Chớp Nhoáng

Chương 26: Thần tài ơi



Kể từ cái thổ lộ trong âm thầm ấy, hai người vẫn đối xử với nhau không khác gì trước đây, chỉ là tần suất trêu ghẹo của Đoàn Thính Lăng ngày một nhiều, làm Vu Dục Tân nhẫn nhịn rất vất vả.

“Cục cưng ơi, ông nấu ăn ngon y hệt người tình trong mộng của tui vậy á.”

“Hôm qua tui có mơ một giấc mơ tào lao lắm nhưng mà quên mất tiêu rồi, haizz… Chắc tại không có ông ở trỏng nên mới không nhớ nổi đó.”

“Tân nè, tên ông trong danh bạ của tui là ‘mr Tân’, giờ ông muốn đổi thành honey, darling, sweetie, cục vàng, bảo bối hay bé cưng?”

“Hay là mỗi ngày đổi một tên nhở? Chứ cái nào tui cũng muốn đặt hết.”

“Tân dấu yêu ơi…”

Vu Dục Tân xoa xoa vành tai nóng hổi vẫn chưa miễn nhiễm được mấy lời tình tứ của mình, buông viết xuống rồi vuốt lên chân mày của người đang gác cằm lên cánh tay nằm dài trên bàn, cong mắt nhìn chằm chằm mình. Hắn như có như không mà thở dài: “Sao vậy?”

Coi như cuối cùng hắn cũng phát hiện ra một sở thích chung của hai người rồi, đó chính là rất thích nhìn vào mắt của đối phương. Hắn tự thấy mắt mình chỉ được cái màu độc đáo thôi, ngoài ra thì chẳng có gì đáng nhìn. Ngược lại, Đoàn Thính Lăng có cặp mắt rất đẹp.

Không biết cậu là con lai nước nào, mắt đã sâu mà lông mi còn dày. Lúc mở to thì đáng yêu biết bao, lúc rũ mắt thì đa tình hết nói, cứ như trong một màu đen tối ấy chỉ chứa có mình hắn vậy. Đặc biệt là nó thành thật hơn so với lời nói đầy dụ hoặc của cậu nhiều.

“Ngày mai là đi học rồi, tui chắc cũng ít gặp ông hơn đó, buồn quá trời.”

Giống như lúc này đây, miệng thì nói buồn muốn chết mà mắt thì dửng dưng không hề có một tí dao động.

Đoàn Thính Lăng nhướng nhướng mày: “Chúng ta ra ngoài chơi xả láng bữa cuối đi.”

“Được.” Vu Dục Tân tất nhiên không từ chối cậu, hắn nhìn đồng hồ đang chỉ số 5, bảo “Ăn cơm chiều trước rồi hẵng đi, đồ bán bên ngoài độc lắm.”

Cậu ngoan ngoãn ‘ừa’ một tiếng.

Kể từ khi trổ tài nấu nướng thì Vu Dục Tân rất tích cực trong việc làm phong phú mấy món ăn, nên hầu như gần đây ngày nào cậu cũng được thưởng thức món mới cả. Đoàn Thính Lăng vốn tưởng khi cậu sống một mình sẽ phải cực khổ vật lộn với vấn đề ăn uống hoặc phải đốt tiền vào mấy món lề đường chứ, nào có ngờ lại may mắn rước được một cậu chàng giỏi giang biết nấu ăn vầy đâu.

Nếu chính thức rước người về cuộc sống của cậu sau này chắc sẽ cực kì mỹ mãn và vui vẻ đây…

“Elizabeth đẹp gái ới ời ơi, canh nhà dùm bọn anh nhé!”

Cô nàng Pit Bull dũng mãnh ‘gâu’ một tiếng, ngóc đầu nhìn đôi chủ tạm thời của mình chạy xe đi khuất. Trong khoảng thời gian này, cậu con người đầu quăn như con bạn Poodle của nó rất hay vuốt đầu và chơi cùng nó, nên nó đã hạ mình mà chấp nhận cậu. Còn về phần đứa có đôi mắt hổ phách như con mèo Anh lông ngắn đáng ghét kia thì… khỏi!

