Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 668: Bí Mật Gặp Gỡ





Trong mắt Lục Kiến Nghi xẹt qua một tia lạnh lùng “Làm con của Tư Mã Ngọc Như thật là một điều bất hạnh cho Ngọc Thanh.”
Hoa Hiền Phương cũng nghĩ như vậy, Tư Mã Ngọc Như vẫn luôn dạy cậu bé theo cách nhổ mạ cho mau lớn, điều đó không chỉ ảnh hưởng rất lớn sự trưởng thành của Ngọc Thanh mà còn gây cho cậu bé áp lực lớn về mặt tinh thần.

“Đối với mỗi người, con đường phù hợp mới là tốt nhất.

Những kế hoạch điên rồ của Tư Mã Ngọc Như trong tương lai rất có thể sẽ hủy hoại Ngọc Thanh.”
“Cô ta hủy hoại còn ít người ư?” Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi hé ra một tia châm chọc.

Hoa Hiền Phương liếc nhìn ngoài cửa sổ xe, giọng nói như gió ban mai, nhàn nhạt nhắc đến: “Nếu bố muốn Ngọc Thanh nhận lại tổ tiên, anh đồng ý không?”
“Không thành vấn đề.” Lục Kiến Nghi nhún vai không ý kiến.

Cô cảm thấy anh không hề có ý phản đối.

Trên thực tế, nếu Tư Mã Ngọc Như và bố của cô không che đậy, trực tiếp công khai danh tính của Ngọc Thanh với mọi người thì sẽ không đi được đến bước này.

Điều mà cô và Lục Kiến Nghi không thể chấp nhận nổi là một người như Tư Mã Ngọc Như lại coi họ như kẻ thù của em trai, điều này sẽ đặt nhà họ Lục vào tình thế anh em tương tàn.


Nhưng Tư Mã Ngọc Thanh thì khác, bản chất cậu bé trong sáng, tốt bụng và rất gần gũi với họ, nó sẽ trở thành Lục Sênh Hạ thứ hai.

Ăn trưa xong, Tư Mã Ngọc Thanh lấy cớ rủ bạn cùng lớp đi công viên chơi, sau đó cậu bé cùng với vệ sĩ đi ra ngoài.

Lục Sênh Hạ và túi sữa nhỏ đang đợi cậu bé trong công viên.

Trải tấm thảm ra, ba người cùng nhau ngồi dưới gốc cây hoa anh đào.

“Chú Ngọc Thanh, hôm qua chú nói muốn ăn vịt chiên giòn do mẹ làm, nên mẹ làm cho chú này.” Tiểu Quân mở hộp thức ăn ra.

Tư Mã Ngọc Thanh vui mừng vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé: “Tuyệt quá đi, chị gái xinh đẹp thật tốt, chị gái xinh đẹp là người tốt nhất với em trên đời này.”
Lục Sênh Hạ lấy sốt mơ ra, vịt chiên giòn chấm sốt mơ ăn vừa thơm, vừa giòn lại có chút chua chua ngọt ngọt.

“Chị và Tiểu Quân đã tự tay làm những chiếc bánh ngọt này, gần đây hai cô cháu đã học làm rất nhiều loại bánh nho nhỏ đấy, chẳng hạn như bánh sữa tươi chiên, bánh thủy tinh cao, bánh hoa quế thơm ngọt nữa này…”
Nghe cô bé nói như thế, Tư Mã Ngọc Thanh vô cùng ghen tị.

Cô của cậu bé thậm chí còn không cho cậu bé bước vào vào bếp chứ đừng nói là học làm bánh ngọt.

“Cô em là đúng là độc ác, em phải làm tất cả những gì mà cô nói.

Cô ấy đến một chút tự do cũng không cho em.

Nếu mẹ em không quay lại sớm, nhất định không có cơ hội gặp lại chị đâu.

Em sẽ bị cô ấy hành hạ cho tới chết mất.”
Lục Sênh Hạ vỗ vỗ vai cậu bé tỏ vẻ thông cảm: “Chị biết cô ấy là người độc tài lâu rồi, nên chị nhất quyết ở nhà không đi cùng cô ấy.

Nếu không, giờ chị cũng sẽ buồn như em thôi.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Tư Mã Ngọc Thanh trề ra: “Dượng đã nói rõ ràng muốn đưa em về nhà, nhưng lại đưa em về biệt thự của dượng, sống cùng dượng và cô.

Nếu như vậy, tại sao lại không ở nhà họ Lục.”
Hứa Kiến Quân mở nắp uống một ngụm nước trái cây: “Chú Ngọc Thanh, sau này chú nhớ chúng cháu, hay là muốn ăn vịt chiên giòn do mẹ cháu làm thì cứ gọi cho cháu, chúng ta sẽ lại bí mật gặp nhau thế này, cùng nhau đi dã ngoại nhé.”
“Được chứ.” Tư Mã Ngọc Thanh ăn một lát vịt chiên giòn, cả người tràn ngập sự mãn nguyện.


Sau khi ba đứa nhỏ ăn uống no nê, chúng cùng nằm trên thảm hóng gió, nhìn những cánh hoa anh đào hồng nhạt lất phất rơi trên đầu.

