“Tết tết tết là tết là tết, tết vừa đến đây dưới mái hiên nhà~”
Đầu phố.
“Mừng Tết đến và lộc đến nhà nhà, cánh mai vàng cành đào hồng thắm tươi~”
Và đây là cuối phố.
Hai nhà phối hợp ăn ý khiến người đi đường đến đâu cũng thấy hưng phấn muốn đón giao thừa ngay lập tức. Và cũng chỉ những lúc như thế này người ta mới không phàn nàn vì bật nhạc quá ồn ào mà còn vui vẻ hát theo.
“Đoàn Thính Lăng.”
Vu Dục Tân cầm ổ bánh mì còn y nguyên trên tay, nhìn chằm chằm người bên cạnh gằn từng chữ một: “Cậu thích ai sao?”
Không ai trả lời.
Chuyện nào khác thì hắn có thể nhịn được một lúc, nhưng vấn đề này lại khiến hắn chẳng có cái gì gọi là kiên nhẫn cả, trong lòng hiện cứ cồn cào nóng nảy không thể kiểm soát. Vu Dục Tân mím chặt môi, bất ngờ đưa tay lên nghiêng mặt cậu về phía mình.
“Lăng…”
Đoàn Thính Lăng vì cái giọng nũng nịu này mà giật mình tỉnh lại từ trong cơn mơ, kế đó liền tiện tay cắn một miếng bánh mì nhai nhai rồi mới trả lời hắn: “Hửm?”
“Tui có thích ai hồi nào đâu, ông lú rồi à.” cậu nở nụ cười vui vẻ thật sự từ hôm qua đến giờ “Bây giờ tui muốn theo đuổi âm nhạc.”
“Tui muốn được chơi chuyên nghiệp, muốn được diễn trên sân khấu!”
Nhìn đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng như vì sao cùng giọng điệu tràn ngập hứng khởi và niềm yêu thích này, Vu Dục Tân thở phào nhẹ nhõm, may là thứ cậu nhắc đến không phải người, thế nhưng trong lòng vẫn xuất hiện một dự cảm xấu.
Không lẽ chứng độc chiếm của hắn phát triển lên cái tầm mà ganh tị với cả cái thứ không có thực thể à?
“Cậu không băn khoăn về chuyện của em gái nữa à?” Vu Dục Tân ngó lơ mấy cái cảm giác điên khùng của bản thân, nghiêm túc hỏi cậu lại một lần nữa.
“Ừm, dù sao thì ông trời cũng đã ép tui đến nước này rồi.” cậu không còn vòng vo tam quốc né tránh vấn đề nữa mà bình thản chấp nhận sự thật.
“Mẹ ruột cũng đã đến, chẳng lẽ tui giành được quyền nuôi với dì ấy à?”
Với lại ánh mắt Đoàn Vũ Thư nhìn cậu lúc nãy cũng chứng minh một điều, quan hệ của cậu và con bé sau biến cố kinh hoàng này chắc chắn sẽ không thể trở về bình thường như trước nữa, khá đau đớn nhưng có thể hiểu được. Bọn khốn nạn kia tuy chưa động chạm đến cô bé, nhưng chỉ cần chứng kiến những gì chúng làm cũng đủ làm bất cứ người nào bị ám ảnh đến già, huống chi đây mới chỉ là nhóc con 10 tuổi.
Cậu nghĩ, Đoàn Vũ Thư tuy sẽ không hận mình nhưng trong lòng ít nhiều cũng sẽ nảy sinh xa cách, bởi nếu đêm đó cậu về sớm hơn một tí thì tình cảnh này chẳng xảy ra rồi…
Nói đến đây, Đoàn Thính Lăng liền nắm chặt tay.
Cậu lại muốn đánh thằng chó đẻ kia thêm một lần nữa.
…
“Tên kia sao rồi?”
Một người đàn ông trung niên khoác trên mình bộ đồng phục công an màu xanh đặc trưng với vẻ mặt nghiêm nghị lên tiếng hỏi thanh niên bên cạnh. Họ đang đứng trên hành lang bệnh viện, xung quanh còn có vài chiến sĩ công an đang đứng trò chuyện. Dàn trận trông rất hoành tráng.