Nó ghét nhất là người đó, ‘Poodle’ đang chơi với nó mà tên khó ưa đó cứ kéo đi hoài, đã thế còn liếc xéo nó nữa! Tức chết chó mà!

Gió ngoài sóng thổi vào làm tóc bay loạn xạ, Đoàn Thính Lăng lắc cái đầu một cái rồi than: “Chắc tui đi cắt cái đầu giống ông quá, cho khỏe cái người.”

Vu Dục Tân vừa cắt tóc cụt ngủn, lập tức phản đối kịch liệt: “Không được, tóc xoăn của cậu không hợp.”

Không hợp cái gì mà không hợp, là do ông có sở thích vò cái đầu tui thì có.

Chứ cậu tự tin với gương mặt này của mình, để tóc ngắn sẽ man lì gấp bội lần, đi thì nam vương được luôn chứ đùa.

Đoàn Thính Lăng bất lực, nhưng cũng đành vì người mình thích mà gạt luôn quyết định này. Cậu thừa dịp dừng đèn đỏ mà quay người sờ sờ phần tóc bị cạo bên mai của hắn: “Ok ok, nghe bé cưng hết.”

Vừa nói xong bỗng kế bên phát ra tiếng ‘má’ the thé, hai người đồng thời quay sang nhìn hai cô gái chạy Vision cũng đang chờ đèn. Đoàn Thính Lăng nhìn một người trong đó kích động che miệng người kia thì ngượng ngùng giậm giậm chân, bật cười ‘ha ha’.

“Biểu cảm hưng phấn đó của hai bà là sao thế? Bộ kích thích lắm hả?”

Cô gái bỏ tay che miệng xuống, cười ‘hì hì’, phóng khoáng thừa nhận: “Ừa, còn hơn là coi phim hành động tình cảm nữa.”

“Cuộc sống này đâu được mấy người vô tư công khai bày tỏ tình cảm như ông đâu, bởi thế nên mấy hình ảnh ngoài đời như này đối với bọn tui chính là kho báu đó!”

Đèn xanh lên, trước lúc đi cô gái còn quay qua chân thành gửi lời chúc: “Chúc hai người sống với nhau đến bạc đầu răng long nhé!” dứt lời thì chạy mất.

Đoàn Thính Lăng cười cười đạp xe đi, miệng cảm thán: “Bọn con gái cởi mở thật đấy.”

Vu Dục Tân lúc đầu còn bất mãn với sự xen ngang của người lạ, nhưng sau khi được chúc phúc thì thái độ lập tức quay ngoắt 180 độ: “Họ rất tốt.”

Đang là cuối tuần nên mọi người đều nhân đó mà đổ xô đi giải khuây rất đông, chỉ vừa nhìn con phố tấp nập thôi mà chân mày Vu Dục Tân đã nhíu lại một nùi. Đoàn Thính Lăng biết đây đúng thật là làm khó hắn, nhưng cũng đành vậy thôi vì cậu cũng chả rành về mấy vụ này, cậu vắt sạch óc mới nghĩ đến chuyện chơi ở con phố này đấy.

Hổm rày cứ ru rú trong nhà miết, dù thế nào lâu lâu cũng phải ra ngoài thăm thú xung quanh một chút.

Đoàn Thính Lăng kéo hắn ra sau lưng mình: “Để tui dò đường cho.”

Vu Dục Tân gật gật đầu, im lặng nắm áo của cậu. Hắn tự nhắc nhở bản thân thân: phải tập làm quen đi là vừa.

