Chu Lệ Châu về nhà, mệt mỏi cởi giày đá vào một góc, nóng nảy mở công tắc đèn, giậm bước bịch bịch vào trong.
Căn phòng trống trơn tối đen. Anh mất kiên nhẫn tìm kiếm liên hệ tên "Thằng chó" rồi nhắn nhắn một tin cọc cằn:
"Có về không?"
Lý Tỉnh Quân gọi lại, đầu bên kia ầm ĩ âm thanh náo nhiệt của quán bar, từ nhạc nhẽo đinh tai nhức óc, tiếng nói chuyện hú hét của nam nữ trẻ tuổi, tiếng ngả ngớn đùa cợt đến mời mọc gạ gẫm hay thậm chí tiếng đánh quát mắng chửi nhau,... gà bay chó sủa đều đủ cả.
"Tối nay ở khuya, có thể không về."
Bên kia truyền đến âm thanh yểu điệu lả lướt của nữ nhân: "Quân Quân, đêm nay anh phải bao hết đấy nhé."
Chu Lệ Châu không đáp lại, thẳng tay tắt máy, ném điện thoại kêu "bốp" một tiếng thật to vào mặt tường. Âm thanh va đập hỗn loạn ít nhiều sánh được với bên kia.
Y còn chưa từng gọi Lý Tỉnh Quân thân mật như thế kia bao giờ.
Chu Lệ Châu đăng nhập diễn đàn nói chuyện giấu mặt, bấm vào mục "Góc khuất yêu đương" search trên biểu tượng công cụ tìm kiếm:
"Bạn trai tôi chơi bời..."
"Bạn trai không chịu về nhà..."
"Bạn trai thích uống rượu, tôi bảo không nghe..."
Một loạt lịch sử tìm kiếm cũ hiện ra, anh tức tối vung tay giậm chân ấn phím lạch cạch liên tục.
Kết quả nhanh chóng hiển thị, mắt Chu Lệ Châu đập vào mấy hàng title giật gân tiêu biểu.
"Bạn trai nhớ nhung người yêu cũ, cách chữa trị!"
"Kết hôn mười năm, lúc say rượu chồng vẫn xao xuyến gọi tên bạch nguyệt quang."
Toàn những topic sến súa máu chó, nếu là y của trước kia nhất định đã thẳng tay khinh thường tắt máy. À không, thậm chí y sẽ còn chẳng thèm làm ra mấy hành động dò tung lâu la thiếu não này.
Nhưng giờ, y không ngừng nổi. Quá thảm hại!
Khó tránh hồi anh còn học cấp ba, lúc chưa xuất hiện thằng chó kia, thanh xuân của anh cũng từng là đỉnh cao đời người, chưa từng bị ngược thân quỵ lụy đến dính dớp bùn phàm, cả người không gượng dậy nổi như hôm nay...
Chưa bị yêu đương thương tổn, thật hoài niệm.
Câu chuyện hết sức máu chó kể lại như vậy. Tên đầu gấu bặm trợn nức tiếng ở trường cấp ba vùng phía đông bỗng một ngày đường đột chặn xe ô tô tải trước cổng trường học, không cho ai ra vào, gây ùn tắc giao thông, cản trở công việc lưu thông nghiêm trọng. Ban giám hiệu nổi điên, đội bảo vệ trường vác loa ra đe doạ ầm ĩ cũng không khiến hắn mảy may ghê sờn. Cuối cùng, đích thân hiệu phó phải đứng ra gọi cho cảnh sát đến dẹp loạn.
Trước khi cảnh sát kịp đến điều phối, nghe rằng có một vụ tỏ tình kinh động toàn thảy cấp ba Hiến Hoằng xảy ra.
Thiếu niên trẻ tuổi phản nghịch, không gì không dám làm, nhất là trong mục đích thể hiện tình yêu.
"CHU LỆ CHÂU, LÀM NGƯỜI YÊU TÔI ĐI!"
Xe tải to lớn được Lý Tỉnh Quân thuê riêng, trang trí màn hình led sến súa nhấp nháy om sòm, bên trên treo ảnh Chu Lệ Châu, đính xung quanh bằng 199 đoá hoa hồng đỏ thắm. Người qua đường còn tưởng fan cuồng của đỉnh lưu mới nổi nào gần đây.
Đây là lời tỏ tình thứ 99 của Tỉnh Quân trong tháng này.
