Sáng sớm tinh mơ, khi cửa nhà vẫn đóng chặt thì ngoài cổng đã xuất hiện một người một chó lôi kéo nhau ‘thắm thiết’, làm kinh động đến cả mấy đồng chí cún cách mấy căn nhà đằng xa.
“Cục cưng!” Lương Trọng Khanh dùng hết tất cả sức mạnh nội tại của mình an ủi em yêu đang hoảng loạn “Chỉ vài ngày rồi anh yêu sẽ đón bé về mà! Đừng nhõng nhẽo nữa!”
“Lăng ới! Ra nhận bé Elizabeth của tao nè!”
Elizabeth chính là tên con chó.
Tiếng la oai oái có lơ cũng chẳng lơ được. Đoàn Thính Lăng với cái mặt nhíu lại thành một cục quơ tay loạn xạ một hồi liền giả vờ điếc rồi co lại một cục, cả thân thể đều toát ra hơi thở đầy kháng cự không muốn tỉnh ngủ. Vu Dục Tân trùm chăn kín bưng ở một bên nhìn hành động này thì cảm thấy rất đáng yêu.
Hắn vốn thường chạy bộ nên thức rất sớm, nên mấy bữa nay tuy không tập thể dục thì vẫn theo thói quen mà dậy như thường. Ngủ thì cũng chẳng ngủ lại được thế nên cứ vậy mà im lặng nhìn nhìn người kế bên không biết chán. Lúc này, khi nghe tiếng kêu chói tai làm cậu bạn bực mình, hắn nhanh chóng bò khỏi chăn rồi vén mùng đi ra ngoài định bụng xử đẹp người đã đánh thức ‘cục vàng’ nhà hắn.
Lương Trọng Khanh rên rỉ trước cổng đến khi cửa gấp bên trong mở ra mới nín lại, nhưng thấy người bước ra thì ngạc nhiên: “Sao mày ở đây? Thằng Lăng đâu?”
Mặt Vu Dục Tân trầm như mặt băng, xỏ dép vào đi đến cổng. Do hắn có tiền án tiền sự nên cậu ta cực kỳ cảnh giác mà kéo em yêu vẫn đang ‘gâu gâu’ nhiệt tình lùi ra sau.
“Kẽo kẹt”, cửa mở.
Elizabeth khi nãy vẫn đang sủa sau khi thấy bản mặt lạnh tanh của tên từng đá gãy cẳng mình cúi xuống thì im re như chim cút, là công chúa nhỏ được cưng chiều từ bé đến lớn nên lần đầu tiên bị tẩn chắc chắn sẽ tởn cả đời. Thế nên ý định hăm dọa của nó ngay khoảnh khắc đối diện với đôi mắt chết chóc quen thuộc tức thì tan thành bọt biển.
Lần trước nó còn sủa Đoàn Thính Lăng bên cạnh hắn sung như vậy cũng là vì muốn ra oai lấy lại danh dự một trận, ai ngờ đâu tên con người này chẳng những không sợ mà còn chả thèm liếc mắt một cái nữa! Đúng là tức chết chó mà!
“Grừ…”
“Im.” Vu Dục Tân phun một chữ cảnh cáo, rồi giật cọng dây dắt chó trong tay cậu ta thô bạo lôi vào nhà.
Elizabeth: “…”
Lương Trọng Khanh nghe tiếng ‘ẳng ẳng’ đau khổ của em yêu nhà mình liền giật thon thót, lập tức lo lắng bám sát rạt hắn lớn tiếng đe dọa: “Tao cảnh cáo mày, đừng có mà làm chuyện khốn nạn như lần trước nữa đấy! Nếu không tao xẻo mày ra mười khúc cho mà xem!”
Hắn phớt lờ tên này, cưỡng chế lôi con chó này vào nhà rồi đưa tay buột dây chặt cứng lấy cây cột. Lương Trọng Khanh thấy mình nói mà thằng này chẳng nghe lọt một chữ liền ngó qua ngó lại tìm người thứ hai để dặn dò. Cậu ta không phải kiểu người sẽ khách sáo khi ở nhà bạn, nên khi thấy chả gặp Đoàn Thính Lăng bên ngoài liền quăng đại đôi dày rồi vọt vào nhà tìm người. Vu Dục Tân thấy thế thì mặt biến sắc trong nháy mắt.
