Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 505: Mỗi Ngày Ăn Cỏ Phải Đổi Dê Rồi





Trên mặt của Tư Mã Ngọc Như lúc xanh lúc thì trắng: “Ngọc Thanh là huyết mạch duy nhất của nhà họ Tư Mã chúng ta, ở trong mắt mẹ, nó giống như con trai ruột, cho nên con cũng phải coi nó thành em trai ruột mà đối đãi.”
Hoa Hiền Phương thở dài ở trong lòng, Lục Sênh Hạ ở cái tuổi này chính là tuổi phản nghịch, mẹ nhỏ như vậy, sẽ chỉ làm cô bé càng sinh ra tâm lý phản nghịch, ghét Tư Mã Ngọc Thanh hơn.


“Mẹ nhỏ, hiện tại Sênh Hạ ở cùng Ngọc Thanh rất tốt, cô như vậy sẽ ảnh hưởng đến hai đứa bé.

Kỳ thực hai người có ở được với nhau hay không, không quá liên quan đến huyết thống ruột thịt, có vài người sống với em trai ruột thịt của mình không hề tốt, mà sống với em họ lại tốt.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như co quắp, gần đây Lục Vinh Hàn đối xử với cô ta hơi lãnh đạm, cũng không quan tâm chuyện của em trai, làm cho tâm tình của cô ta càng ngày càng lạnh.


Nếu cô ta có thể có con trai, nếu con trai của cô ta có thể trở thành người ưu tú nhất của nhà họ Lục, sống lưng của cô ta đã có thể ưỡn thẳng hơn bà Lục.


Gần đây, nhìn thấy Lục Sênh Hạ, cô ta đã cảm thấy rất u oán.


Vì sao cô bé kế thừa tất cả ưu điểm, mà Tư Mã Ngọc Thanh lại kế thừa tất cả khuyết điểm?
Một nhóc con dù tốt cũng không dùng được.



Con trai mới là đạo lý đúng đắn!
Một đứa con trai ưu tú mới có thể làm cho cô ta hãnh diện.


“Nó chỉ là một con bé vô dụng, chẳng có tác dụng gì.” Cô ta dắt tay Tư Mã Ngọc Thanh, rồi đi lên lầu.


Cô ta quyết định, muốn đích thân đào tạo Tư Mã Ngọc Thanh, nhất định phải để cho cậu ấy tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, thành tích đứng nhất toàn trường, làm cho Lục Vinh Hàn nhìn với cặp mắt khác xưa.


Cô ta mời nhiều giáo viên dạy kèm ở nhà cho Tư Mã Ngọc Thanh, dạy cậu ấy Olympic Toán học, tính nhẩm, cờ vây…
Tư Mã Ngọc Thanh muốn về nhà!
Sở dĩ cậu ấy thích ở chỗ này là bởi vì có Hứa Kiến Quân và Lục Sênh Hạ chơi cùng, hiện tại không chỉ không thể chơi, mà ngay cả đồ ăn vặt cũng không thể ăn.


Tan học trở về, thừa dịp Tư Mã Ngọc Như không ở đây, cậu ấy vội vàng triệu tập đồng bọn lại, cầu cứu.


“Chị họ, em cảm thấy mẹ chị điên rồi, muốn em vào chỗ chết.”
“Chị cũng hiểu mẹ không bình thường.” Lục Sênh Hạ bĩu môi, rất đồng tình với ý kiến của Tư Mã Ngọc Thanh, bị mẹ đối xử như con trai, cũng là chuyện rất khủng bố.


“Chú Ngọc Thanh, chú thật đáng thương, ngay cả chim bồ câu nướng ăn ngon nhất, bà nhỏ cũng không để cho chú ăn, ngày nào cũng ép chú ăn rau xanh.” Cái tay nhỏ bé của Hứa Kiến Quân chống cằm, lắc đầu thở dài.


Tư Mã Ngọc Thanh rũ đầu, chán nản muốn chết: “Em đang suy nghĩ, có nên gọi điện thoại cho mẹ hay không, để mẹ đón em về nhà.

Bây giờ cứ thấy cô, làm em cảm thấy rất buồn.”
Lục Sênh Hạ sờ cằm, suy tư hồi lâu, sau đó ánh sáng xảo trá lặng yên hiện lên từ đáy mắt cô bé: “Chị có cách rồi.”
“Cách gì?” Tư Mã Ngọc Thanh vội vàng hỏi.


“Việc này, Kiến Quân cũng phải hỗ trợ.” Lục Sênh Hạ bảo lỗ tai hai người bọn họ lại gần, nói thầm mấy câu.


Hứa Kiến Quân gật đầu: “Được rồi, chỉ cần có thể giúp chú Ngọc Thanh thoát khỏi khổ ải, cháu nhất định sẽ tận lực.”
Tư Mã Ngọc Thanh nhếch miệng cười: “Chị họ, vẫn là chị thông minh, em thử xem.”
Ngày hôm nay là thứ ba, là thời gian học tập Olympic Toán học.


Sau khi giáo viên Olympic Toán học đến, Tư Mã Ngọc Như dẫn Tư Mã Ngọc Thanh vào phòng.



Mới được nửa giờ, Tư Mã Ngọc Thanh đã che bụng, lăn lộn trên mặt đất: “Cháu đau bụng, bụng cháu đau quá!”
Lục Sênh Hạ cuống quít đưa cậu ấy đến bệnh viện.


Sau khi cô sĩ kiểm tra, xác định Tư Mã Ngọc Thanh không có vấn đề gì lớn, mới kê đơn cho cậu ấy một số loại men vi sinh để điều hòa đường ruột và dạ dày.


