Giọng Vu Dục Tân cứ như thằng nhỏ làm sai xin được tha thứ vậy, chỉ có điều không quá kích động thôi. Nhưng đối với người lúc nào cũng lạnh lùng khi tỏ ra tội nghiệp thì tính sát thương chắc chắn sẽ đạt level max. Đoàn Thính Lăng nghe xong mà cả lòng mề đều thương, có lẽ thậm chí còn hơn cả lúc cô em gái nhỏ của cậu khóc nữa.
“Ý ông nói là hổm rày không đi chơi với ông ấy à?” cậu hơi chần chừ một chút nhưng cũng đưa tay lên xoa xoa đầu hắn “Tại tui bận quá, xin lỗi nhé, quên phải nói với ông.”
Nhưng thương cho roi cho vọt, thế nên cậu vẫn phải hỏi đầu đuôi sự tình: “Sao đánh ác vậy?”
Vu Dục Tân chầm chậm vuốt ve cánh tay cậu, trả lời: “Tên đó định lấy điện thoại của tôi.”
“Chậc.” Đoàn Thính Lăng cảm thán “Quá trời xui, cuối năm bọn trộm manh động lắm.”
“Nói gì thì nói ông cũng quá kích động rồi.” cậu lảm nhảm “Dù gì thì nó vẫn chưa ăn cắp được, ông mà đánh trọng thương thì có khi tóm lên phường nhận cái tội cố ý gây thương tích với gây rối trật tự công cộng đó.”
“Năm tới là tốt nghiệp rồi, đừng vì mấy loại sâu mọt này mà phá hủy tiền đồ bản thân chứ.”
“Ừm, tôi sẽ không làm chuyện thiếu suy nghĩ nữa.” hắn ngoan ngoãn đáp ứng.
Đoàn Vũ Thư vừa chứng kiến một màn anh mình bị đánh nên chẳng còn tâm trạng gì mà xem nữa, cô bé kêu lên: “Anh ơi.”
Cậu nghe tiếng gọi thì lôi cả Vu Dục Tân lẫn tay mình đi đến cành cây, ý bảo cô bé dẫm lên vai mình. Bé Thư đã làm điều này vô số lần nên cũng không sợ gì, cô víu vào cành cây rồi với chân nhẹ nhàng ngồi lên vai cậu. Xong rồi thì cẩn thận liếc Vu Dục Tân, thì thầm với ông anh: “Đau không anh.”
Đoàn Thính Lăng nói như thật: “Ba cái này mà nhằm nhò gì chứ, đừng có lo.” Sau đó liền lặng lẽ khoác cái tay mang thương tích lên vai thằng bạn rồi hỏi nó.
“Ông đi chơi cùng anh em tui luôn không? Hay là có hẹn với ai rồi?”
Vu Dục Tân đáp ngay không chút nghĩ ngợi: “Tôi đi với cậu.”
Cả bọn đang ở chỗ tối nên cậu chẳng thấy rõ vẻ mặt của hắn nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt ấy mãnh liệt vô cùng, đến mức cậu cũng phải rùng mình một cái. Đoàn Thính Lăng bỗng chốc nhớ lại rất nhiều hành động khác người của hắn, cậu nghĩ thầm:
Chẳng lẽ Kha Triệt nói đúng, tâm lý hắn thật sự hơi ấy ấy à? Nhưng cũng có khả năng là do tránh tiếp xúc với xã hội quá lâu nên thành ra cư xử hơi ấy ấy.
Nếu vậy thì cậu đúng là khốn nạn quá, không để ý đến điểm kì lạ của thằng bạn gì hết trơn.
Đoàn Thính Lăng cảm thấy mình nên quan tâm thằng bạn với tuổi thơ bất hạnh này nhiều hơn một chút, cho hắn trải nghiệm cái gọi là ‘lá lành đùm lá rách' của con người.
Nghĩ thế cậu liền gượng tay lên nhéo má hắn: “Được rồi, anh quyết định rồi. Từ nay anh Lăng sẽ yêu thương cưng như người nhà luôn!”
“Có việc thì cứ alo anh, đừng ngại!”
Vu Dục Tân không biết cậu lại nghĩ đến điều gì nhưng nghe xong lời đó hắn không khỏi vui vẻ. Mấy ngày qua hắn cứ hết gõ rồi lại xóa, dùng dằng mãi cũng không dám nhắn tin sợ cậu thấy phiền. Nên bây giờ nhận được sự dung túng của cậu hắn lập tức thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Tâm trạng như mây mù bữa giờ cuối cùng tiêu tan.