“Lăng ơi! Mày đâu rồi con?!”
Lương Trọng Khanh tung tăng đi kiếm xung quanh, tự nhiên như ở nhà. Lúc đi ngang căn phòng thì ngó nhìn một cái, bắt gặp bóng người quen thuộc thì sốt ruột chạy tọt vào mùng lay lay cậu: “Lăng! Lăng! Lăng! Tỉnh! Tỉnh!”
“Dậy nhanh nè! Để tao dặn mày mấy thứ coi!”
Đoàn Thính Lăng bị cậu ta banh mí mắt ra, tức giận cho một ánh nhìn tóe lửa, khàn giọng chửi: “Thấy có ai sống chó như mày không hả?! Mẹ nó!”
Đợi đến khi người bên ngoài trói dây xong xuôi cấp tốc chạy vào thì cảnh tượng xuất hiện trong tầm mắt chính là… một thằng không biết sống chết mà bén mảng nằm dài ở chỗ thuộc về hắn! Thậm chí còn quấn lấy người thương của hắn không buông!
Trán Vu Dục Tân nổi gân xanh, hắn cắn răng đi đến rồi nắm cổ áo Lương Trọng Khanh tàn nhẫn quẳng ra ngoài như bịch rác. Cậu ta không hiểu mô tê gì mà ngã ngồi dưới sàn trợn mắt há mồm, sau khi lấy lại tinh thần mới gào thét: “Con mẹ nó! Bộ tao giựt đồ của mày ha gì?!”
Cái bộ dáng chồm vào thằng Lăng cứ như con diều hâu sà xuống bắt chim sẻ ấy!
Thằng Lăng bất hạnh hết bị thằng này đè đầu lải nhải đến bị thằng kia sờ soạng như mấy anh công an xét người kiếm hàng trắng đã hoàn toàn tỉnh táo. Cậu ngáp một cái rồi giữ lấy bàn tay trên người mình, hỏi thằng đang ngồi ăn vạ ngoài kia: “Dặn cái gì, nói.”
Lương Trọng Khanh lồm cồm bò dậy, đi đến vách mùng bên phía cậu, kề mặt vào: “Tao có đem đồ dùng cá nhân của ẻm qua rồi, hôm qua tao cũng mới tắm ẻm xong nên đừng tắm nữa, ẻm không thích. Về phần ăn uống thì tao có sẵn 3 bịch thức ăn rồi, ẻm mà không chịu ăn loại này thì mày nhớ đổi sang loại khác nhé, còn nếu 3 loại không thích luôn thì cứ mua cá hay thịt về nấu cho ẻm ăn…”
Tiếp đó cậu ta trực tiếp nói một tràng dài về việc chó buồn chán thì cần làm gì, chó bứt rứt thì phải như nào, và ti tỉ tất cả tình huống xảy ra với chó, khiến Đoàn Thính Lăng bắt đầu có dấu hiệu nhồi máu não. Nhưng khá may mắn là bên cạnh cậu có một vị cứu tinh tính ‘lóng như kem’, không hề cho dogcon mặt mũi mà ra tay nghĩa hiệp.
“Câm miệng.”
Lương Trọng Khanh bị cắt ngang: “???”
“Mày là muốn kiếm chuyện…”
“Thôi thôi.” cậu lanh lẹ dạt mùng dính vào mặt tên lắm lời này hòng chặn mỏ, lại vươn vai vài cái rồi chui ra ngoài súc miệng.
Vu Dục Tân vốn định đi theo nhưng khi nghĩ đến chỗ ngủ của mình bị xâm phạm đến thì khó chịu trong người, đành nán lại cuốn ga giường mang đi giặt. Vào cái lần đầu ngủ chung trong đây, Vu Dục Tân đã kiếm cớ để đổi cái nệm dính đầy mùi người lạ này nhưng bị cậu không chút lưu tình mà từ chối, lí do là vì ‘còn dùng được, thay phí tiền’. Thế nên hắn đành lùi một bước, dùng việc sắm tết mà mua một cái ga mới toanh cho hai đứa.
Hắn ghét việc người khác chạm vào đồ vật thuộc sở hữu của mình, nhưng tất nhiên là ngoại trừ người thương của hắn.