Anh Gà đứng cạnh ông chú này, cầm ổ bánh mì chỉ chỉ phòng bệnh đối diện: “Còn nằm trỏng chưa tỉnh.”
“Thằng nhóc tối qua ra tay mạnh lắm à?” ông chú nhăn mày “Tụi bây không đứa nào ngăn nó?”
Một nữ công an bên cạnh cười lạnh, vẻ mặt rất hả hê: “Cản làm chi chứ chú, chưa cho thằng bé đó đánh chết bọn súc sinh này đã là may mắn lắm rồi!”
“Thứ t*ng trùng khuyết tật! Thứ dâm tặc thất đức không có tính người! Biết bao nhiêu tâm hồn non nớt đã bị chúng dẫm đạp rồi đó chú!!!”
Ông chú xoa xoa thái dương, thở dài: “Chú biết chú biết, nhưng tên này có thể nắm giữ manh mối quan trọng nhất đấy, cháu làm vậy chỉ tổ khiến bọn tội phạm còn nhởn nhơ ngoài kia có nhiều cơ hội chạy trốn thôi.”
“Nếu bọn đấy mà thoát được rồi tiếp tục làm chuyện cầm thú này thì sẽ còn nhiều đứa nhỏ gặp nguy hiểm hơn nữa đấy.”
“Cháu quá nông nổi rồi.”
Cô gái bặm môi không cam lòng, nhưng cũng hiểu việc này mình đã làm trái với quy định nên không cãi nữa mà quay sang hướng khác tự mình bình tĩnh lại. Anh Gà ở một bên thấy thế thì ‘chậc chậc’ cảm thán liên tục, sau đó ăn ngay một vả từ ông chú.
“Được rồi, cháu làm tốt lắm, khi nào xong xuôi hết thì chú sẽ trình lên lãnh đạo thưởng lớn cho.” Ông tán thưởng.
“Cảm ơn chú, nhưng cháu cũng đâu có xuất sắc gì.” Tuy đã lập công nhưng anh Gà khá khiêm tốn.
Nếu là anh của vài năm trước thì khi nhận được lời khen ngợi như vầy chắc chắn sẽ dương dương tự đắc mà cười như được mùa. Thế nhưng bây giờ anh chỉ cảm thấy mình quá vô dụng thôi, lâu như vậy mới tìm ra hang ổ cũng như chứng cứ phạm tội của chúng. Khiến cho em gái của nhóc tri kỷ ấy không thoát khỏi nanh vuốt của bọn chó má đó.
Những năm phải nằm vùng nơi đó, anh đều luôn phải trong trạng thái cảnh giác cao độ đề phòng đủ loại trường hợp. Thanh niên tuổi trẻ dù nhiệt huyết không sợ mưa to gió lớn lâu ngày sống vậy cũng sẽ cảm thấy áp lực nặng nề, anh Gà cũng chẳng ngoại lệ. Và trong lúc bí bách đến nghẹt thở như thế thì cậu nhóc Đoàn Thính Lăng luôn là người anh trò chuyện.
Cảnh sát chìm tất nhiên không được tiết lộ thông tin nhiệm vụ cho bất kỳ ai, anh luôn tuân thủ theo điều này nên chỉ nói vu vơ đủ thứ chuyện để giải tỏa cảm xúc. Nào là gia đình, crush rồi đến ước mơ muốn lập công trạng để ba mẹ tự hào, vân vân và mây mây.
Mới đầu anh chỉ tâm sự vui vui với thằng nhóc trông hiền lành vô hại này, nhưng qua một thời gian tiếp xúc thì không biết từ bao giờ, lòng tin tuyệt đối đã được hình thành. Có lẽ là do nhiều lần được cậu nhóc ấy cố ý hoặc vô tình giúp đỡ che giấu thân phận nên thiện cảm tăng vọt đi. Bởi lúc anh bắt đầu nằm vùng thì chỉ vừa tròn 24 thôi, vẫn chưa chín chắn và trầm ổn như bây giờ. Anh muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để trở về, hành động vội vội vàng vàng, để lại vô số sơ hở. Đặc biệt là có một lần mà anh đã suýt nữa có đi không có về vì hấp tấp, nhưng hên là may mắn vẫn còn mỉm cười.
