Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 660: Đời Này Kiếp Này Vô Tư Vô Lo





Lục Vinh Hàn bước vào phòng trẻ con, hai đứa trẻ vui vẻ bước tới: “Ông nội…”
Giọng nói nhỏ bé non nớt như âm thanh đẹp đẽ nhất của thiên nhiên đã làm tan chảy trái tim ông ấy.

Ông ấy ôm lấy hai đứa, hôn lên trán bọn trẻ.

“Từ nay về sau, nếu ông nội không có ở nhà, các cháu có nhớ ông nội không?”
“Ông nội ơi, ông đi đâu vậy?” Kiến Diệp chớp chớp đôi mắt to, dùng giọng nói bi ba bi bô hỏi.

“Ông nội muốn chuyển ra ngoài sống.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói.

Kiến Dao nắm lấy ống quần của ông ta, lắc đầu: “Ông nội, đừng đi, đừng đi.”
Lục Vinh Hàn thở dài thườn thượt, ông ta cũng không muốn rời đi, nhưng ông ta không thể cứ trơ mắt nhìn Tư Mã Ngọc Như bị nhốt vào Tĩnh An, nổi điên đến chết.

“Ông nội sẽ trở lại gặp các cháu.”
Thứ bảy là ngày các thành viên nhà họ Lục quây quần bên nhau nhiều nhất.

Lễ bàn giao vị trí phụ trách được tổ chức trong một hội trường rất lớn.

Lục Vinh Hàn trao con dấu trong tay cho con trai Lục Kiến Nghi.


Kể từ bây giờ, Lục Kiến Nghi sẽ là người đứng đầu mới của nhà họ Lục.

Cuối cùng, bà cụ cũng cho con trai một chút thể diện, tuyên bố với công chúng rằng ông ta quyết định nghỉ hưu sớm vì bệnh tật.

Tuy nhiên, mọi người vẫn thầm đoán rằng chuyện này có liên quan gì đến Tư Mã Ngọc Như, bởi vì cô ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Lục.

Hoa Hiền Phương giơ bàn tay nhỏ bé đặt lên vai Lục Kiến Nghi: “Sau này anh sẽ phải quản lý nhà họ Lục, e là sẽ rất bận.”
Lục Kiến Nghi cúi đầu hôn lên trán cô, sự cưng chiều trong mắt anh dày đặc mãi không tan: “Vợ đừng lo lắng, cho dù bận rộn thế nào, anh cũng sẽ có thời gian ở cùng em.”
Công việc và gia đình đối với anh mà nói đều quan trọng như nhau.

Hoa Hiền Phương liếc trộm nhìn Lục Vinh Hàn cách đó không xa.

“Bố thật sự sẽ rời đi hả?”
“Không quan trọng, dù sao cũng không liên quan gì đến anh.” Ánh mắt Lục Kiến Nghi chợt lạnh đi, không khí xung quanh dường như đã đông cứng lại.

Hoa Hiền Phương không khỏi rùng mình.

Mặc dù anh không có chút biểu cảm nào, nhưng cô biết trong lòng anh thực sự rất khó chịu, cảm thấy như mình đã bị bố ruột bỏ rơi.

Thực sự không ngờ bố lại là người đặt tình yêu lên hàng đầu.

Vì bồ nhí mà bỏ rơi vợ con.

Nếu người phụ nữ này thực sự yêu ông ta, thực sự dịu dàng tốt bụng, ngây thơ vô hại, thì cũng xứng đáng.

Đáng tiếc là, cô ta đơn giản chỉ là che giấu ý định xấu xa và tham vọng của mình, một lòng muốn trở thành Võ Tắc Thiên, chỉ sử dụng ông ta như một bàn đạp mà thôi.

“Sau này chắc anh sẽ không làm những chuyện vô lý như vậy chứ?”
Lục Kiến Nghi nghẹn ngào, điệu bộ hơi lúng túng: “Ngoại trừ em, không có người phụ nữ nào có khả năng này.”
Hoa Hiền Phương nghịch ngợm làm mặt quỷ: “Cũng đúng, chắc là nửa đời sau anh không muốn đi tu.”
Anh duỗi cánh tay cứng rắn ra, ôm lấy eo thon mảnh mai của cô, kéo cô vào lòng.

“Em sẽ không bỏ rơi chồng và con trai của mình, làm loại chuyện ngu ngốc như vậy chứ?”
Cô bĩu môi: “Tùy biểu hiện của anh.

Anh muốn vui vẻ sảng khoái bên ngoài, cắm sừng em, hoặc là hú hí với người yêu cũ, vương vấn không dứt được, thì tương đương với việc anh đang muốn ép em rời đi.”
Anh đưa tay búng nhẹ lên trán cô: “Cái này của em là lo lắng vô cớ.”
Cô nhăn mũi nói: “Người nào không lo xa thì cũng lo gần.”
“Cô gái ngốc.” Anh nhẹ nhàng chống cằm nhìn cô không chớp mắt: “Anh không thể đảm bảo đời sau kiếp sau được, nhưng đời này kiếp này anh nhất định sẽ để em không cần phải lo lắng bất kỳ thứ gì.”
Giọng điệu của anh trang trọng, thẳng thắn mà chân thành, nhẹ nhàng, giống như một cơn gió đêm thổi nhẹ qua.

Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực anh, không muốn nghĩ đến Kiều An và một cặp con hoang nữa.


Người đàn ông này, gia đình này là của cô, ai dám đào góc tường của cô, cô sẽ cho một cước bay ra khỏi đường chân trời.

Buổi tối, Lục Vinh Hàn đến phòng của bà cụ.

“Anh đã nghĩ xong chưa? Muốn người phụ nữ kia, hay là muốn cái nhà này?” Bà cụ thấp giọng hỏi.

Lục Vinh Hàn cúi đầu không trả lời.

Đôi mắt đen nhánh của bà cụ lấp lánh trong ánh sáng.

“Nếu như anh chọn người phụ nữ đó, từ nay về sau anh sẽ không còn thuộc về nhà họ Lục, không còn là con của tôi nữa.

Dù tôi có chết, anh cũng không cần quay lại.

Tôi sẽ coi như mình chưa từng sinh ra anh.”
Trong đầu Lục Vinh Hàn ong ong như sấm sét giáng đầu.

Ông ta quỳ xuống trước mặt bà cụ một cái “bịch”: “Mẹ, con chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi nhà họ Lục, con chỉ không muốn Ngọc Như bị giam ở Tĩnh An.

Con… không ly hôn với Hạo Phong, không kết hôn với Ngọc Như.

Con chỉ mong mẹ tha cho cô ấy một con đường sống.”
Bà cụ lắc đầu thở dài: “Anh cho rằng Hạo Phong thật sự là người phụ nữ mà con gọi đến là đến hay sao? Nó đã quyết định ly hôn với anh rồi.”
Lục Vinh Hàn chấn động: “Nếu cô ấy muốn ly hôn thì cứ ly hôn.

Cuộc hôn nhân của con với cô ấy vốn dĩ là một sai lầm.”
“Sai lầm?” Bà cụ hừ nhẹ: “Tư Mã Ngọc Như mới là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của anh.

Mà điều tồi tệ nhất tôi đã làm chính là thuyết phục bố anh cho phép cô ta vào cửa.”
“Mẹ, mẹ không thích cô ấy làm con dâu nhà họ Lục, con sẽ không kết hôn với cô ấy.

Cho dù ly hôn với Hạo Phong, con cũng không kết hôn với cô ấy.

Con sẽ đưa cô ấy ra ngoài sống, tránh khỏi tầm mắt của mẹ.

Chỉ cầu xin mẹ đừng trục xuất con ra khỏi nhà họ Lục.

Mọi người đều là những người thân yêu nhất của con, con không thể từ bỏ.”
Hai mắt Lục Vinh Hàn đỏ hoe, như thể bị bỏng.

Bà cụ vừa đau khổ lại thất vọng: “Từ khi anh đưa ra lựa chọn này, cũng đồng nghĩa với việc anh đã gạt tình cảm gia đình sang một bên.


Tôi có thể không trục xuất anh ra khỏi gia tộc, nhưng chỉ cần anh không tách khỏi người phụ nữ này ngày nào thì ngày đó anh sẽ không thể quay lại với gia đình này.


“Con biết.” Nét mặt của Lục Vinh Hàn méo mó vì đau khổ.

Sau khi trở ra, ông ta quay vào phòng thu dọn hành lý.

Y Hạo Phong bước đến: “Đây là thỏa thuận ly hôn, tôi đã ký rồi.”
Bà ta lạnh lùng bỏ lại một câu, ném thỏa thuận xuống bàn rồi bước ra ngoài không dừng lại dù chỉ một chút, cũng không định nghe ông ta nói thêm một lời nào nữa, thái độ rất dứt khoát.

Ông ta đứng ngây ra, hồi lâu không nhúc nhích.

Ông ta luôn nghĩ bản thân mình muốn ly hôn, nhưng giờ phút khi nhìn thấy tờ đơn thỏa thuận này, trong lòng không có chút vui sướng nào, ngược lại còn bị thứ gì đó nghẹn lại, muốn nuốt xuống nhưng không nuốt được, muốn nôn ra nhưng cũng không xong.

Không biết vì sao, ông ta nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Y Hạo Phong.

Bà ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ, mái tóc đen nhánh như thác nước, xõa ngang vai, tựa như một tinh linh lửa, xinh đẹp tao nhã, mê người đến không kiềm chế được.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía bà ta, nhưng trong mắt bà ta chỉ có ông ấy.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc mình có tình cảm với Y Hạo Phong hay không, tâm trí của ông ta căn bản đều đặt vào Tư Mã Ngọc Như.

Ngày hôm sau.

Khi ông ta đưa Tư Mã Ngọc Như ra đến phòng khách nhà họ Lục, không có ai ở phía sau ông ta, thậm chí Lục Sênh Hạ cũng không ra tiễn bọn họ.

Ông ta cảm thấy dưới chân mình như có một sức nặng ngàn cân, mỗi bước chân của ông ta thật khó khăn, thật đau đớn, thật nặng nề.

Khoảng cách từ phòng khách đến cổng sân không dài nhưng ông ta có cảm giác như mình đã đi suốt cả một thế kỷ.

Bước ra khỏi ngưỡng cửa này, rất khó để quay lại.

Tuy rằng bà cụ không đuổi ông ta ra khỏi gia tộc, nhưng những người nhà bị ông ta ruồng bỏ này sẽ không chấp nhận ông ta một lần nữa.”