Song tất cả chỉ nhận lại hờ hững đạm tình như mây trôi nước chảy băng tan của giai nhân.
Xe chặn ngay trước cổng trường, như thể chủ nhân của nó chỉ tiếc không công khai nổi cho khắp thiên hạ cùng biết:
"Chu Lệ Châu! Tôi yêu anh! Tôi yêu anh!"
Tỉnh Quân gào mồm lên trước khi bị bảo vệ lao đến túm tóc, thụi một phát vào mạng sườn rồi bị cảnh sát dẹp loạn dẫn đi.
Cậu là đầu sỏ kiếp nạn này của ban giám hiệu trường Hiến Hoằng và cả học bá Chu Lệ Châu.
Chu Lệ Châu là mỹ nhân truyền kì nức danh không chỉ trong đám học sinh lít nhít của Hiến Hoằng, mà còn thường xuyên lên hot topic của các trang mỹ nam vườn trường trong giới học sinh sinh viên thành phố A, thậm chí kì danh còn lan sang cả các khu vực khác.
Thiên tài trăm năm có một của Hiến Hoằng - ngôi trường tư thục vốn chỉ được cái mã quý tộc cho con ông cháu cha: ba tuổi đã biết làm toán, năm tuổi đã biết lượng giác, mười tuổi dùng thạo tiếng Anh, ngoài ra còn biết nói tiếng Pháp, Ý. Huy chương giải thưởng học đường nhiều vô kể, dường như xứng danh được cả nước Trung Hoa tán dương.
Không chỉ tài giỏi, cậu còn có diện mạo hết sức áp bức người khác. Ngũ quan tinh xảo hơn búp bê, đẹp thắng tranh cổ. Lúc buông lỏng có nét quyến rũ lãnh đạm thờ ơ cùng mang mác thiên sầu phơ phất, thỉnh thoảng cau mày lại tựa Tây Thi ủ dột, diễm hằng chấn động nhân gian. Học sinh Hiến Hoằng còn đùa nhau, Tô Đông Pha sống dậy cũng phải tấm tắc làm thêm ba trăm bài thơ Đường. Bạch Cư Dị đội mồ trông thấy cũng nhấc bút đề thêm ba trăm khúc Trường Hận Ca.
"Phù dung như diện, liễu như mi"
Thiên sinh lệ chất nan tự khí. Nhưng khí chất áp bức của Chu mỹ nhân là kiểu hàn khí lạnh chết người. Mỹ nhân rất là không thân thiện, nếu không muốn nói là rất không coi người khác ra gì. Khiến cho chẳng ai dám tơ tưởng tới gần mà chỉ đành khán mộ từ đằng xa.
Diện mạo diễm lệ, mắt đào câu nhân, lả lướt hẹp dài, động lòng yêu mỵ. Hàng my đen láy rủ biếc như cánh hồ điệp, triêu hồn kẻ vãng lai. Chóp mũi thẳng tắp tinh tế. Môi lạnh đạm đạm không biểu cảm. Ánh nhìn hờ hững mà hút hồn bất cứ ai. Kẻ được Chu mỹ nhân vô tình nhìn thẳng, ngày thẩn đêm thơ, thần hồn hoảng loạn.
Song phàm là cái gì càng cao sang, càng khó chạm tới lại càng làm cho người ta đem lòng hâm mộ xao xuyến.
2.
Chu Lệ Châu trở thành một giai thoại học đường. Dáng người dong dỏng mảnh mai, nước da trắng đến trong suốt, ánh mắt tuyệt tình, tính khí âm lãnh không để ai vào con ngươi, tư chất thiên tài, lại còn là con nhà trâm anh thế phiệt, chắt nội của Chu Sơn gia hiển hách long môn. Hồ sơ xứng đáng đạt điểm tối đa trong vai nam chính phim thần tượng của cánh chị em thiếu nữ.
Ngưỡng vọng thì nhiều, nhưng theo đuổi lại tuyệt nhiên không có ai. Kẻ nào có não cũng sẽ nhận ra khoảng cách giữa bản thân với Chu Lệ Châu là khoảng cách giữa ngọn cỏ và bầu trời, giữa người trần và thần thánh. Kể cả hoa hậu giảng đường cũng chỉ dám nuốt nước miếng tán thưởng y từ đằng xa. Tất cả đều ngấm ngầm đồng ý với nhau: Chu mỹ nhân là di sản quốc gia, chỉ có thể hân thưởng, không thể nào sở hữu.