Qua một quãng thời gian cảm xúc lên lên xuống xuống điên cuồng như tàu lượn siêu tốc, hắn đã nắm được phần nào ảnh hưởng của cậu bạn mang đến.
Có Đoàn Thính Lăng thì vui, không Đoàn Thính Lăng thì bực. Chỉ đơn giản thế thôi.
Vu Dục Tân lúc này bắt đầu mới nhận ra bản thân dường như đã phá vỡ rất nhiều quy tắc mình luôn tuân theo từ nhỏ vì người này rồi. Nhưng dù vậy hắn vẫn không có ý định quay đầu mà còn muốn tiến xa hơn nữa.
Cả bọn kéo nhau đi khắp nơi trên phố, lượn từ chỗ này qua chỗ kia để chụp ảnh, chủ yếu là Đoàn Thính Lăng chụp em gái nhỏ của mình. Cậu bảo cô bé đến gần cây thông lớn trang trí sặc sỡ, còn mình thì ngồi xổm xuống canh góc đẹp.
Sau khi được vài pô ảnh, cậu bỗng nghiêm túc nhìn Đoàn Vũ Thư: “Em tạo dáng dễ thương lên đi đừng có như bà cụ non thế chứ, để anh còn lựa vài bức đẹp đẹp gửi anh Triệt của em.”
“Anh hai!” cô bé đỏ mặt chạy đến giữ tay cậu lại “Đừng có gửi!”
“Hè hè, anh gửi luôn rồi” cậu cười tủm tỉm giấu điện thoại đi rồi quay sang người vẫn im lặng đứng bên cạnh nãy giờ “Ông muốn chụp không?”
Vu Dục Tân nhìn cậu một lát rồi móc điện thoại của mình ra, không trả lời mà bảo: “Tôi muốn chụp ảnh cho cậu.”
Đoàn Thính Lăng không từ chối, giữ nguyên tư thế ngồi xổm rồi kéo em gái mình vào khung hình rồi cười rộ lên. Cô bé cũng muốn cười nhưng khi thấy bạn của ông anh đột nhiên cứ nhìn chằm chằm mình thì cứng đờ cả người.
Đoàn Vũ Thư bỗng thấy hơi hơi sợ người này, cô vội vã né ra: “Em không chụp nữa đâu.”
Cậu cũng không quá để ý đến thái độ bất thường của cô bé, chỉ nghĩ là cô không muốn nữa thôi, đợi một lúc cho hắn chụp xong thì đứng dậy đến bên cạnh. Đoàn Thính Lăng kề sát vào Vu Dục Tân rồi thúc giục: “Quay camera trước đi, hai đứa mình chụp một tấm.”
Gần quá.
Gần đến nỗi hắn có thể cảm nhận được làn da mịn màng ấy như có như không mà chạm vào gò má mình. Hành động này cứ như tạo ra một luồng điện cực mạnh đánh thẳng vào tim, làm nó đập nhanh một cách mất kiểm soát.
Đoàn Thính Lăng thấy thằng này không phản ứng gì thì ‘chậc' một cái, thầm nghĩ chắc bệnh ghét tiếp xúc lại tái phát rồi. Cậu không làm khó mà nhích người ra, rồi vươn tay ra bấm chụp hình hộ.
Vu Dục Tân lúc này mới hồi thần, hắn thấy cậu định đứng dậy thì bất giác đưa tay lên bên cổ cậu rồi đè xuống, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc ấy thì mím môi, đợi một lúc mới nói: “Tôi không ghét, đây chỉ là phản xạ có điều kiện, cậu không cần né tránh đâu.”
“Được rồi được rồi, tui biết mà, ông chỉ vô tình thôi.” cậu tỏ ra thấu hiểu, sau đó nhân lúc hắn lơ là liền lấy tay đẩy mũi hắn lên làm kiểu con heo rồi ấn nút chụp.
“Ha hả, ảnh dìm... không, Trư Bát Giới đẹp trai?” Đoàn Thính Lăng trừng mắt nhìn lại.
Giờ cậu mới sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là đẹp mọi ngóc ngách. Ngay cả thằng bảnh trai như cậu mà còn bị mấy thằng bạn chó đè ra chụp mấy tấm ảnh dìm xấu đau xấu đớn đây nè!
Đoàn Thính Lăng không tin trên đời có tạo vật hoàn hảo như vậy, thế là cả hành trình cứ liên tục dí cam vào mặt Vu Dục Tân. Hắn bị ‘paparazzi' nghiệp dư này lia tới lia lui nhưng cũng chẳng khó chịu mà còn cực kì phối hợp. Đến khi cậu chán không muốn chụp nữa thì hắn liền mượn điện thoại xem lại.
