Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 769: Đừng Quấn Lấy Người Đàn Ông Đã Có Gia Đình





“Đương nhiên là yêu rồi.

Trong lòng mẹ bố còn quan trọng hơn cả bố ma vương nữa, vị trí của bố có thể xếp phía trước ông ấy.” Hứa Kiến Quân nghiêm nghị nói.
Dường như có ánh sao bay vào trong mắt của Hứa Nhã Thanh: “Thật không đấy?”
“Vâng, bố ma vương cũng đã từng cãi nhau với mẹ về chuyện này.” Hứa Kiến Quân nói.
Trái tim Hứa Nhã Thanh bay lên trời cao, lơ lửng giữa trời xanh mây trắng.
Anh ta biết ngay mà Lục Kiến Nghi không thể thay thế mình được.
Hạt mầm trong lòng anh ta đã đâm chồi bén rễ, ngọn lửa hoang dại vẫn còn nhen nhóm chỉ chờ gió xuân thổi tới ngay lập tức có thể bùng cháy.
Lục Kiến Nghi không thể đuổi được anh ta.
Chỉ là bây giờ tình hình đã bắt đầu có sự thay đổi.

Anh ta cần phải làm gì đó để giữ vững vị trí của mình.
Ngày mùng sáu của năm mới, bà cụ Đỗ gọi điện thoại mời gia đình họ Hoa đến thành phố Tinh Không làm khách, đương nhiên còn cố ý nhắc tới Lục Kiến Nghi và Lục Sênh Hạ, hai người họ mới là khách mời chủ chốt.

Lục Sênh Hạ vui mừng khôn xiết, trái tim của cô bé tựa hồ đã bay đến nơi đó từ lâu.
Tuy nhiên có người còn vui vẻ hơn cô bé, người đó là Đỗ Di Nhiên, cuối cùng cô ta cũng có thể gặp lại Lục Kiến Nghi rồi.
Vốn dĩ Hoa Hiền Phương đang mang thai vì vậy không thích hợp ngồi đường dài, nhưng vì hạnh phúc tương lai của cô út, cuối cùng cô vẫn quyết định đến thành phố Tinh Không để xem xét một chút nhà chồng tương lai của con bé.
Ngày hôm qua hai vợ chồng nhà họ Hoa đã trở về Giang Thành, Hoa Hiền Phương bèn kêu em trai và em dâu đến thăm cô cùng họ.
Đỗ Chấn Diệp đã đợi họ ở sân bay.
“Anh Chấn Diệp!” Lục Sênh Hạ vui vẻ chạy về phía anh ta.
Đỗ Chấn Diệp xoay đầu cô bé: “Em lại cao hơn rồi.”
“Em bây giờ đã cao một mét sáu năm rồi đấy.” Hàng mi dài và dày của Lục Sênh Hạ khẽ chớp tựa như cánh bướm đang bay.
“Sênh Hạ của chúng ta bây giờ đã trở thành một cô gái hoa nhường nguyệt thẹn ròi.” Hoa Hiền Phương cười nói.
Sau đó họ ngồi ô tô đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng lưng dựa vào núi bên cạnh có hồ của nhà họ Lục.
Đây là nơi ở mà bà cụ Đỗ sắp xếp cho các vị khách quý.
Vì cân nhắc đến việc Hoa Hiền Phương đang mang thai, nên bà cụ Đỗ kêu cháu trai tiếp đãi họ trong khu nghỉ dưỡng, trước tiên để họ nghỉ ngơi một ngày rồi ngày mai sẽ đến trang viên của nhà họ Đỗ chào hỏi mọi người.
“Bà cụ suy xét thật là chu đáo.” Hoa Hiền Phương cảm kích nói.
“Bà tôi là người rất cẩn thận, có thể nói vô cùng tinh tế.” Đỗ Chấn Diệp cười nói.
Những người hầu đang chuẩn bị bữa trưa, Đỗ Chấn Diệp dẫn họ đi tham quan khắp nơi trong khu nghỉ dưỡng để làm quen với hoàn cảnh một chút.
“Anh Chấn Diệp nơi này đẹp quá đi mất, non thanh nước biếc cùng với bầu không khí trong lành.” Lục Sênh Hạ nhoẻn miệng cười.
Lâm Đại Dao vỗ nhẹ vào vai cô bé: “Sau này nơi đây chính là nhà của em rồi.