Tính cách khó khăn vậy đấy, nhưng vẫn có người ngầm dung túng cho hắn làm theo ý mình.
Đúng là càng ngày càng làm Vu Dục Tân lún sâu vào vũng lầy, không muốn rời xa.
Đoàn Thính Lăng vừa sục miệng vừa liếc sắc mặt khó coi của thằng bạn cùng nhà, phun nước ra rồi nắm bả vai của Lương Trọng Khanh lôi ra ngoài, bắt đầu xét tội: “Mày vừa xông đất nhà tao đó thằng chó.”
“Nếu năm nay mà xui tận mạng.” cậu đá mông tên này, cười ‘ha hả’ “Tao sẽ xơi tái mày luôn con!”
Cậu ta bị thảy trên chiếc xe của mình ngóng đầu nhìn em yêu lần cuối rồi lưu luyến không rời mà tạm biệt: “Elizabeth em ơi, vài ngày nữa gặp lại nhé…”
“Anh sẽ nhớ cục cưng nhiều lắm!”
Chú chó có vẻ đã biết mình sắp phải ở chung với thằng con người ác ôn mà mình ghét nên bắt đầu tru tréo điên cuồng. Đoàn Thính Lăng ở một bên nhìn hai chủ tớ nhà này diễn tuồng sướt ma sướt mướt mà cạn ngôn.
Bộ bây là Ngưu Lang Chức Nữ bị Ngọc Hoàng chia cắt chắc?
Làm riết nhiều cái không muốn nói luôn á…
“Anh Lăng!!!”
Nghe thấy tên mình, cậu liền quay mặt về phía phát ra âm thanh. Từ xa, một bé gái với bộ áo dài cách tân đỏ rực hớn hở chạy vụt đến như sao băng, ôm lấy chân cậu mà vui vẻ lắc lắc.
“Anh Lăng! Hai ơi! Em dễ thương không nè, dễ thương lắm luôn phải không!” cô bé nghiêng đầu chu mỏ tỏ vẻ đáng yêu, miệng nói nhanh như gió không cho cậu cơ hội phát biểu ý kiến “Nếu vậy thì lì xì cho em đi nha anh hai đẹp trai nhất vũ trụ~ Anh đã hứa với em rồi mò~”
Vì cái tính đỏng đảnh khó chiều nên trong cái xóm này chỉ có bé Thư là chịu chơi chung, thế nên tất nhiên cô bé cũng rất quen thuộc cậu. Mấy bữa trước biết tin Đoàn Vũ Thư sẽ không ở đây nữa liền khóc nhè một trận muốn lụt nhà, chỉ khi nói từ nay cậu sẽ chơi cùng thì nó mới chịu nín.
Được một thanh niên khôi ngô tuấn tú đã thế còn thạo đủ loại trò như cậu làm ‘anh’ thì dĩ nhiên là thích ý hơn rồi, ai mà từ chối nổi chớ.
Đoàn Thính Lăng chỉnh sửa lại cái mái xước loạn xạ của cô nhóc: “Cho 500 đồng chịu không?”
Cô bé bĩu môi: “Hai keo kiệt quá, ít nhất thì cũng phải là 1 nghìn chứ.”
Cậu cười tủm tỉm: “Vậy khỏi lấy há?”
“Lấy!” dứt lời thì một bao lì xì đưa đến trước mặt, vừa nhìn thấy hai mắt bé lập tức sáng rực, dùng cả hai tay nhận lấy.
Bao lì xì có hình một chú mèo thần tài màu hường phấn trông rất xinh xắn, khác hẳn mấy phong bao màu đỏ vàng chỉ có chữ bình thường cô bé hay nhận.
“Anh hai Lăng!” cô bé đứng thẳng người, nghiêm túc nhớ lại câu chúc mình học thuộc mấy ngày nay “Năm mới em chúc anh…”
Vẻ mặt Đoàn Thính Lăng nhu hòa, cậu rút điện thoại ra chụp cô bé một tấm. Nhóc thấy vậy thì đeo theo mà đòi tạo kiểu rồi bắt cậu làm nhiếp ảnh gia riêng, đến lúc ba mẹ bé chạy xe máy qua mới tiếc nuối mà tạm biệt. Khi Vu Dục Tân phơi xong miếng ga đi ra thì bắt gặp cậu bạn ngồi xổm trước cửa rào như pho tượng.