Hai ngày sau, Tư Mã Ngọc Thanh vẫn đau bụng như cũ, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, nhưng mỗi lần tới bệnh viện đều nói không sao, Tư Mã Ngọc Như bắt đầu hoài nghi.


“Ngọc Thanh, có phải cháu không muốn học kèm tại nhà, cố ý giả vờ hay không?”
“Cô, cháu không giả vờ.

Khi cháu học một cái gì đó rất phức tạp và rắc rối, cháu sẽ đau bụng, cô đừng để cháu học, được không?”
Tư Mã Ngọc Như chọc vào trán cậu ấy: “Sao lúc ăn cơm không thấy cháu đau bụng? Cháu nhìn anh Kiến Nghi ưu tú đi, lẽ nào cháu không muốn dựa vào anh chút nào sao? Cháu nhìn lại Kiến Quân đi, mới có bốn tuổi mà đã tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, giải được mọi bài Olympic Toán học, còn có thể nói năm thứ tiếng.

Lẽ nào cháu muốn trở thành đứa con trai kém nhất trong cái nhà này sao?”
Tư Mã Ngọc Thanh chu cái miệng nhỏ nhắn: “Cô, chị gái xinh đẹp đã nói, mỗi người đều có ưu điểm và sở trường của mình, không cần phải ghen tị với người khác, không cần so đo với người khác, chỉ cần là chính mình là được.”
Tư Mã Ngọc Như nhẹ nhàng nhéo mặt của cậu ấy: “Chị gái nói như vậy là để cho cháu có tự tin, không phải nói không học gì cả, cháu xem Kiến Quân ấy, ngày nào cũng có người đến dạy kèm tại nhà, không giống như cháu, ngoại trừ chơi thì là ăn.”
Tư Mã Ngọc Thanh nhướng đôi lông mày nhỏ và nói rất nghiêm túc: “Chí hướng của cháu chính là xây dựng một đế chế sành ăn, cháu có khiếu thẩm mỹ và khứu giác mà người khác không có, bàn về nấu và thưởng thức đồ ăn ngon, không ai có thể so sánh được với cháu.”
Tư Mã Ngọc Như hộc máu: “Cháu định làm một đầu bếp sao?”
“Là ông trùm ăn uống, không phải đầu bếp.” Tư Mã Ngọc Thanh nghiêm trang cải chính nói.


“Đều giống nhau.” Tư Mã Ngọc Như trừng mắt với cậu ấy: “Cháu đúng là không có tiền đồ, chí hướng của người khác là nắm quyền kinh doanh, làm tổng giám đốc, làm CEO, nhưng cháu lại làm đầu bếp.”
Tư Mã Ngọc Thanh bị một trăm nghìn điểm của đòn sát thương tinh thần: “Cô, cháu với cô có sự khác nhau, cháu không muốn nói với cô nữa, cháu đi tìm chị gái xinh đẹp.”
Lúc này, Hoa Hiền Phương mới về từ công ty.


Mắt Tư Mã Ngọc Thanh đong nước mắt, thấy cô về thì “Òa” lên khóc.


Hoa Hiền Phương cũng không đồng ý Tư Mã Ngọc Như cho trẻ con áp lực lớn như vậy, đây là đốt cháy giai đoạn.


Nhưng cô là người ngoài, nói quá nhiều không thích hợp.


“Đừng khóc, chờ một lát nữa chị làm vịt rán giòn cho em ăn.”
“Cô không cho ăn, mỗi ngày đều bắt em ăn rau cỏ, em sắp biến thành dê rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh chịu oan ức muốn chết.



“Đến phòng chị, lén ăn.” Hoa Hiền Phương ghé vào lỗ tai cậu ấy nói rất khẽ.


Tư Mã Ngọc Thanh dụi dụi mắt: “Bây giờ em rất muốn ăn, chị mau đi làm đi, có được không?”
“Được.” Hoa Hiền Phương dùng khăn giấy lau sạch gương mặt đầy nước mắt cho cậu ấy, đi về phía phòng bếp.


Sau khi nướng chín vịt rán giòn, cô thái hai đĩa thịt vịt, cho một đĩa vào hộp giữ nhiệt, rồi lén mang vào trong phòng.


Tư Mã Ngọc Thanh đã đợi không nổi, thèm chảy nước miếng, cậu ấy vừa mở hộp ra, đã nhét vào miệng một miếng vịt lớn.


“Ăn từ từ thôi, cẩn thận bị nghẹn.” Hoa Hiền Phương rót cho cậu ấy một ly nước trái cây.


“Chị gái xinh đẹp, chị là người đối với em tốt nhất trên thế giới này.” Tư Mã Ngọc Thanh dùng giọng nói mờ nhạt không rõ của mình nói.


Hoa Hiền Phương vuốt ve đầu của cậu ấy: “Ngọc Thanh, kế hoạch giảm cân của chúng ta vẫn phải tiếp tục, nhưng không thể quá khắt khe như cô em, chúng ta phải giữ vững dinh dưỡng cân đối, cũng phải ăn thịt một cách hợp lý, hơn nữa phải tập thể dục.”
“Vâng.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu: “Chỉ cần có thể ăn thịt là được, cô càng ngày càng đáng sợ, không để cho em ăn thịt.”
“Cô cũng là vì tốt cho em.” Hoa Hiền Phương cười nhạt.


“Mới không phải, cô là vì để cho người khác yêu thích em.” Tư Mã Ngọc Thanh xẹp lép miệng.


“Người khác? Người nào?” Hoa Hiền Phương thuận miệng hỏi một câu.


“Em cũng không biết, buổi tối lúc cô kêu em ngủ, cô luôn ngồi ở bên cạnh lầm bầm lầu bầu nói cái gì đó, nếu cháu có thể thông minh một chút, ưu tú một chút, bọn họ nhất định sẽ chấp nhận cháu…”