”
Tần Nhân Thiên cười hài hước: “Sinh vật không phải được tạo thành từ vi sinh vật sao? Cả người tôi đều là vi sinh vật, cô có thể tuỳ ý tnghiên cứu.”
Hạ Dĩ Nhiên vươn tay ra, xoa xoa đầu của anh ta: “Cậu nhóc, sáu tháng cuối năm tôi sẽ phải đi Nam Cực nghiên cứu khoa học, cậu cứ ở lại thành phố Long Minh chơi đùa cuộc sống của cậu.”
Tần Nhân Thiên hỗn độn trong gió: “Tốt xấu gì tôi cũng là phượt thủ, cô gọi tôi như vậy thích hợp sao? Nam Cực kia, tôi đã đi rất nhiều lần rồi, quen thuộc hơn cô, tôi có thể dẫn đường cho cô.”
Hạ Dĩ Nhiên cười cười, không nói gì, tựa như coi lời anh ta nói là trò đùa.


Túi sữa nhỏ tò mò mở to hai mắt: “Mợ, mợ muốn đi Nam Cực sao? Sống ở đó tất cả đều là chim cánh cụt, tuy rằng chim cánh cụt rất đáng yêu, nhưng sẽ không biết nói, mợ sẽ cảm thấy cô đơn, nên dẫn cả cậu cháu đi cùng đi.”
Hạ Dĩ Nhiên bật cười, nhóc con này còn nhỏ mà thông minh, vừa nhìn là biết là cậu bé thiên tài có chỉ số thông minh rất cao.


“Cũng không chỉ có một mình dì, còn có rất nhiều thành viên của đoàn nghiên cứu.”
Túi sữa nhỏ lắc lắc đầu, nghiêm trang nói: “Vậy thì cậu cả càng nên đi, nhỡ đâu mợ bị người khác cướp đi thì làm sao đây? Mợ không thể làm mợ của cháu nữa.”
Tần Nhân Thiên yêu thương xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cậu bé: “Đương nhiên là cậu sẽ đi, vợ hát chồng khen, ai dám giành giật phụ nữ với cậu, cậu sẽ nghiền nát anh ta thành bã vụn.”
Sau khi uống trà sữa xong, bọn họ cùng tới sân gôn.


Hạ Dĩ Nhiên thay một bộ quần áo thể thao, tăng thêm mấy phần khí khái hào hùng.


Hoa Hiền Phương và Lục Kiến nghi dẫn theo bọn nhỏ đứng ở một bên khác, miễn quấy rầy đến anh trai nói chuyện yêu đương.


Cô vẫn luôn lén lút quan sát Hạ Dĩ Nhiên, càng nhìn càng cảm thấy cô ta và Lục Kiến Nghi rất giống nhau.


Cô ta lớn hơn Tần Nhân Thiên hai tuổi, chứng tỏ là cùng cùng năm sinh với Lục Kiến Nghi.


Xinh đẹp, cao gầy, chỉ số thông minh cao, ưu tú, hoàn mỹ, còn mang theo một loại cao ngại sinh ra đã có sẵn.



tính chất đặc biệt mà chị Lục Kiến Nghi nên có, cô ta đều có.


Trời ạ, cô ta sẽ không phải là chị gái thất lạc của Lục Kiến Nghi chứ?
Suy nghĩ xong, cô lại cảm thấy mình quá nhạy cảm, nhìn gương mặt lạnh lùng của Lục Kiến Nghi, vẫn giống bình thường, rất hiển nhiên, căn bản là không nghĩ tới phương diện này.


Coi vẫn nên dừng lại ở đây, miễn cho tạo nên ầm ĩ không đáng có.


Nhìn Tần Nhân Thiên, rõ ràng là cách mạng chưa thành công, đồng chí Thiên cần cố gắng hơn.


Vẫn nên chờ anh ta thành công ôm được người đẹp về trước rồi lại nói sau.


Tần Nhân Thiên nhẹ nhàng vung cây gậy lên, tạo thành một đường cong vô cùng duyên dáng bay ra ngoài.


“Hạ Dĩ Nhiên, cô có thể đừng gọi tôi là cậu nhóc nữa hay không? Cô đẻ ý chuyện tôi nhỏ hơn cô một chút xíu như vậy sao?”
Hạ Dĩ Nhiên vác cây gậy golf lên trên vai, động tác cực kỳ phóng khoáng: “Nhóc con, chúng ta không thích hợp.”
“Lớn nhỏ sâu cạn đều thích hợp, còn có chỗ nào không thích hợp?”
Tần Nhân Thiên có mấy phần buồn bực, anh ta đã theo đuổi Hạ Dĩ Nhiên bảy năm, cô ta tựa như một cơn gió,lơ lửng không cố định, như gần như xa.


“Tôi là một người theo chủ nghĩa không kết hôn.” Hạ Dĩ Nhiên dùng một loại giọng nói bâng quơ nói.


“Không sao, chúng ta có thể không kết hôn.” Anh ta nhún vai: “Tốt xấu gì tôi cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, phải chịu trách nhiệm với cô đến cùng.”
Hạ Dĩ Nhiên tức giận trừng mắt với anh ta một cái: “Chỉ là giải quyết nhu cầu cho nhau mà thôi, cậu không cần chịu trách nhiệm gì cả.”
Khóe miệng Tần Nhân Thiên nhếch lên một nụ cười bỡn cợt: “Tôi yêu cầu cô chịu trách nhiệm với tôi, tôi là một người bảo thủ, cô ngủ với tôi, thì phải chịu trách nhiệm cả đời.”