Hôm ấy, anh bắt gặp một tên đàn em thân cận của bà Hân đang chạy xe trên đường, do lâu ngày rồi mà bên anh chưa có tiến triển gì nên đâm ra sốt ruột, lập tức không nghĩ nhiều mà bám theo. Nhưng anh đã đánh giá thấp tên này, chỉ mới một đoạn hắn đã phát hiện rồi bất ngờ quay lại chặn đầu xe anh.
Thằng đàn ông to cao bước đến gần rồi chống tay lên đầu xe, khom lưng nhìn anh lạnh băng: “Mày theo tao làm gì?”
Tim đang đánh trống liên hồi nhưng anh Gà ngoài mặt vẫn dửng dưng: “Hồi nào? Tôi chỉ về nhà thôi mà, anh có làm lố quá không đấy.”
Tên này không hé răng, một tay trực tiếp thò đến gần túi quần anh tay kia thì bóp cổ cứng ngắc.
Đệt! Thẻ ngành trong túi!
Lưng anh dần ướt đẫm mồ hôi, mặt vì thiếu oxy mà trở nên đỏ bừng. Anh muốn vùng ra nhưng vô dụng, bởi thằng này quá mạnh. Khi đang tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng chuông xe đạp đinh tai nhức óc như sợ người khác không nghe được, cùng lúc đó là giọng trong trẻo bắn rap đến.
“Ayo! What are you doing, bro?”
Bàn tay đang bóp nghẹt cổ họng buông ra, anh Gà chống lên tay ga thở hổn hển. Đoàn Thính Lăng chạy xe đạp rồi dừng kế bên họ, cậu lia qua lia lại giữa hai người rồi khiển trách tên to cao: “Anh em láng giềng không à, có gì từ từ nói chứ sao mà nắm cổ người ta như gà vậy cha.”
“Mày nhiều chuyện…” hắn định chửi thằng nhóc lo chuyện bao đồng này một cái nhưng khi thấy mấy con chuột đồng xụi lơ trong lòng thì im bặt, quên luôn việc xử đẹp tên bám đuôi mà quay sang thích thú nhìn chúng “Chết lâu chưa?”
“Chưa, ông hai mới cho em đó, con bự bự không à.” Đoàn Thính Lăng cười tủm tỉm “Định rủ ông đi nướng nè, ăn không?”
“Ăn!” mắt hắn sáng rực, đáp ngay không chút chần chừ “Để tao đi mần!”
Nói rồi liền vớ lấy cái lồng trên rổ xe cậu rồi cấp tốc lên xe chạy vụt đi mất, bỏ lại anh Gà suýt lộ tẩy ngơ ngác nhìn theo.
“Ông anh có sao không? Cần alo bác sĩ một chuyến không?” cậu ‘reng reng’ chuông hỏi thăm.
Anh Gà nghiêng đầu nhìn cậu nhóc với gương mặt ngây ngô khoảng 14 tuổi đã vớt mình một mạng, giọng hết sức cảm kích: “Cảm ơn nhóc.”
“Hả? Không có gì.” Đoàn Thính Lăng lúc này vẫn chưa biết người này là cốm, nên thấy anh không sợ bay màu thì yên tâm. Cậu tốt bụng nhắc nhở “Ông hồi nãy hổ báo cáo chồn lắm, đừng có chọc gì tới ổng, không thôi là rước họa vào thân đấy.”
“Chỉ là hiểu lầm thôi.” Anh vừa nghĩ đến chuyện lúc nãy thì lại đổ mồ hôi hột “ Anh thật sự cảm ơn nhóc rất nhiều, nhóc vừa xây được cả chục tòa tháp rồi đấy.”
Cậu xua tay: “Có gì đâu có gì đâu.”
Sau đó, vì để cảm ơn nhóc này mà anh có tới nhà cậu một chuyến, tiếp đến mới bị thằng nhỏ này nghi ngờ thân phận. Chỉ một lần cứu nguy nhưng thần kỳ một điều là anh Gà lại rất mến cậu nhóc này, ma xui quỷ khiến mà úp úp mở mở về nghề thật của mình. Khi nhận ra mình đã làm chuyện ngu ngốc cỡ nào thì lập tức hối hận muốn cứu vãn tình hình. Nhưng anh nhận ra rằng Đoàn Thính Lăng hình như chẳng định tố giác mình mà còn giúp che giấu, hơn nữa là cung cấp rất nhiều thông tin bổ ích.