Hiến Hoằng chia ra làm 2 thế giới: Châu Lệ Chu và giống loài còn lại.
Luận về tài, đàn ông chắc chắn không ai bằng.
Luận về sắc, phụ nữ chắc chắn vạn người thua.
Châu Lệ Chu vĩnh viễn là ngọn núi cao hàn y xứ xứ trong truyền thuyết.
Cho đến khi có một kẻ không não chuyển đến cái trường này.
Đó là Lý Tỉnh Quân, kẻ trừ bỏ đánh nhau, học dốt, thích làm màu, ưa náo loạn ra, thì mọi thứ còn lại đều xếp bét bảng.
Mắt sáng mày sâu, dáng cao lừng lững, năng lượng quảng giao thừa thãi của tuổi thiếu niên, đi đâu cũng xưng huynh gọi để, kết bá tranh hùng, chỉ tiếc không quen cả thiên hạ mang về nhà mình kết nghĩa Lương Sơn.
Đánh nhau, hút thuốc, uống rượu, chửi thề, học ngu,... Không thứ gì của học sinh cá biệt mà tên này thiếu.
Mười bảy mười tám, ngạo khí chinh phục của thiếu nam ngút trời, Tỉnh Quân lại càng. Chỉ tiếc không thể biến bản thân thành người hùng trong mắt mỹ nhân.
Mà sự hiện diện lạnh lùng của Chu Lệ Châu trong truyền thuyết, lại càng là một mâu thuẫn với triết lí sống của hắn.
Đầu óc bã đậu của tên đầu gấu học ngu hoạt động rất đơn giản. Nếu không đánh nhau kết thù thì cũng là kết giao bằng hữu. Hắn muốn trở thành truyền kì học đường. Nhưng ở Hiến Hoằng thì vương vị ấy đã có chủ, hắn chỉ còn cách khiêu binh nổi loạn, đả đảo ngôi vua.
Hơn hẳn tư duy đồng bọn của đám người phàm, hắn quyết tạo quan hệ thân mật với đỉnh cao Chu Lệ Châu để cũng trở thành truyền nhân như huyễn tưởng.
Đầu óc của Tỉnh Quân không phải người bình thường. Thân ư? Vậy phải thân đến mức nào? Còn không phải thân đến mức hung hăng cưỡng hôn người khác trước sân vận động, rồi ăn ngay cái tát sái khớp hàm phải đi vật lí trị liệu hai tuần? Hắn là người ngoài hành tinh, do vậy để giao ứng với hiện tượng như Chu Lệ Châu, hắn quyết định bỏ qua cả bước làm quen, kết bạn, kết thù gì đó, trực tiếp phổi bò lớn mật theo đuổi người ta, bắt Chu Lệ Châu về làm người yêu.
Mà Chu Lệ Châu, sau 999 lần bị tên điên kia sừng sộ bày tỏ tình cảm, vẫn như cũ không thèm kiên nhẫn ngoảnh lại quăng cho hắn một ánh nhìn.
Đến lần thứ 1000, Chu mỹ nhân có thay đổi lớn, lần đầu tiên phản hồi lại đống trò đeo bám dị hợm của Lý Tỉnh Quân bằng một câu nói ôn tồn:
"Thằng thần kinh."
Hôm ấy Tỉnh Quân sướng điên người, lôi anh em tứ hải giang hồ đi ăn mừng, còn treo băng rô nền đỏ thắm chữ vàng to tươi đùng ở quán ăn: "Tiệc mừng anh cả Tỉnh Quân sắp thu phục chị dâu!!!"
Đúng là ngạo nghễ đến ngông cuồng.
3.
Rất nhiều lần, Chu Lệ Châu nghĩ rằng tên điên mắc bệnh tâm thần kia chắc chắn có máu M. Nếu không thì tại sao khi anh càng tỏ ra ghét bỏ mà độc miệng đay nghiến, nguyền rủa, chửi bới hắn, khinh thường hắn, miệt thị, mỉa mai hắn - hắn càng như sung sướng phát rồ.
Quá kinh khủng.
Cuối cùng, sau 7749 kiếp nạn sóng gió với Tỉnh Quân, Châu Lệ Chu chân cứng đá cứng hơn, đành chịu thua trước hòn đá thối Lý Tỉnh Quân.