Cậu bạn của hắn không phải là người chịu ngồi yên một chỗ, nếu hắn cứ khư khư không muốn thay đổi thì có khi sau này sẽ bị cậu bỏ lại ở nhà cho coi. Đến lúc đó, cậu quen ai làm gì cũng không thể trông chừng được, và với cái tính chiếm hữu khùng điên vô tội vạ của hắn thì không biết sẽ xảy ra chuyện kinh khủng gì nữa.

Phố đi bộ này về đêm sẽ có rất nhiều hoạt động thú vị, tổ chức trò chơi dân gian, nhảy múa ca hát các thứ, ở đây cũng có luôn một khu phố ẩm thực và đọc sách. Đi lướt qua gian hàng đồ nướng thơm lừng, Đoàn Thính Lăng quay lại trông mong nhìn người phía sau. Vu Dục Tân bị nhìn thì lại mềm lòng, đặc xá cho cậu ăn ba món, rồi nhận về được cái thả tim từ người nọ.

Quầy này không quá đông, nhưng vì chỉ có một người bán nên xoay sở khá vất vả. Đoàn Thính Lăng nhìn một xiên thịt sắp cháy khét tới nơi, chỉ đành nghĩa hiệp mà xắn tay phụ một bên. Chị chủ thấy thế thì gật đầu cảm kích, giao luôn việc này cho cậu rồi tập trung gói đồ đưa khách. Sau khi rảnh tay rồi, cô liền nhận lấy cây gắp, mỉm cười nhìn cậu nhóc tốt bụng: “Cảm ơn em nhe, muốn ăn gì để chị tặng.”

“Vậy em không khách sáo đâu.” Đoàn Thính Lăng chỉ chỉ “Cho em hai xiên thịt rau củ với hai xiên bạch tuộc nha.”

“À mà không có ai làm tiếp chị hả? Chứ có một người sao kịp?” cậu nhận mấy xiên nướng, hỏi.

“Có thằng người yêu chị, mà nó đi lấy đồ rồi.”

Đoàn Thính Lăng cắn một miếng thịt với ớt chuông, mặn mặn ngọt ngọt, đậm đà cực kì. Cậu đưa xiên kia cho Vu Dục Tân nãy giờ đứng chỉ đạo mình

“Ngon cực.” thấy hắn nheo mắt nhìn mình thì thức thời sửa chữa “Chắc chắn không ngon bằng ông.” Nói xong còn liếm môi một cái, cười lưu manh.

Vu Dục Tân khép mắt nhìn môi dưới đỏ lên vì cay ấy, không nhận lấy mà trực tiếp cúi đầu cắn một miếng từ xiên thịt trên tay cậu, chậm rì rì mà nhai. Cứ như không phải miếng protein mà là cái gì đó ngon lành hơn nhiều.

“Chị nè, hôm nay ở đây có gì vui vui không?” thấy hắn rỉa một cái rồi lắc đầu không muốn nữa, cậu quất luôn xiên còn lại, ồm ồm nói tiếp “Bọn em muốn đi chơi.”

Chị chủ quán trầm tư thoáng chốc rồi chỉ một hướng: “Mấy hoạt động tết đã kết thúc mấy bữa nay rồi, muốn tìm náo nhiệt thì đi qua đó ấy, chị thấy ở bển nhảy nhót hát hò trượt ván đồ đủ thứ trò hết.”

“Vậy tui em đi trước đây.”

Vứt rác xong, cậu tiếp tục kéo hắn đi về hướng chị chủ chỉ. Trên đường, cậu vẫn nhớ đến việc hắn không thích tiếp xúc với người khác nên lúc nào cũng căng da đầu chắn hết va chạm cho người sau lưng, trở thành một vệ sĩ tận chức tận trách.

Rời khỏi con hẻm ăn vặt thơm nức mũi, lại đi qua mấy gian hàng bán đồ lưu niệm linh tinh họ mới rẽ được vào con phố chính của khu ăn chơi này. Chỉ vừa bước ra thôi, tiếng nhạc xập xình cùng tiếng la ó um sùm đầy hưng phấn đã lập tức tập kích đến chấn động màng nhĩ.