Hắn hơi nhíu mày, bước đến xoa cái đầu xoăn ấy rồi rũ mắt nhìn lông mi dày cong cùng sống mũi cao thẳng của cậu, mở miệng: “Sao thế?”
Im lặng nhìn cây mai nở rộ bên bờ sông một lát, cậu nhẹ nhàng trả lời: “Hơi tiếc vì không lì xì được cho bé Thư lần cuối thôi.”
Lại là nhỏ đó.
Khóe mắt Vu Dục Tân giật giật, tay bên kia hết co lại duỗi, không tiếng động mà điều chỉnh lại cảm xúc.
“Tôi có thể giúp cậu gửi đi.”
Muốn cậu bạn hoàn toàn dứt ra khỏi đứa em thì phải thỏa mãn hết nguyện vọng bây giờ, không để lại bất cứ nuối tiếc nào mà khiến cậu nhớ mãi không buông, triệt để mang những ký ức đó chìm xuống đáy lòng, không để nó ngoi lên làm nhiễu loạn tâm trí cậu nữa.
Đoàn Thính Lăng chống cằm, lẩm bẩm: “Tui muốn gặp trực tiếp hơn, nhưng có lẽ bây giờ hai mẹ con em ấy qua nước ngoài rồi nhỉ…”
‘Không, họ vẫn còn trong nước’, nhưng lời này Vu Dục Tân sẽ không nói ra, bởi hắn không thích cậu lại bị gợi lên cảm xúc gì với cô em gái đó nữa.
“Có lẽ vậy.” hắn bình tĩnh gạt đi ước mong nhỏ nhoi của cậu, tay vuốt ve tóc rồi đưa ra một phương án khác “Viết một lá thư đi, tôi giúp cậu gửi đến tận tay cô bé.”
“Rất có ý nghĩa.”
Gửi thư?
Nghe cũng hay đấy.
Tuy trong lòng thì hy vọng hai anh em có thể gặp nhau lần cuối, nhưng cậu biết nếu tình huống này xảy ra thật thì bầu không khí sẽ khá gượng gạo. Chấn thương tâm lý thì làm sao ngày một ngày hai có thể hết, bé Thư hiện giờ chắc vẫn vô cùng bài xích đàn ông, dù cậu có là ‘anh hai’ đồng hành cùng cô bao năm qua cũng chẳng phải ngoại lệ.
Đúng là éo le đến nực cười.
Đoàn Thính Lăng mạnh mẽ dụi tay lên đôi mắt nóng rực, sau đó như không có việc gì mà đứng dậy vươn vai. Đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, tay cậu lần mò trong túi quần của mình rồi hô biến ra thêm một bao lì xì đưa cho hắn, cười ‘hí hí’: “Cái mặt quạo y chang ông.”
Vu Dục Tân nhìn bao lì xì hình con rồng đỏ nhe răng trợn mắt nhăn nhó, không ý kiến ý cò gì mà thoải mái nhận lấy. Nhưng… không lấy được.
Hắn ngước lên nhìn đôi mắt cong cong của người nọ, hai đứa cứ vậy mà mỗi người cầm một đầu như đang kéo co. Đoàn Thính Lăng nhắc nhở: “Bé Tân vậy là không ngoan rồi, nhận lì xì thì phải làm sao? Hử?”
Hai tiếng ‘bé Tân’ nhất thời làm suy nghĩ của hắn hơi loạn, cứng đờ một lúc mới từ từ trả lời: “Cảm… ơn?”
“Ừa” cậu thả tay ra, vỗ vỗ cái đầu không biết từ bao giờ đã sắp cao gần bằng mình “Ngoan.”
Vu Dục Tân hưởng thụ cảm giác được xem như ‘bé ngoan’ này mà không có chướng ngại tâm lý gì, hắn không mở bao lì xì của mình ra mà cẩn thận vuốt ve rồi cất vào túi quần.