Khi nhìn thấy trong album người ta đầy ảnh mình thì Vu Dục Tân âm thầm thỏa mãn một cách kì quái.
“Bánh tráng nướng, quý vị ăn không?” Đoàn Thính Lăng nhìn xe bánh tráng nướng đối diện, hỏi.
Đoàn Vũ Thư nhìn theo hướng cậu chỉ, gật gật đầu: “Ăn!”
“Ông thì sao?” cậu lại hỏi thằng em nuôi mới nhận.
“Ừm.”
Nghe xong cậu liền bảo ‘chờ ở đây' còn mình thì sang kia, bỏ lại hai đứa nhỏ ở lại. Từ sớm đến giờ, đa số đều là Đoàn Thính Lăng nói chuyện với họ chứ hai người chưa từng ừ hử gì nhau cả, nên lúc này bầu không khí cứ lúng ta lúng túng, chủ yếu là Đoàn Vũ Thư cảm thấy vậy.
Vu Dục Tân nhìn theo bóng dáng cậu bạn, bất ngờ mở miệng: “Không phải ruột thịt nhưng quan hệ rất tốt.”
Đoàn Vũ Thư ‘dạ' một tiếng, nếu là đề tài về ông anh thì không thiếu thứ để nói “Anh ấy rất rất tuyệt vời và vô cùng tốt với em.”
Nói đến đây thì như lại được bật chốt gì đó, có thể là hôm nay chơi quá vui hoặc cũng có thể là nghẹn trong lòng quá lâu không ai bày tỏ, dù sao đi nữa cô cũng chỉ mới là một đứa nhỏ. Cộng thêm vẻ mặt hắn trông rất lạnh lùng, như chỉ thuận miệng nói ra thôi, không có ý gì khác.
Cô bé cười khổ “Hai nói sẽ lo cho em tất cả, bảo em chỉ cần ăn và học được rồi, đừng nghĩ xa quá.”
“Nhưng không lo sao được.” Ánh mắt của cô bé lửng lơ trên không trung “Ổng dành mọi thứ cho em, tương lai của mình cũng không thèm nghĩ. Em không cảm thấy áp lực, bởi em biết dù em có thành công hay thất bại thì ảnh vẫn sẽ bao bọc em.”
“Thứ em canh cánh trong lòng chính là anh hai. Em không muốn anh ấy luôn phải mệt mỏi lao lực vì người khác, em muốn anh ấy ích kỷ một chút để mà quan tâm chính mình.”
Vu Dục Tân nghe một cô nhóc nói ra những câu trưởng thành trước tuổi nhưng nét mặt vẫn không biến hóa gì, hắn bình thản: “Cậu ấy còn trẻ.”
Câu này không biết lại chọc trúng điểm gì nữa mà cảm xúc Đoàn Vũ Thư bỗng chốc trở nên kịch liệt: “Còn trẻ không có nghĩa là có thể làm tất cả mọi việc! Anh ấy không phải siêu nhân! Anh ấy chỉ là một thằng nhóc mười mấy tuổi thôi!”
Nhận ra mình quá khích, cô bé liền cúi đầu nghẹn ngào ‘xin lỗi'. Vu Dục Tân ở kế bên cũng chỉ liếc một cái chứ không lên tiếng an ủi. Con người hắn đã vậy rồi, ai khóc thì khóc, hắn không quan tâm.
Đoàn Thính Lăng lúc này từ đối diện đi qua với đồ ăn trên tay, trước tiên là dúi bánh tráng cho Vu Dục Tân rồi mới khom người xuống đưa em mình: “Nè, nóng hổi vừa thổi vừa ăn.” Khi thấy cô bé dụi mắt không chịu nhìn cậu thì ngạc nhiên “Gì đấy! Sao lại khóc rồi?”
Cậu nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, lo lắng: “Hả? Sao khóc? Anh Tân ăn hiếp em à? Hay nhìn mặt anh đó dữ quá nên sợ? Nói anh nghe coi.”
Đoàn Vũ Thư hít hít mũi, nhận lấy bánh rồi cắn một miếng: “Tại em lỡ nhớ lại bộ phim bữa hổm hai đứa mình xem thôi, không có gì đâu.”
“Ồ...” cậu thở phào, cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm chứ.
Đoàn Thính Lăng đẩy cô bé ngồi lên ghế đá rồi ngoắc tay ra hiệu Vu Dục Tân cũng đến ngồi chung. Hắn đi lại ngồi bên cạnh, nhìn hai tay trống trơn của cậu thì nhíu mày: “Cậu không ăn?”