Một thân một mình nơi đất khách, mỗi khi đến dịp lễ tết lại nhớ người thân.

Nghĩ đến tương lai chỉ có em một người ở đây là chị lại cảm thấy có chút lo lắng.”
“Chị dâu, cô ấy không phải chỉ có một mình, còn em nữa mà, em sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, mọi người cứ yên tâm đi.” Đỗ Chấn Diệp lên tiếng.
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Sênh Hạ kết hôn với em họ nhà chúng ta lại không phải gả cho người ngoài.

Xét cho cùng, chúng ta vẫn là người một nhà.”
Hoa Phi liếc mắt nhìn anh rể: “Nếu như em ấy kết hôn với người ngoài, anh rể nhất định sẽ không đồng ý.


Sênh Hạ là em gái quý giá nhất của anh ấy đấy.”
Lục Kiến Nghi nhún vai: “Ban đầu anh cũng có ý định là muốn giữ con bé ở nhà.

Không ngờ nó lại muốn lấy chồng xa nên chỉ có thể tùy ý con bé thôi.”
Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ: “Anh cả à, anh quên mất còn có một câu nói rằng nhà có con gái như bát nước đổ đi sao?”
“Nhưng giữ lại thì giống đang ôm bom nổ chậm.” Hoa Hiền Phương bật cười ha ha rồi tiếp lời cô bé.
Lúc này, Đỗ Di Nhiên đang chăm chút trang điểm ở trong nhà.
Cô ta nóng lòng muốn gặp mặt Lục Kiến Nghi.
Ngay khi cô ta vừa chuẩn bị ra khỏi phòng thì di động bỗng đổ chuông, là Lâm Tư Nhã gọi đên hay nói một cách chính xác hơn là Mộ Dung Cẩm Lý.
Cô ta biết được Lục Kiến Nghi đã đến thành phố Tinh Không, vì vậy lặng lẽ đi theo sau.
Cô ta muốn sắp xếp một chiếc bẫy cực lớn cho Lục Kiến Nghi.

Nguyên nhân khiến Mộ Dung Cẩm Lý lựa chọn đóng giả Lâm Tư Nhã là vì người này là bạn cùng phòng của cô ta và Đỗ Di Nhiên hồi học đại học.
Vì vậy cô ta hiểu rất rõ về con người Lâm Tư Nhã cho nên nếu đóng giả sẽ không dễ bị người khác phát hiện.
“Di Nhiên, mình đang ở thành phố Tinh Không, cậu có rảnh không? Ra ngoài gặp mặt đi?”
“Mình bận mất rồi, để buổi tối nhé.” Đỗ Di Nhiên nói, lúc này trái tim cô ta đã bay tới chỗ Lục Kiến Nghi rồi, nào có thời gian bận tâm đến những người khác nữa chứ.
Sau khi cúp điện thoại, cô ta bước tới sảnh lớn thì gặp Hoa Vô Song.
“Di Nhiên, con đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng à? Có Chấn Diệp ở đó là đủ rồi, con không cần phải đi đâu.”
Di Nhiên cáu kỉnh liếc nhìn bà ấy đầy khinh thường: “Tôi qua đó trao đổi một vài chuyện làm ăn với Tổng giám đốc Lục.”
“Năm mới nào có công việc gì để bàn bạc chứ? Tổng giám đốc Lục và cháu gái dì tới đây làm khách chứ không phải đến để bàn chuyện làm ăn.” Hoa Vô Song ung dung mở miệng.
Bà cụ Đỗ bước xuống nhà rồi nói: “Di Nhiên cũng là con gái của cô.