Kể từ đó, tiến độ điều tra vụ án nhanh hơn rất nhiều, đồng thời quan hệ của hai người cũng càng thân thiết. Cậu đã giúp đỡ anh nhiều như thế nhưng chỉ nhờ anh một chuyện, trông chừng em gái giúp cậu. Nhưng anh Gà ngay cả việc nhỏ xíu này cũng chả làm được, bất cẩn làm cô bé cuốn vào ngay chính vụ án mình đảm nhận. Đoàn Thính Lăng tất nhiên không bao giờ trách người không liên quan, nhưng anh vẫn hổ thẹn vô cùng.
Người đồng đội này hỗ trợ anh hết mình, nhưng anh lại làm cậu thất vọng cùng cực.
Nhưng giờ tự trách cũng vô dụng, điều cần thiết nhất bây giờ là tìm ra đầu sỏ đường dây tệ nạn rồi còng đầu nó lại, đem về an ủi nho nhỏ cho người tri kỷ này thôi.
…
“Theo thông tin mới nhất từ công an thành phố, một đường dây tệ nạn đã được triệt phá thành công. Hàng chục cô gái và bé gái may mắn thoát nạn…”
Ti vi trong quán cà phê đang phát tin tức buổi sáng, những người ngồi xem thì có thờ ơ cũng có xót thương cảm thán. Họ không quan tâm đến là vì nó chẳng liên quan đến cuộc sống thường nhật của họ, dù sao người bị hại cũng chẳng phải người thân.
Đoàn Thính Lăng nhìn chằm chằm màn hình ở bên phía kia một chút rồi quay đi, tiếp tục ngồi trên võng xiên trầu cau với bùa, Vu Dục Tân cũng rúc chung một chỗ với cậu, trát vôi lên lá. Gió ngoài sông thổi vào cái chồi bữa hổm cả đám rủ nhau ăn bưởi, lạnh rùng mình. Hắn một bên võng, mặc cái áo khoác dày trên người rồi thêm cái nữa của cậu bạn đắp lên bụng nhưng vẫn không ngăn được không khí lạnh.
Vu Dục Tân bây giờ đã không còn rụt rè như thiếu nữ đôi mươi nữa mà bạo dạn hơn hẳn. Hai chân vốn còn chống dưới sàn của hắn đưa lên rồi vòng qua eo cậu bạn, quấn lại như con koala. Khi bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của người đối diện thì giải thích: “Lạnh.”
“… Tui kêu ông đừng có theo rồi mà không chịu nghe, ở đó ráng mà chịu đi.” miệng thì trách móc nhưng cậu vẫn nhích lại gần cho thằng bạn ấm “Lạnh lắm à? Còn chịu được không? Hay chúng ta về đi.”
“Không cần.” Tôi chỉ cần quấn cục ‘than hồng’ là cậu chẳng mấy chốc sẽ hết lạnh thôi.
“Lăng, cậu… có định đi theo không?” trước khi Vu Dục Tân hỏi câu này đã chần chừ rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn nói ra miệng.
Hôm qua hắn nghe được cuộc đối thoại giữa cậu và dì Liên, cũng biết bà dì đó có ý muốn nhận Đoàn Thính Lăng làm con nuôi rồi đưa đi xuất ngoại. Chỉ vừa nghe đến đó thôi cảm xúc giận dữ đã nổ ‘bùm bùm’ trong đầu.
Cái này không nằm trong sắp xếp của hắn!
Hắn chỉ muốn con nhỏ Thư chiếm vị trí số một trong lòng cậu phắn theo mẹ nó đi đến nơi xa lắm thôi, nào có muốn cậu cuốn gói theo đâu!
Thằng anh họ chết bầm…
Lúc đó hắn sợ mình tức quá mất khôn nên lập tức quay lưng đi kiếm một nơi để bình tĩnh lại, hoàn toàn không nghe được câu trả lời của cậu. Đến tận hôm nay, sau khi uốn lưỡi cả chục lần hắn mới dám dò hỏi lại chuyện này. Sở dĩ cứ dùng dằng mãi như vậy là do sợ câu trả lời sẽ nhận được.
Kinh hãi hay kinh hỉ, đều không biết trước được.
