Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 739: Ảo Tưởng Phi Thực Tế





Hoa Hiền Phương xoa đầu cậu bé: “Ngọc Thanh, Sênh Hạ, dù sao thì Tư Mã Ngọc Như cũng là người thân, cũng là bề trên của hai đứa đó.

Trong lời nói vẫn phải lễ phép, không được quá đáng như vậy.”
“Bà ta sắp giết chúng ta rồi, không thể nào lễ phép được.” Tư Mã Ngọc Thanh rũ đầu xuống.
Lục Sênh Hạ hai tay ôm ngực, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên cao: “Trong mắt của bà ta, không có con, không có chồng, không có tình thân, chỉ có lợi nhuận cùng với một đống ảo tưởng phi thực tế mà thôi.”
“Đúng vậy.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu như gà mổ thóc.
Hứa Kiến Quân lật số khoai lang trên giá: “Đã lớn tuổi như vậy rồi, cứ yên ổn trải qua tuổi già không phải rất tốt sao, sao phải tranh đấu như vậy chứ.”
“Còn không phải như vậy sao? Cô cũng nghĩ như vậy đấy.

Bà ta cũng không còn là trẻ nữa, còn liều mình tranh đấu, nửa người đã ở dưới đất rồi, bà ta nên biết thân phận của mình.

Bà ta cũng không phải là Võ Tắc Thiên, bà ta cũng không thể nào trở thành Võ Tắc Thiên của nhà họ Lục được, người nhà họ Lục ai ai cũng là rồng phượng, làm sao có thể để tài sản gia tộc rơi vào tay người ngoài được chứ?”

Hoa Hiền Phương nở nụ cười: “Cái mà người ta muốn là buông rèm chấp chính, không phải là thay đổi triều đại, mọi người đừng nghĩ nhiều quá.”
“Cũng phải, người ta muốn mẹ dựa vào quý tử.

Tuy nhiên, bố đã thoái vị, trở thành thái thượng hoàng rồi, có muốn mẹ dựa vào quý tử thì cũng là chị dâu, ở đâu mà đến lượt một người ngoài như bà ta chứ.” Sênh Hạ nói một cách chế giễu.
Tư Mã Ngọc Thanh nhấc khoai lang của mình lên và ăn chúng một cách thích thú.
“Khoai lang này thực sự rất ngọt, vừa nhiều bột vừa ngon.”
“Đây là khoai lang mọc trên núi, đương nhiên là ngon rồi.” Lục Sênh Hạ nói.
“Tại sao loại mọc hoang lại tốt hơn loại trồng ngoài đồng vậy?” Tư Mã Ngọc Thanh tò mò hỏi.
“Có một số món là như vậy đấy, nhưng trái cây thì khác.

Một số loại trái cây dại thì có vị chua và không ngon, chúng cần được lai tạo thì mới trở nên ngọt được.” Lục Sênh Hạ chậm rãi nói.
Tư Mã Ngọc Thanh chớp chớp mắt: “Làm sao chị biết?”
“Nhà chúng ta có một trang trại hoa quả trên núi mà.

Khi còn nhỏ, chị thường đến đó chơi và nghe những người trồng cây ăn quả nói đấy.

Ví dụ như cam, quýt, sơn trà đều cần phải lai tạo giống cả.

Nếu không thì ra quả sẽ chua đến ê răng đấy.” Lục Sênh Hạ cười nói.
“Em biết thêm kiến ​​thức rồi, chị họ, chị thật giỏi, cái gì chị cũng biết cả.” Tư Mã Ngọc Thanh giơ ngón tay cái lên.
“Đương nhiên rồi, chị đã là học sinh cấp ba, hai năm nữa chị sẽ lên đại học rồi đó nha.” Lục Sênh Hạ đắc ý nhướng đôi lông mày lá liễu xinh đẹp của mình lên.
Bên trong khách sạn, Kiều An đi tìm Lục Kiến Nghi: “Kiến Nghi, anh có thể đi thăm Niên Niên một chút không, thằng bé cứ khóc mãi, không biết có phải lại đau bụng không nữa?”
Lục Kiến Nghi đặt con gái trên tay xuống, giao cho vú nuôi chăm sóc rồi cùng cô ta bước ra ngoài.
Trong phòng, Kiều An vừa mở cửa liền nhìn thấy Niên Niên bò ra cửa, dường như muốn đi ra ngoài.
Nhìn thấy Lục Kiến Nghi, miệng cậu bé méo mó, kêu lên một tiếng, vội vàng bò về nôi, có vẻ như cậu bé rất sợ Lục Kiến Nghi.
Lục Kiến Nghi luôn có một khuôn mặt rất lạnh lùng, thiếu đi sự thân thiết.