Mấy thanh niên ăn mặc rất cá tính điên cuồng thể hiện hàng loạt động tác hip hop cực kì bắt mắt trên nền nhạc cực cháy, người xem vây quanh thì thét chói tai quay phim chụp ảnh, nhộn nhịp vô cùng. Ở bên khác thì có những cô cậu đua nhau phô diễn kĩ thuật trượt ván điêu luyện, bên kia thì là hai con ‘robot’ hình người solo với nhau. Đủ loại tiết mục, đủ loại tài năng được thể hiện, cảnh tượng lúc này phải nói là cực kỳ hoành tráng.

Đoàn Thính Lăng thấy một người kia làm một cú xoay đầu ba bốn vòng trên mặt đất, không hề keo kiệt mà vỗ tay ‘bạch bạch’, nghiêng đầu nói với người phía sau: “Cứ như got tailent ha.”

Nói xong cậu bỗng chốc nhớ ra gì đó, vội vàng ngó xung quanh. Sau khi xác định không có thứ mình muốn, vẻ mặt cậu lập tức tỏ ra thất vọng. Vu Dục Tân đang ngắm cậu để an ủi tâm hồn thấy rõ rành rành biểu cảm này, hắn chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng biết được nguyên nhân.

Thứ chiếm no.1 trong lòng cậu, thứ dù tuột xuống hạng 2 thì hắn vẫn chẳng leo được hạng nhất.

Âm… nhạc.

Từ khi thông suốt chuyện em gái mình, hắn thấy cậu không lúc nào là không ngâm nga hay ngồi nghiên cứu thanh nhạc cùng với các mấy thứ nhạc cụ khó hiểu. Chỉ khi gần đây vừa thăm dò tình cảm xong, cậu mới bớt thời gian ra mà chòng ghẹo hắn. Tuy được để ý nhiều hơn nhưng hắn vẫn ghen ăn tức ở với cái sự yêu thích nồng nhiệt của cậu cho thứ nhạc khó ưa đó.

Thế nên người thương của mình ủ rũ, ngoài mặt Vu Dục Tân vẫn không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng sướng rơn.

Nếu mà hôm nay gặp phải người cùng tần số với cậu bạn thì dù mặt hắn có khó coi cỡ nào thì cậu cũng chỉ qua loa quan tâm rồi lập tức quẳng hắn sang một bên ngay.

Vu Dục Tân nhếch miệng, nhưng khi lơ đễnh liếc mắt qua bên nọ thì cứng đờ. Thân hình của hắn nhanh chóng di chuyển toan định che tầm mắt cậu nhưng do chiều cao hai đứa xêm xêm nhau nên chẳng che được mấy, làm cái người vẫn đang ngó nghiêng tìm kiếm bắt gặp được, mắt mở to.

Cái m…

Đằng xa, có đám người nam nữ có đủ xách đồ trong tay bước từ con hẻm đi ra, người thì cầm saxophone, người thì cầm trumbet rồi đeo guitar, nhìn vẻ ngoài thì đích xác là Tây chính gốc 100%.

Họ cười cười nói nói vui vẻ, Đoàn Thính Lăng vốn tưởng cả bọn cùng một nhóm ai ngờ lát sau đã rã ra rồi lẫn vào đám đông, mạnh ai nấy đi. Cậu nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều, có lẽ người ta chỉ thấy chung sở thích nên nhất thời nói chuyện thân thiết thôi, dù sao mấy ông anh Tây lúc nào cũng cởi mở cả.

Đoàn Thính Lăng nhón chân nhìn rồi kéo Vu Dục Tân đi một hướng, mục tiêu chính là bà chị trong nhóm hồi nãy, nói đúng hơn là em guitar trên lưng chỉ. Còn để làm gì á hả? Cậu chỉ muốn học hỏi kinh nghiệm, nếu may mắn gặp được bà chị tốt bụng thì năn nỉ mượn chơi một tí, hì hì.