Vu Dục Tân hồi hộp bấm móng tay bấy nhừ lá trầu, Đoàn Thính Lăng liếc qua một cái, buồn cười: “Lá đẹp đẹp không đó, ông đừng có giày xéo nó được không.” Sau khi chọc ghẹo xong cậu mới đáp lời hắn.
“Nếu ông nói về vụ mẹ của nhỏ Thư rủ tui sang nước ngoài thì không đâu.” cậu tập trung xiên trầu, lơ đễnh lẩm bẩm “Đi theo làm gì cho phiền phức, người ta nói vậy có khi cũng chỉ là khách sáo thôi. Với cả, giờ Thư cũng chẳng đến lượt tui chăm sóc chứ…”
Cái giọng hơi buồn bã này có lẽ… cậu chưa dứt ra được.
Mặt hắn đanh lại, vươn tay đến nắm góc áo cậu: “Đúng, nó chẳng thèm cậu quan tâm nó đâu, thế nên cậu cũng chẳng cần ủy khuất mà làm kẻ thứ ba chen chân vào tình mẹ con hạnh phúc của người ta.”
Ông bà xưa có câu ‘quen tay hay việc’, thế nên…
Đoàn Thính Lăng nghe hắn nói câu đắng lòng này thì khó chịu nghiêng đầu, sau đó liền bất ngờ trừng mắt với gương mặt ấm ức như vừa bị bắt nạt làm cậu câm nín. Vu Dục Tân lợi dụng ưu thế sẵn có, bày đôi mắt màu mật long lanh như mèo của mình, mở miệng: “Lăng…”
“Nếu được thì… cậu có thể để tâm đến tôi được không, thứ em cậu không cần đối với tôi chính là trân quý nhất.”
Vãi cả cứt…
Im lặng một giây rồi cậu đành đầu hàng với chiêu chí mạng này: “Được được được! Tui thua!”
Cậu nghĩ thằng bạn chỉ muốn giúp mình mau chóng thoát khỏi đau khổ nên cũng không quá rối rắm vì mấy lời kì kì quặc quặc này, bất đắc dĩ cười cười: “Thằng quỷ sến súa.”
Thế nhưng cậu không biết một điều là mấy câu hắn nói đều là thật cả. Từ lúc bé hắn đều bị mẹ nghiêm khắc quản này quản kia, dạy dỗ một cách cực đoan, Vu Dục Tân lớn lên thành như vậy cũng là bởi gia đình hắn cả. Hắn không nhận được sự quan tâm âu yếm của bất cứ ai nên hắn cũng nghĩ mình chẳng thiết tha mấy thứ đấy. Cho đến khi gặp cậu…
Vu Dục Tân nhận ra, mình cũng muốn được để ý, cũng muốn được chăm lo và yêu thương như những con người khác, nhưng duy nhất chỉ muốn Đoàn Thính Lăng làm việc đó thôi. Đồng thời trong khoảng thời gian này, hắn dần xác định rõ ràng cảm xúc của bản thân mình.
Hắn, thích, Đoàn Thính Lăng.
Là cái kiểu thích mà hận không thể dính cứng ngắc lấy người ta 24/24 không rời, cản trở tất cả những người giành sự chú ý của cậu, ôm lấy người ấy chặt chẽ trong lòng không cho cơ hội trốn thoát, cũng như chẳng để bất cứ ai tổn thương đến bảo vật này của hắn. Vu Dục Tân thích cậu, có bắt đầu nhưng không bao giờ có kết thúc, mặc kệ bất kể cậu có thích mình không, hắn mãi mãi không buông bỏ đoạn tình cảm.
“Đoàn Thính Lăng…” Vu Dục Tân câu chặt lấy eo người nọ, kêu một tiếng.
“Hử?”
“Tôi và cậu mãi mãi đừng tách ra.”
Đoàn Thính Lăng vò đầu thằng bạn hay nói mấy câu ngớ ngẩn như con nít của mình: “Ừm, không tách đâu.”
Vu Dục Tân hài lòng cong môi.
À mà dù cậu có trả lời thế nào thì quyết định của hắn cũng chẳng đổi.
Vu Dục Tân nào sẽ cho người thương rời khỏi mình chứ, hắn làm gì nhân từ như thế.