Năm đấy, website "Châu Chu Mỹ Vương" đại bùng nổ thông tin Châu Lệ Chu cuối cùng cũng chấp nhận lời tỏ tình của thằng nhóc Tỉnh Quân lớp 11.
Chu Lệ Châu tiền đồ xán lạn, sớm được tuyển thẳng học bổng toàn phần vào Phúc Đán lẫn Thanh Hoa. Nhưng vì tên điên Lý Tỉnh Quân kia, cậu quyết chinh phục học bổng của Yale, nhất quyết tuyệt tâm rời khỏi vùng đất có tên rẻ rách chó cắn này.
Còn Tỉnh Quân vốn kém cậu một lớp, mới chuyển trường đến tai tiếng đã rợp trời, học hành chẳng ra sao, tình ái ồn ào, nhưng nghe nói là con trai của chủ tịch công ty dầu khí, tiền đồ có lẽ cũng sớm trải gấm bài hoa, chẳng cần lo nghĩ học hành chi cho cực nhọc.
Đó là loại cậu ấm mà Chu Lệ Châu từng khinh đến mức còn không thèm ghé cái móng tay mình xuống mà đếm xỉa.
Ngày tốt nghiệp, học sinh toàn khối mười hai khóc lóc, Chu mỹ nhân cũng hiếm hoi ngậm ngùi rưng rưng. Y chờ đợi ngày tốt nghiệp sốt ruột đến điên cả người. Tất nhiên không phải y luyến tiếc chốn này. Với y, học tập cũng như bao thứ khác, chẳng có gì đáng hứng thú, chỉ là tình cờ y tư chất hơn người, dễ dàng chinh phục đỉnh cao, vậy nên thứ đạt được cũng càng dễ trở nên nhàm chán. Nhưng giờ thì khác hẳn. Lễ tốt nghiệp là thời khắc hoàng đánh dấu việc Chu Lệ Châu có thể điềm tĩnh thoát khỏi sự đeo bám ám quẻ xúi quẩy của tên đần Lý Tỉnh Quân kia.
"Anh, rõ ràng anh là bạn trai em. Sao vẫn tránh em như tránh tà vậy?" Tỉnh Quân sau khi xác định mối quan hệ với Chu mỹ nhân - Chu học bá, chỉ tiếc không thể cung phụng anh lên trời xanh. Bưng cơm, rót nước, đưa đồ ăn, gửi túi sưởi, coi Chu công tử không khác gì nữ sinh mới lớn đang dậy thì ẩm ương mà chiều chuộng.
Chu Lệ Châu càng điên tiết hơn. Bấy giờ Hiến Hoằng mới biết thêm một khía cạnh khác của cuộc sống - Chu mỹ nhân còn rất đanh đá, Chu học bá còn rất độc mồm. Một khi y chửi là giọng điệu thanh thúy, ngắt câu có nhịp, gieo vần đúng chỗ, từ ngữ xéo sắc, độc địa khôn tả. Chỉ tiếc không biết tên đần Lý Tỉnh Quân kia có hiểu không mà mặt mày vẫn nhơn nhơn. Hắn hệt con Husky động kinh, cao to mét chín, lưng rộng vai dày, đầu cắt húi cua, mắt mũi lúc nào cũng cười đến toe toét, nhảy nhót như tăng động xung quanh Chu Lệ Châu. Thi thoảng hốc mắt lại có vết bầm, sống mũi có tia máu, sứt môi mẻ trán, do ẩu đả tứ phương, nhưng tóm lại là vẫn như một con chó động kinh. Phiền không tả nổi.
Chu Lệ Châu chỉ có đợi đến khi tốt nghiệp sẽ lập tức đi du học, thẳng cẳng đá đít tên khốn kia. Cho đến lần đó, vào bữa tiệc tốt nghiệp chia tay khối 12 của anh, Tỉnh Quân say quắc cần câu, mặt mũi đỏ bừng, mắt mở mơ màng, ngây ngốc dồn anh vào trong góc phòng, ôm siết lấy tựa như bảo vật trân quý nhất đời.
Là ai trong tình cảnh đó lại có thể không có một chút rung động cơ chứ. Cũng chưa nghe người ta đồn qua, rằng sóng mắt của Lý Tinh Quân rất có tình.
Chỉ là, hắn lại ngẩn ngơ gọi tên kẻ khác.
"Cao Hằng... Cao Hằng..., anh ghét bỏ em cũng được, khinh thường em cũng được, nhưng xin đừng ruồng bỏ em."