Với chiều cao 182 cm vượt trội kéo theo tầm nhìn cũng vượt trội nốt, cậu thành công xác định vị trí. Tuy Đoàn Thính Lăng nóng lòng muốn đi đến để không mất dấu nhưng não vẫn nhớ mà che chắn cho cục cưng của cậu. Thế nên, dù cả chục người trước mặt nhưng số lần Vu Dục Tân bị người ta đụng chạm vẫn không đáng kể, so sánh ra thì cậu tất nhiên chật vật hơn. Dự báo thời tiết nói hôm nay trời lạnh nhưng trong người cậu lại nóng hầm hập, không phải kiểu mồ hôi tuôn như mưa mà là cứ ngộp ngộp kiểu gì ấy. Cái áo khoác mặc lỏng lẻo ban đầu cũng bị lột ra mà buột ngang hông nhưng vẫn bứt rứt thiếu điều muốn cởi phăng cái áo thun còn lại ra.

Cậu ghé qua một chỗ để mua nước, tay giũ giũ cổ áo để cho mát, than ngắn thở dài: “Ông biết gì không bé cưng, lâu lâu tui nghĩ phân nửa dòng máu còn lại trong người mình chắc là người ở khí hậu cận cực đó, mùa nào cũng thấy nóng muốn chết.”

Vu Dục Tân cũng biết cậu chịu nóng rất dở, bởi đa phần ở nhà cậu đều không nhịn được mà lột áo ở trần. Vì body người yêu tương lai của hắn rất đẹp, đặc biệt là phần ngực rất đáng yêu nên hắn cũng không giả vờ đứng đắn mà cản lại nữa, đôi lúc còn thừa nước đục thả câu mà sờ soạn vài cái.

Vừa nghĩ đến điều này, trong đầu liền xuất hiện vài giấc mộng khó tả, làm Vu Dục Tân trở tay không kịp mà nhộn nhạo giây lát nhưng rất nhanh đã trấn định lại. Hắn bỗng lấy một cây quạt xếp từ túi trong, giũ quạt ‘phạch’ một cái làm xòe ra để lộ chữ ‘Dục’ màu đỏ rực trên nền đen, quạt quạt cho cậu.

Đã nhìn mấy lần nhưng Đoàn Thính Lăng vẫn cười sặc nước. Cây quạt này cậu mua nhưng chữ là thằng bạn rảnh rỗi quá nên viết, hắn bảo đây là tên lót của hắn nhưng cứ nhìn thì cậu lại nghĩ đến nghĩa khác.

Tại chữ đỏ nền đen thật sự quá… dục.

“Dục Tân, Dục Tân~” giọng cậu trầm trầm mang mùi cợt nhả “Hay dục ấy ấy vậy Tân?”

“Tùy theo suy nghĩ cá nhân của mỗi người.” Vu Dục Tân không hề chột dạ buông một câu.

Thành thật mà nói thì lúc cầm bút lên hắn muốn đánh dấu chủ quyền một cách khiêm tốn bằng tên đệm thôi, nhưng ngước mắt lên thấy động tác cởi áo rồi tháo dây nịt đầy quyến rũ của người nọ thì hô hấp liền cứng lại, ý nghĩa của cái chữ hắn viết ra từ đó cũng lệch hẳn đi.

“Vậy nên nó có nghĩa gì thế?” bỗng một giọng nữ cất lên đầy tò mò.

Nghe thì như giọng người địa phương nhưng vẫn nhận ra được chút Tây.

Đoàn Thính Lăng nghiêng người liền thấy em guitar… à, chị gái với mái tóc đỏ cùng gương mặt lốm đốm tàn nhang ăn mặc cực sành điệu mà cậu tìm nãy giờ.

