Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 564: Sự Ngạc Nhiên Của Lục Kiến Nghi





Khi báo cáo xét nghiệm được lấy ra, cô nhắm mắt lại và thầm cầu nguyện trong lòng.

Mong ông trời đừng quá tàn nhẫn với cô.

Cô mở mắt ra và xem trực tiếp hàng cuối cùng.

Kết quả xét nghiệm quan hệ bố con là 99,9999%, thực sự là có quan hệ bố – con!
Đầu cô như nổ tung, bên trong như có bom nguyên tử khiến cô choáng váng, hai mắt trở nên đen thui, cô vội vàng vịn tay vào lưng ghế sô pha để tránh cho mình bị ngã.

Sau khi cơn trấn động đi qua, cô lắc đầu và hít thở sâu vài lần để cố giữ bình tĩnh.

Có lẽ đó là ảo giác.

Có lẽ là cô đã nhìn nhầm rồi.

Cô xoa xoa đôi mắt của mình và nhìn lại một lần nữa.

Không có gì sai cả, thật sự là có quan hệ bố – con.


Tất cả điều này là sự thật, cô ta đã đúng.

Con của Kiều An là của Lục Kiến Nghi!
Một cơn đau xé lòng lan từ tim đến tứ chi, khiến cô ngạt thở, máu như dồn lên não, cô gào khóc thật lớn.

Thế giới của cô như sụp đổ ngay lập tức, như thể ngày tận thế đã đến.

Những gì đang chờ đợi phía trước là sự hủy diệt!
Cô chạy vội đến tủ lạnh, lấy ra một chai nước đá, uống một hơi cạn sạch.

Câu hỏi lớn nhất trước mắt cô là liệu Lục Kiến Nghi có biết sự thật hay không.

Nếu anh ấy biết điều này, đó có nghĩa là anh ta đang lừa dối cô từ đầu đến cuối!
Nếu anh ấy không biết, Finn và Kiều An chắc hẳn đã hợp tác để lừa anh.

Cái trước tuyệt đối không thể tha thứ, cái sau phải tùy theo hoàn cảnh cụ thể mà quyết định.

Toàn thân cô như không còn sức lực, cô cảm giác chân mình giống như giẫm phải bông.

Cô dựa vào lưng ghế sofa và chậm rãi đi về phía trước, cô cố gắng giữ tốc độ ổn định để không bị ngã, như thể một thế kỷ đã trôi qua cô mới đi đến trước ghế sô pha.

Lau mồ hôi lạnh trên trán, cô ngồi xuống ghế, trong đầu dường như có hàng trăm con sói hoang đang gặm nhấm, giẫm đạp, như có hàng nghìn con dao găm đâm xé rách lồng ngực cô.

Cả buổi chiều, cô ngồi bất động như vậy, như thể linh hồn của cô đã bị lấy mất, cô như trở thành một con rối.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động vang lên xé tan bầu không khí u ám này.

Đây là nhạc chuông dành riêng cho Lục Kiến Nghi.

Lúc này, nghe thấy nó cô cảm thấy cực kỳ đinh tai nhức óc, như thể nó sắp đâm thủng màng nhĩ của cô vậy.

Cô bật dậy như bị điện giật điên cuồng lao ra ngoài.


Màn đêm dần bao trùm thành phố.

Cô lái xe một mình vô định trên các con đường của thành phố, cho đến khi Lục Kiến Nghi lái xe tới chặn cô lại.

Anh gọi điện cả buổi chiều nhưng cô không nghe máy.


Điều này vô cùng bất thường.

Nếu như không có Khải Liên đi theo phía sau cô, sợ là sẽ mất liên lạc với cô rồi.

“Cô ngốc, em đang đi hóng gió sao? Tại sao lại không nghe điện thoại?”
“Không mang theo điện thoại.” Cô nhún vai nhẹ nói.

Lục Kiến Nghi ánh mắt sắc bén và sâu thẳm đảo quanh khuôn mặt cô vài vòng.

“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, chỉ là lái xe đi hóng gió tìm cảm hứng.” Cô nhếch khóe miệng lên, đến cô còn cảm thấy thật giả tạo.

Lục Kiến Nghi vén tóc trên trán cô lên: “Đưa em đến một nơi.”
“Ở đâu?” Cô không có chút hứng thú nhàn nhạt hỏi.

Hiện giờ trong lòng cô rất hoảng loạn, chỉ muốn ở một mình.

Sau khi lên xe, lái hết một vòng ra ngoại ô, đến trước một ngôi biệt thự kỳ dị.