“Thôi, không khoái lắm.” Với lại nhìn tiền rơi đi xót quá.
Vu Dục Tân vốn định nói ‘để tôi trả tiền lại cho cậu' nhưng lại đổi ý, hắn muốn cái bánh cậu mua cho chứ không phải cái bánh cậu mua bằng tiền của hắn. Nghe vô lý nhưng đó chính là lí do của hắn. Thế nên hắn nhanh chóng tìm một cách khác.
Chỉ thấy hắn đột nhiên đứng phắt dậy, bỏ lại câu ‘đợi chút' rồi cất bước lẫn vào dòng người đi mất tiêu. Đoàn Thính Lăng cũng không nghĩ nhiều, nhìn một cái rồi nhắm mắt lại ngửa đầu ra sau. Đoàn Vũ Thư thấy vậy liền nhỏ giọng: “Ăn xong rồi về đi anh.”
“... Sớm vậy, buồn ngủ rồi à?” cậu vẫn duy trì tư thế đó như cũ.
“Dạ.” Cô bé chưa buồn ngủ nhưng anh hai thì cần ngủ.
“Được rồi...”
Đến khi Vu Dục Tân quay trở lại thì Đoàn Thính Lăng đã ngồi rũ rượi như cọng bún thiêu trên ghế rồi. Khuôn mặt cau có khó chịu vì phải chen chúc của hắn khi liếc qua cái cổ của người kia đột nhiên khựng lại. Ma xui quỷ khiến thế nào mà bước đến gần, rồi dùng tay khều nhẹ lên cái phần nhô lên ấy trước ánh mắt ngơ ngác của Đoàn Vũ Thư.
‘Bụp’, Đoàn Thính Lăng lập tức chụp cổ tay hắn lại, mơ màng kêu lên: “Nhột cha!”
Vu Dục Tân hoàn hồn, hắn lảng sang chuyện khác bằng cách giơ thứ mình tốn công tốn sức mà mua về lên. Cậu ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt tỏa ra thì nghiêng đầu hé mắt nhìn.
Đoàn Thính Lăng dùng tay khác chọt chọt vào mấy quả trứng gà nướng hắn mang về, cười cười: “Gì đây? Quà giáng sinh hả?”
“Ừ” hắn ngồi sát bên cạnh cậu, bấy giờ mới cắn miếng bánh tráng đã lạnh từ lâu.
Mùi trứng gà thơm phức cùng mùi thơm thoang thoảng của rau răm làm Đoàn Thính Lăng thèm đến tỉnh táo như vừa nốc một ly cà phê đậm đặc. Cậu không hề khách sáo mà cầm lấy móc một quả rồi bóc vỏ ra, trước tiên là bẻ phân nửa đưa Đoàn Vũ Thư xong mới bỏ nửa còn lại vào mồm mình.
Trứng rất vừa miệng và thơm mùi khói, vì ăn ngay phần có nhiều tiêu nên thành ra làm cậu suýt đã sặc. Nhưng bù lại nó cũng kích thích được vị giác hơn.
“Ứm ừm, quà anh Tân tặng đúng là ngon hết sảy con bà bảy.” cậu lại bóc thêm một quả rồi bẻ ra đưa hắn.
Vu Dục Tân tạm thời không muốn cầm nên trực tiếp cắn luôn miếng trên tay cậu. Đoàn Thính Lăng cười ‘ha ha', bắt đầu ghẹo hắn: “Ngoan nào ngoan nào, để anh đút em ăn nhé, há miệng ra, a~”
Tân bé bỏng vâng lời há ra ăn nốt phần còn lại. Đoàn Vũ Thư đã no nên chỉ dựa vào anh mình mà nhìn trời nhìn đất nhìn sao, còn hai thanh niên bên cạnh thì tui nửa cái ông nửa cái rồi ăn sạch cả chục trứng.
Nhìn ánh đén nhấp nháy trên mặt đường bỗng Vu Dục Tân cảm thấy hơi buồn ngủ. Hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được cám dỗ mà tựa lưng lên cánh tay cậu, chậm rãi ngã đầu lên vai. Hắn cứ vậy mà thả lỏng thân thể rồi yên tĩnh nhìn ánh trăng thấp thoáng sau tán lá.
Buổi đêm, gió lạnh. Nhưng hắn lại cảm thấy dù phải lựa chọn giữa cái giường ấm áp ở nhà và băng đá lạnh lẽo có cậu bạn bên cạnh thì hắn chắc chắn vẫn sẽ chọn vế sau.