Vốn dĩ khi nãy loáng thoáng nhìn thấy cậu cho cô nhóc kia lì xì hắn vô cùng khó chịu, nhưng bây giờ bản thân cũng được đưa một phần thì tâm trạng lập tức thỏa mãn, rộng lượng ném con bé đó ra khỏi ‘danh sách đen’ của mình. Hoàn toàn không hề cảm thấy mất mặt khi ghen tị với đứa con nít chỉ vì một món quà.
Mùng một tết, người người nhà nhà đều dẹp tiệm tạm dừng công việc, ở nhà sum họp cùng gia đình. Thế nên đối với thằng đờn ông ít khi đụng đến chuyện bếp núc thì việc ăn uống quả là một vấn đề nan giải. Hồi trước dù ba mẹ Đoàn Thính Lăng có coi cậu là công cụ kiếm tiền thì vẫn cung cấp đồ ăn cho câu, tuy bữa đực bữa cái. Còn giờ đây chỉ mình cậu với thằng bạn ở nhà, không biết mấy ngày tiếp theo sẽ giải quyết thế nào đây…
Đoàn Thính Lăng mở cửa tủ, thấy còn vài gói mì thì sầu não gãi đầu.
Không lẽ đầu năm ăn mì nguyên ngày?
Kiểu này chắc thành cọng mì luôn quá.
Hay là… qua nhà bà tư chúc tết rồi mặt dày ngồi lại ăn ké luôn ta, bả dễ tính mà.
Đang tính toán xem kế hoạch ăn chực cho hai miệng ăn này có khả thi không thì đầu cậu lại bị xoa, Đoàn Thính Lăng thuận tay lấy 4 gói mì ra để lấp cái bụng đói rồi hỏi Vu Dục Tân: “Ông biết nấu ăn không? Chứ tui là chỉ vo gạo là ngon thôi đấy.” Nhưng lâu lâu vẫn bị khô và nhão như thường.
Cậu biết nấu, kĩ thuật thậm chí còn khá đỉnh. Tỉ như xốc đồ ăn mà không bị rơi hoặc là biết luộc cả trứng lòng đào. Dù vậy, để có thể thản nhiên bỏ đồ cậu nấu vào miệng thì vẫn chưa thể đạt được, bởi hương vị rất… kì quái.
Nguyên liệu tất nhiên chả có vấn đề, nguyên nhân chủ yếu là do cách thức nêm nếm của đầu bếp. Cho dù là bản thân cậu hay bất kỳ ai vừa nếm vừa điều chỉnh vẫn chẳng thể cứu vớt nổi, luôn cứ thấy thiếu thiếu thứ gì đó nhưng lại không biết thứ đó là gì. Thành ra đến tận lúc rau củ mềm rục nát nhừ vẫn không thay đổi được vận mệnh của món ấy.
Vì không muốn lãng phí thực phẩm và phá hủy vị giác, cậu vẫn là không xông pha ra trận thì hơn.
Đoàn Thính Lăng chuẩn bị thở dài thườn thượt nhưng sau khi nghe thằng bạn nói một câu, cậu tức khắc phải nghẹn lại trong họng.
“Tôi biết nấu.”
“Ối giồi ôi!” cậu khiếp sợ quay lại “Thiệt luôn?! Đừng có nổ nha ba!”
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của cậu, Vu Dục Tân cũng hơi do dự, không tin tưởng vào tay nghề của mình lắm. Trổ tài nấu nướng trước mặt cờ rút đúng thật là khiến hắn rất phấn khích, nhưng đồng thời cũng rất thấp thỏm.
Lỡ không hợp khẩu vị rồi để lại điểm trừ trong lòng người nọ thì sao? Nếu chuyện này thật sự xảy ra thì chẳng phải hắn đã đánh mất một cơ hội để gây ấn tượng tốt…
Yêu thầm khiến con người sợ bóng sợ gió mất đi dũng khí, nhưng muốn tăng tỉ lệ thành công thì phải nắm bắt cơ hội.
Mặc kệ, nếu nấu ra dở ẹt thì lần sau bù đắp lại, té chỗ nào đứng dậy chỗ đó, cứ coi như rèn giũa kĩ năng đi.
“Thật, chỉ là… không biết cậu có thấy ngon không thôi.” hắn trả lời câu này hơi chần chừ nhưng vẫn khá kiên quyết.