“Anh có rất nhiều bất động sản nhỉ.” Cô nhếch môi cười.

“Anh xây nơi này đặc biệt cho em.” Đôi môi mỏng của anh nở một nụ cười bí ẩn.

Cô hơi nhướng mày vẻ mặt nhàn nhạt, không chỉ không có kinh ngạc mà còn có chút châm chọc: “Xây cho em sao? Không phải là lãnh cung đúng không? Anh là đang nghĩ nếu một ngày muốn lấy thêm vợ, anh sẽ chuyển em đến đây sống sao?”
Lục Kiến Nghi ho khan vài tiếng, cả người đang tràn đầy nhiệt huyết, như gặp phải một luồng gió lạnh lẽo quét qua: “Em thật biết làm giảm bầu không khí!”
Cô ấy xòe hai tay ra: “Em đùa thôi.”
Lục Kiến Nghi búng trán rồi bịt mắt cô rồi dẫn vào biệt thự.

Anh cầm chiếc điều khiển từ xa trên tường lên và ấn nhẹ, căn phòng khách rộng lớn đã biến thành một cánh đồng Provence tuyệt đẹp, với hoa oải hương tím đung đưa trong gió nhẹ.

Khi cô mở mắt ra, cả người đều kinh ngạc: “Oa, thật đẹp.”
Lục Kiến Nghi đưa chiếc điều khiển từ xa cho cô, cầm ngón tay cô và ấn nhẹ, cả thế giới lại thay đổi và trở thành dãy Alpis phủ đầy tuyết trắng.

Mọi thứ diễn ra vô cùng tự nhiên, không hề có một chút cảm giác giả nào, khiến cô ấy đắm chìm, như thể cô ấy đang thực sự đứng trên dãy Alpis.

“Đây là căn phòng cảm hứng mà anh đặc biệt xây dựng cho em.”
Trái tim cô run rẩy kịch liệt như dây đàn, rất lâu mới có thể bình tĩnh lại.

“Anh gọi điện cho em là để đi xem căn phòng này à?”
“Em thích không?” Anh duỗi hai tay ra, vòng tay qua eo thon của cô.


Cô thực sự rất thích nó, nếu như không có bản xét nghiệm quan hệ bố con đó thì bây giờ cô sẽ rất sung sướng.

Thật không may, không có từ “nếu” trong thế giới này.

“Cám ơn.” Cô trầm mặc nói.

Giọng điệu đơn giản như vậy khiến Lục Kiến Nghi có chút thất vọng, đây không phải là phản ứng mà anh mong đợi.

“Xem ra em không hài lòng lắm.”
“Không, hôm nay em không được khỏe, có lẽ sắp đến kỳ kinh nguyệt.” Cô thì thầm.

Lục Kiến Nghi ôm cô nằm xuống chăn, ấn điều khiển từ xa, mái nhà mở ra, bầu trời đầy sao hiện ra trong tầm mắt.

Một đợt ấm nóng ập vào mắt cô.

“Ma vương Tu La, anh có nhớ trước khi sinh con, chúng ta đã thỏa thuận rằng nếu anh và Kiều An có một đứa con, anh sẽ để cho em mang hai chị em Kiến Dao rời đi không.”
Lục Kiến Nghi rung động dữ dội, cảm giác như có một luồng gió lạnh thổi qua trước mặt.

“Cô ngốc, chuyện của Kiều An có thể giải quyết được?”
“Có thể giải quyết được không?” Cô hùng hồn hỏi, cho dù anh có phủ nhận cũng không thể cắt đứt quan hệ huyết thống của mình.

Lục Kiến Nghi bất lực, trầm mặc: “Anh nói rồi, con của Kiều An và anh không có quan hệ gì, em không thể tin anh một lần sao?”
“Em xin lỗi, em phải suy nghĩ cho bản thân và con của em.”
Vẻ mặt cô trở nên lạnh lùng, giọng điệu càng lạnh lùng: “Em muốn một cuộc sống đơn giản và bình yên.

Em không muốn Kiều An một ngày nào đó lại đến nhận người thân trong tương lai và ép em vào một tình thế khó xử!”
Trái tim Lục Kiến Nghi như bị thiêu đốt, lồng ngực anh bị kích động nặng nề: “Em không cần nghĩ đến chuyện này, điều đó không thể xảy ra.”
“Nếu trưởng bối yêu cầu anh làm xét nghiệm quan hệ bố con thì sao, nếu bọn họ muốn đứa trẻ được nhận tổ tiên thì anh sẽ làm gì?”
Cảm xúc của cô có chút mất kiểm soát, giọng nói cũng hơi cao lên.