Bà chị nói tiếng nước mình sỏi ghê, cậu tấm tắc khen.

“Chị đoán xem?”

Bà chị thẳng thắn nói mấy từ mình đã nghĩ ra: “Dục tình? Dâm dục? Sắc dục?”

“Ấy dà, người ta là giáo dục.” cậu trách móc “Bà đen tối quá.”

Bà chị sảng khoái cười, vỗ vỗ vai cậu như hai người đàn ông, bắt đầu giới thiệu làm quen: “Chị là Rose, nhóc đây học tiếng việt bao năm rồi mà nói chuyện như người bản địa thế?”

Đoàn Thính Lăng hớn hở,: “Chắc cũng được 11 năm rồi đó chị.” cậu không học 3 năm mẫu giáo nên không tính vào.

Số cậu hên nhờ, tưởng đâu bỏ lỡ cơ hội làm quen với người ta rồi ai ngờ đâu cơ hội muốn tự tìm đến cửa!

Rose không hiểu ý thật sự của cậu nên nghe số 11 ấy thì vẻ mặt hiện lên sự thán phục. Cô đang định nói gì đó thì khóe mắt thấy bóng người quen liền quơ hai tay, hô về hướng ấy: “Javier! Here!”

Theo tiếng cô kêu, chàng trai tóc vàng thuận thế quay lại, cũng không biết anh ta thấy gì mà gương mặt sầu đời hồi nãy đột ngột thay đổi rồi nhướng mày lên, nhanh nhẹn né tránh đám đông đến chỗ họ. Javier giơ tay chào Rose một cái, nhìn cái đầu xoăn thân quen trước mặt, phất tóc trên đỉnh đầu cậu.

Tay đang quạt của Vu Dục Tân khựng lại, Đoàn Thính Lăng cũng ngờ vực quay ra sau, thấy ai đến thì ngạc nhiên: “Ha, gặp ông anh nữa rồi.”

Đây là cái ông nội thô thiển chà đạp em guitar trong mộng của cậu… À, giờ ổng đeo lên vai rồi, không dày vò ẻm nữa.

Vì lúc nãy cậu không nói tiếng anh nên Javier không hiểu, anh chọt trán cậu một cái: “Nói tiếng anh.”

Đoàn Thính Lăng cười, vỗ ‘bộp bộp’ lên vai anh: “Bữa hổm chưa nghe anh chơi đàn, nay biểu diễn chút cho em học hỏi với.”

Javier vô tình từ chối: “Không.” giọng thờ ơ không nghe ra cảm xúc gì “Anh đây bỏ nghề rồi, từ nay cũng không bao giờ động vào bất cứ cây đàn nào nữa.”

Rose nhìn anh quyết tâm vậy thì hơi phức tạp, cô không nói gì mà thở dài: “Haizz, vậy cậu định về nước luôn à?”

“Không, ở lại chơi một khoảng thời gian đã.” Anh nói rồi thì nhìn sang tên nhóc nọ, nhớ tới việc cậu từng cằn nhằn mình vì ‘tàn nhẫn’ với cây guitar, hỏi “Muốn mua đàn của anh không? Giảm kịch sàn cho nhóc luôn.”

Miếng bánh trên trời rơi xuống đập vào mặt làm cậu choáng váng, hết lia mắt qua cây đàn sau lưng lại lia qua cái mặt trông rất đểu cáng của ổng, dò xét: “Thật?”

“Ừm, giỡn với nhóc làm cái gì.” Javier nghĩ nghĩ, tháo luôn cây guitar đưa cậu “Giờ cho dùng luôn đấy, về tiền bạc thì trả góp cũng được, anh đây không vội.”

Cây guitar bằng gỗ khá cũ, không phải là do xài lâu mà là do không bảo quản cẩn thận. Mặt sau và mặt trước đều có vết xước vết trầy lớn nhỏ khác nhau, dễ dàng thấy được chủ nhân dùng nó rất tùy tiện.