Thế giới của trẻ thơ luôn trong sáng và tươi đẹp, dù người lớn có mâu thuẫn gay gắt đến nhường nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng.

Một cơn gió thổi qua, cánh hoa rơi như những hạt mưa.

Một bàn tay nõn nà từ giữa không trung vươn ra bắt lấy một cánh hoa: “Ba đứa nhỏ thật biết chọn chỗ, thật đẹp.” Hoa Hiền Phương nở nụ cười.

“Chị xinh đẹp!” Đôi mắt Tư Ngọc Thanh đột nhiên sáng lên, cậu bé nhảy khỏi thảm, vui mừng ôm lấy cô bé: “Em nhớ chị nhiều lắm.”
“Chị cũng nhớ em, Ngọc Thanh.” Hoa Hiền Phương âu yếm xoa đầu cậu bé, cùng cậu bé ngồi trên thảm.

“Chị gái xinh đẹp, có phải chị đã cãi nhau với cô trước khi cô chuyển tới sống cùng dượng đúng không?”
“Cô không cãi nhau với chị, nhưng cô ấy đã phạm rất nhiều sai lầm nghiêm trọng, không thể sống trong nhà họ Lưu được nữa”.

Hoa Hiền Phương giải thích.

Dù sao thì cậu bé vẫn là một đứa trẻ, và cậu bé không thể hiểu được những gì Tư Mã Ngọc Như đã làm.

Tư Mã Ngọc Thanh không hiểu, nhưng trong mắt cậu bé, cô là người vô cùng tàn nhẫn: “Em biết, cô quá độc ác, mọi người đều rất hận cô, không ai muốn sống cùng cô cả, chỉ có dượng là nguyện ý chung sống với cô thôi.”
Hứa Kiến Quân rủ mắt, hàng lông mi dài dày phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy giận dỗi: “Cháu hơi nhớ ông nội.

Cháu thích chơi cờ vây với ông nhất.”
Lục Sênh Hạ cũng rất nhớ bố mình, nếu bây giờ ông ấy quay về, anh cả có lẽ sẽ tha thứ cho ông.

Nếu đợi đến lúc mẹ cả lớn tái hôn, rời khỏi Lục Lam ông ấy muốn quay trở về e rằng sẽ rất khó khăn, anh nhất định sẽ không tha thứ cho ông ấy.

Tư Mã Ngọc Thanh chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Chị có muốn cùng em trở về gặp dượng không? Từ giờ tới tối cô sẽ không có nhà đâu.”
“Không cần đâu.” Hoa Hiền Phương xua tay, như nghĩ ra điều gì đó, liền nói thêm: “Thứ bảy tuần sau là mừng thọ của bà cụ Lục.

Sau khi trở về, em hỏi dượng xem có muốn tới chúc thọ bà cụ không.”
“Dạ,” Tư Mã Ngọc Thanh gật gật đầu.

Lúc cậu trở về, Lục Vinh Hàn đang tưới hoa trong sân, thấy cậu bé trở lại liền cười âu yếm hỏi: “Ra ngoài chơi vui không?”

“Vô cùng vui luôn ạ.” Cậu bé nhoẻn miệng cười ngọt ngào “Dượng ơi, dượng trồng toàn hoa hồng ư?”
“Đúng vậy, hoa hồng có gai, phải tránh xa một chút, đừng để vướng bận.” Lục Vinh Hàn khuyên nhủ.

Tư Mã Ngọc Thanh ngồi một bên trên ghế đá: “Dượng à, dượng muốn nói chuyện với anh Kiến Nghi và chị họ không ạ?”
Nội tâm Lục Vinh Hàn rung chuyển dữ dội, một biểu cảm khó tả vụt lên trong mắt ông ấy.

“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
Tư Mã Ngọc Thanh mím môi, nói theo lời của Hoa Hiền Phương: “Lúc cháu trở về, chị gái xinh đẹp gọi điện cho cháu.

Chị nói thứ bảy tuần sau là sinh nhật bà nội Lục.

Nhờ cháu hỏi dượng có muốn trở về chúc thọ không?” “
Cơ mặt của Lục Vinh Hàn run lên, nhất thời tất cả cảm xúc dâng trào trong lòng như biển động.

Đương nhiên là ông ấy muốn quay về,.

Hiếu thảo với mẹ là chuyện mà một người con phải làm.

Nhưng…
Tay đang cầm bình tưới hoa của ông ấy bất chợt buông xuống, xẹt qua một cành hoa hồng, bị một cái gai nhọn đâm thủng.

Liệu mẹ có cho phép ông ấy quay về không?
Con trai sẽ cho ông ấy vào chứ?
Ngay cả khi ông ấy đến thì ông phải nên đối diện với những người khác như thế nào?
Ông ấy không muốn mình rơi vào tình huống xấu hổ và khó xử.

Trong lúc im lặng, giọng nói của Tư Mã Ngọc Thanh truyền đến: “Dượng, nếu dượng muốn về, dượng dẫn cháu đi cùng được không? Cháu muốn chơi với chị họ và Tiểu Quân.”