Trẻ con sợ anh thì cũng là chuyện bình thường.
“Bò nhanh như vậy, chắc không sao đâu.” Lục Kiến Nghi nói.
“Nhưng thằng bé cứ khóc mãi, em cũng không biết phải làm sao.” Kiều An bế con lên.
Cậu bé vừa khóc vừa vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra và chỉ ra cửa.
Lục Kiến Nghi nhíu mày: “Thằng bé chỉ muốn ra ngoài chơi mà thôi, cô chăm con như thế nào vậy, biểu hiện của thằng bé rõ ràng như vậy, cô còn không hiểu sao?” Giọng nói của anh có chút châm chọc, sau khi nói xong liền mở cửa ra: “Cho thằng bé ra ngoài chơi với Kiến Diệp và Kiến Dao đi, có bảo mẫu trông coi, cô không cần phải lo lắng chuyện gì hết.”
Kiều An chán nản, làm sao cô ta không biết đứa nhỏ muốn ra ngoài chơi chứ, cô ta chỉ muốn kiếm cớ để anh đi gặp con, quan tâm đến hai mẹ con họ.
“Thằng bé vừa bị trúng độc, em chỉ lo bụng của thằng bé không được thoải mái.” Cô ta thì thào.
Lục Kiến Nghi lười bận tâm, trực tiếp bước ra ngoài, cả cơ thể anh lạnh lẽo như gió tuyết ngoài cửa sổ, nhiệt độ toàn bộ căn phòng giảm xuống dưới 0 độ.
Kiều An rụt rè đi theo phía sau.
Nhìn thấy Kiến Dao và Kiến Diệp, Niên Niên bắt đầu vui vẻ cười.
Kiều An đặt cậu bé xuống, cậu bé bò đến bên cạnh Kiến Dao.
Kiến Dao đưa bàn tay nhỏ bé ra sờ vào bụng cậu bé: “Niên Niên, bugnj còn đau không?”
Niên Niên dường như hiểu lời cậu bé, lắc đầu nguầy nguậy.
Kiều An nhân cơ hội nói: “Niên Niên thích cũng chơi với anh chị.

Sau này em có thể thường xuyên đưa thằng bé đến chơi với Kiến Dao và Kiến Diệp được không?”
“Chuyện này nói sau đi.” Lục Kiến Nghi nhẹ giọng đáp.
Kiều An hơi thất vọng, đôi mắt cụp xuống.
Vẻ mặt của Lục Kiến Nghi trở nên nghiêm túc hơn, anh gọi cô ta ra khỏi phòng.
“Sáng nay cô có vào phòng bếp không?”
Kiều An ngẩn người một lúc rồi gật đầu: “Anh biết mà, em bị dị ứng với bơ đậu phộng, lúc em đến đã từng nói với người phục vụ, em sợ cô ấy không nói lại với nhà bếp, nên em đặc biệt đến dặn họ không được bỏ bơ đậu phộng vào thức ăn.” Vừa nói, cô ta vừa bối rối hỏi:” Có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì, thuận miệng hỏi thôi.” Lục Kiến Nghi nhún vai, nhẹ giọng nói.
Kiều An xoa xoa hai tay: “Nếu không có chuyện gì thì em về phòng trước nhé.” Nói xong, Lục Kiến Nghi chưa kịp phản ứng, cô ta đã xoay người đi về phía phòng của mình.
Lúc này Hoa Hiền Phương vừa đi đến hành lang, nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ thì vô cùng kinh ngạc, kéo Lục Kiến Nghi sang một bên hỏi: “Không phải là anh đang nghi ngờ Kiều An đấy chứ?”
“Chỉ cần bất kỳ ai từng vào bếp đều là đối tượng bị nghi ngờ.” Lục Kiến Nghi chậm rãi nói.

Hoa Hiền Phương sờ sờ cằm, trầm ngâm suy nghĩ: “Kiều An không có lý do gì để hạ độc Tư Mã Ngọc Như cả, huống chi là hạ độc con trai của chính mình.

Vừa rồi em cùng bọn nhỏ sắp xếp lại suy luận, đại khái cũng có chút manh mối.

Bọn em cảm thấy người hạ độc Niên Niên không phải là người đã hạ độc Tư Mã Ngọc Như.

Sau khi Niên Niên bị hạ độc, người đó đã bắt chước phương thức của hung thủ và hạ độc Tư Mã Ngọc Như.”
Cô nhịn không được nuốt nước miếng: “Ngọc Thanh nói, ngày hôm qua thằng bé đến phòng bếp xem đầu bếp nấu ăn, Tư Mã Ngọc Như liền khiển trách thằng bé trước mặt người trong bếp, còn sỉ nhục đầu bếp, nói bọn họ là những người không có tiền đồ nhất.

Dường như có ai đó trong nhà bếp để ý những lời này và rất khó chịu với cô ta, muốn dạy cho cô ta một bài học.”
Một tia sắc bén hiện lên trong đáy mắt của Lục Kiến Nghi: “Nếu như là như vậy, điều quan trọng cần làm là phải tìm ra kẻ đã hạ độc Niên Niên.”
Hoa Hiền Phương gật đầu: “Tư Mã Ngọc Như là nghi phạm trong lòng em.

Cô ta có động cơ và thời gian để gây án.

Ngoài cô ta ra, em không nghĩ ra ai có thể ra tay hạ độc trẻ sơ sinh cả.”
Lục Kiến Nghi cũng nghĩ như vậy.
Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của Tư Mã Ngọc Như đã tốt hơn rất nhiều.
Ông chủ của khu nghỉ mát nghe nói bọn họ xảy ra chuyện nên đã bay đặc biệt từ nước ngoài bay về để xin lỗi bọn họ.
Kết quả là ông chủ bị Tư Mã Ngọc Như mắng một trận..