Đoàn Thính Lăng vững vàng nhận lấy, nhẹ nhàng vuốt ve. Cậu tạm thời sẽ không xỉa xói hành vi không trân trọng ‘đàn cưng’ của chủ nợ.

Suy nghĩ sở hữu một cây guitar của cậu không phải mới xuất hiện ngày một ngày hai mà là rất lâu rồi. Vốn dĩ cậu định đâu qua tết sẽ dành dụm tiền để mua lại một em đàn cũ để thỏa mãn mong ước, nào ngờ được mình lại nhặt được món hời trong lúc vô tình chứ. Đã thế cậu chưa kịp mở mồm nhõng nhẽo kì kèo trả giá thì ông anh tốt bụng không trọng tiền tài vung tay cho cậu một ‘mã giảm giá’ rồi.

Ông Thần Tài nhà cậu đúng là nhân hậu hết biết, về phải cúng ổng nải chuối mới được.

Javier thấy cái tay đó hết vuốt chỗ này lại sờ chỗ kia, ánh mắt thì dịu dàng chứa đầy tình ý nhìn cây đàn cũ mèm của mình, trong lòng hơi là lạ. Anh ho khan, híp mắt: “Có thôi đi không, nhóc trông cứ như sắp đè ra làm vài nháy với cây đàn vậy.”

Thô nhưng thật, Vu Dục Tân nhìn mà muốn tiến lên làm một khúc ‘đạp vỡ cây đàn’. Bởi hắn cảm thấy khi thứ quỷ này được rước về thì địa vị của hắn chắc chắn sẽ tuột dốc không phanh.

Đây chính là tình địch nặng kí nhất.

Đoàn Thính Lăng mân mê đã đời mới dời lực chú ý về thực tại, cậu ngước đôi mắt sáng quắc như đèn pha lên nhìn bản mặt âm trầm của thằng bạn, cười toe toét: “Tân ơi, ông muốn nghe bài gì nào?”

Vu Dục Tân mở miệng, nhưng Javier nói chen vào: “Beggin’.”

Hắn liếc tên đầu vàng một cái, anh ta đáp lại bằng một nụ cười.

“Ồ…”

Đoàn Thính Lăng nhờ Vu Dục Tân cầm hộ ly nước rồi xin mượn một cái ghế nhựa của chủ quán, ngồi xuống nhớ lại, gảy vài cái: “Phải không nhở?” thấy anh gật đầu thì bắt đầu tập trung đánh đàng hoàng.

Vì tít đằng kia đang có một ban nhạc biểu diễn nên người người đều kéo lại đó xem, thành ra góc nhỏ này của họ chẳng có ai đứng, chỉ có vài vị khách muốn yên tĩnh nên ngồi lại quán thôi. Lúc Đoàn Thính Lăng gảy guitar, cả không gian vắng lặng chỉ còn riêng tiếng đàn mạnh mẽ của cậu.

Chậm chạp nhưng không đứt quãng, làm người khác nghe đều nghĩ đây là phong cách riêng chứ không phải do lần đầu chơi.

Rose là một tay guitar già đời, cô đã nghe vô số phong cách khác nhau thế nên cũng chẳng cảm thấy âm thanh này quá đặc sắc. Chỉ là cái nhịp điệu này khá kì quặc… Nó thiếu một cái gì đó để trở nên hoàn hảo.

Kiểu như phở bò ấy, nếu ăn nó mà thiếu rau thơm thì trở nên tầm thường ngay.

Đang nghĩ nát óc mà không ra thì bỗng cô thấy vẻ mặt dại ra của thằng bạn mình, trong đầu lóe lên một cái, bừng tỉnh.

Nếu cô nghĩ không sai thì phong cách của thằng nhóc này hoàn toàn có thể bổ khuyết cho lối chơi của Javier – người có kĩ thuật đánh trống cực kì ‘quái’.