Đoàn Thính Lăng tạm thời đè nỗi lo cháy bếp mùng một xuống, giơ hai tay hai chân tiếp sức tinh thần cho thằng bạn đang bất an đứng nghiêm hơn chào cờ: “Cố lên nhé anh Tân! Em tin tưởng ở anh! Cả nhà tin tưởng ở anh!”
Vu Dục Tân được người thương khích lệ, độ tự tin lập tức tăng vọt lên cấp số nhân. Hỏi: “Trưa cậu muốn ăn gì?”
Bụng cồn cào làm rối loạn tư duy, cậu buột miệng: “Thú linh khìa nước dừa.” Nói xong liền thấy sai sai.
Chết cha! Món này khó quá!
Đúng như cậu nghĩ, vẻ mặt hoang mang của Vu Dục Tân đã nói lên tất cả. Đoàn Thính Lăng ‘khụ khụ’ vài cái, lúng túng đổi lời để không làm tổn thương đến niềm kiêu hãnh của thằng bạn: “Nói giỡn thôi, tết ai lại ăn ba cái này.”
“Hay là ông làm chả giò, à không, làm canh măng… No no, làm thịt kho hột vịt đi…”
Vừa liệt kê ra lại gạt bỏ, Đoàn Thính Lăng vừa nuốt nước bọt thèm thuồng vừa đau khổ không chọn được vì cảm thấy món nào cũng xa tầm tay.
Vu Dục Tân nhìn vẻ rối rắm trên mặt người ấy liền biết cậu nghĩ gì trong đầu, rũ mắt che giấu vẻ buồn bã, im re nghe mấy món lạ hoắc chưa từng làm một lúc rồi nhỏ giọng: “Xin lỗi…” tôi không biết làm nhiều món.
“Ngưng!” Cậu hô lên cắt lời hắn, xấu hổ lên tiếng “Anh Tân làm bếp trưởng mà, lên thực đơn luôn đi.”
“Tui dễ nuôi lắm, ăn cái gì cũng được hết.”
Hắn không nói gì, chỉ mắt to trừng mắt nhỏ với cậu.
Đoàn Thính Lăng suýt xoa trong lòng, hình như cậu bất cẩn đâm mấy nhát vào tim con nhà người ta rồi, nhanh chóng ngồi dậy ôm lấy vai hắn định mở mồm cứu vãn. Nhưng chưa kịp nói gì thì Vu Dục Tân bất ngờ phun một câu.
“Lăng, cứ nói đi.” hắn nắm chặt góc áo cậu, thành khẩn “Cậu muốn ăn gì tôi sẽ học nấu món đó.”
“Được.” Vu Dục Tân lập tức lấy điện thoại ra search công thức.
Những lúc rảnh rỗi hắn thường tự mình vào bếp nấu ăn nhưng món hắn làm ra chủ yếu là món Tây, thêm nữa là vì bọn nhà giàu chuộng kiểu Tây sang trọng nên từ nhỏ Vu Dục Tân rất ít tiếp xúc với mấy món ‘dân dã’ trong nước. Hắn cũng không có sở thích ăn uống gì đặc biệt nên hầu như chẳng để tâm, luôn duy trì ý nghĩ ‘miễn có gì lấp đầy bụng là được’.
Ngay lúc này đây, Vu Dục Tân nghe một lèo các món ăn người trong lòng hắn muốn mới nhận ra hai người họ chẳng khác gì người của hai thế giới.
Tính cách khác, gia cảnh khác, sở thích khác, quan điểm cũng khác, như hai đường thẳng không một chỗ giao nhau.
Hoàn.toàn.chẳng.có.điểm.chung.
Ngón tay đang lướt điện thoại của hắn run rẩy ở một biên độ nhỏ đến mức không dễ phát hiện, nhưng sau đó đã nhanh chóng dừng lại. Hắn hơi cúi đầu xuống, che đi gương mặt nhuốm đầy vẻ u ám khiến người ta rùng mình, nở nụ cười có phần điên loạn.
Ha…
Bất kể cuộc đời của hai người có là đường thẳng song song, Vu Dục Tân bằng bất cứ giá nào cũng tuyệt đối sẽ làm cho nó cắt nhau, trùng nhau rồi hợp lại thành một.
Hai đường thẳng cùng chiều, cùng phương, cùng tiến thẳng đến vô cùng.