Thông gia tới chơi để con bé qua đó chào hỏi một câu cũng là lẽ thường tình.”
“Đúng vậy, mẹ nhỏ của cháu luôn coi cháu như người ngoài, hơn nữa chưa từng đối xử với cháu như chính con đẻ của mình.” Đỗ Di Nhiên bĩu môi nhân cơ hội mách lẻo.
“Dì cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi.” Hoa Vô Song nói đầy ẩn ý.
Đỗ Di Nhiên lại không hề nổi giận với bà ấy mà đột nhiên ngâm nga ca hát: “Bắp cải nhỏ vàng rũ trên đất, hai ba tuổi đã mất mẹ…”

Cô ta hát với giọng ca vô cùng bi thương buồn bã, từng câu từng chữ đều ẩn chứa sự sắc bén trong đó, như những lưỡi dao đâm thật mạnh về phía người mẹ kế Hoa Vô Song của mình..
Bà cụ Đỗ xua tay: “Được rồi, cháu mau đi thôi, đừng gây sự nữa.”
Đỗ Di Nhiên nhìn Hoa Vô Song với ánh mắt đầy đắc ý sau đó xoay người bước ra ngoài.
Hứa Vô Song khẽ nheo mắt, vẻ lạnh lẽo chợt hiện lên trong đáy mắt một cách kín đáo.
Bà cụ Đỗ liếc nhìn bà ấy một chút, ánh mắt trở nên sắc bén: “Di Nhiên không còn là trẻ con nữa, cô đừng có quản quá nhiều chuyện của nó.”
Hoa Vô Song thở dài: “Con cũng không muốn bận tâm, chỉ mong nó đừng phạm phải sai lầm lớn.”
Bà cụ Đỗ mím môi: “Ý cô là gì?”
“Con bé đi tới đó là để gặp người cháu rể kia của con.

Cháu rể là người xuất sắc khó mà tránh được sẽ khiến phụ nữ phải động lòng, nhưng cậu ấy đã là một người đàn ông có gia đình, hơn nữa lại là thông gia…”
Hoa Vô Song còn chưa kịp nói hết thì đã bị bà cụ Đỗ quát một tiếng cắt ngang:
“Cô đang nói bậy bạ gì vậy?”
Bà ta vô cùng tức giận, không nghĩ tới con dâu lại nói ra những lời khó nghe như vậy để đổ oan cho cháu gái mình.
“Con không hề nói bậy, nếu mẹ chịu khó chú ý quan sát một chút thì sẽ rõ.” Hoa Vô Song nói xong lập tức hỏi người làm bên cạnh: “Sáng nay cô chủ đã làm gì vậy?”
Người làm thành thật trả lời: “Trời còn chưa sáng cô chủ đã thức dậy rồi trang điểm đến tận bây giờ.”
Bắp thịt trên khuôn mặt bà cụ Đỗ khẽ giật.
Lục Kiến Nghi có vẻ ngoài tuấn tú và vô cùng hoàn hảo, thậm chí ngay cả bà ta cũng cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, huống chi là cháu gái của mình?
“Di Nhiên không còn là một đứa trẻ, nó sẽ biết chừng mực, cô đừng nghĩ linh tinh nữa.” Bà ta xoay người bước vào phòng.
Nếu như cháu gái mình thật sự có ý định gì đó, thì bà ta nhất định sẽ bị bóp chết từ trong nôi mà không hề thương tiếc, không thể để bất cứ chuyện gì phá vỡ chuyện hợp tác với Tập đoàn Đế Vương được.
Sau bữa trưa, Hoa Hiền Phương nằm trong lòng Lục Kiến Nghi chợp mắt nghỉ ngơi.
Lục Kiến Nghi nhẹ nhàng ôm lấy cô, ánh mắt yêu chiều ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô giống như đang nhìn một bảo vật quý hiếm, làm thế nào cũng nhìn không đủ..