Các hình ảnh về cơ giáp khi đăng lên mạng bị hạn chế rất nghiêm ngặt. Đa phần các trận đấu quần chúng được xem đều thuộc loại phô diễn động tác cho đẹp mắt. Trông mấy vị ‘quán quân’ hào quang lấp lánh thế thôi, chứ khi đối mặt với bộ đội tinh nhuệ chỉ e chẳng đỡ được mười đòn.
Thi đấu mang tính chất biểu diễn và chém giết thực thụ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Dân chúng đương nhiên không hiểu rõ sự khác biệt này. Đối với họ, dùng cơ giáp để biểu diễn đã hoành tráng lắm rồi. Để họ xem thi đấu cơ giáp chân chính có khi lại thấy không hay bằng mấy màn biểu diễn kia.
Học viên các trường đều rất nhiệt tình, nhiệt tình đến mức vượt ngoài dự đoán của các vị lãnh đạo. Cho nên, người đại diện mạng chiến đấu và đại diện của các trường học bàn với nhau, kế hoạch thi đấu thống nhất trước đó bị hủy bỏ, thay vào đó là tổ chức thi đấu theo từng cụm các tinh cầu trong Liên Bang.
Lãnh đạo các trường tất nhiên không phản đối quyết định này. Hơn nữa, lúc này đây, mạng chiến đấu đã tỏ rõ thành ý của mình.
Top một trăm người xuất sắc nhất ở hạng mục thi đấu cá nhân của giải thanh niên ngoài việc nhận được phần thưởng, còn được mạng chiến đấu tặng rất nhiều điểm tín dụng và có cơ hội nhận được một vài linh kiện cơ giáp quý hiếm. Những linh kiện này dù bán lấy tiền hay để lại sau này trang bị cho cơ giáp của mình đều có giá trị rất cao.
Mà top mười, ngoài các phần thưởng đó ra, còn được một chuyến du lịch xuyên Liên Bang, gồm cả các tinh cầu nguyên sinh xa xôi chưa được khai phá. Trên những tinh cầu này không có gì nguy hiểm, nhờ giữ được trạng thái nguyên sinh mà trở thành tinh cầu du lịch nổi tiếng khắp Liên Bang. Chẳng qua chúng quá xa xôi, lại nằm trong diện được bảo tồn, không cho phép người dân cư trú, nên giá cả không rẻ chút nào. Những người đến đó du lịch đều thuộc tầng lớp giàu có và quyền thế. Đương nhiên, hầu hết bọn họ đều khen phong cảnh nơi đó đẹp vô cùng.
Ngoài phần thưởng dành cho hạng mục thi đấu cá nhân, hạng mục thi đấu đồng đội cũng được thưởng rất nhiều. Nhưng vì một tiểu đội chưa tính kỹ sư cơ giáp đã có tám thành viên, cho nên chia bình quân ra mới kém hơn bên thi đấu cá nhân. Dù sao phần thưởng cũng rất lớn.
Nhìn các quy tắc của giải thanh niên hiển thị trên quang não, Chung Thịnh nhoẻn miệng cười. Anh không biết quá trình bàn bạc thế nào, chỉ nhìn số lượng tám người một tổ là đã hiểu hiệu trưởng Phó định đưa tất cả bọn họ lên sân khấu.
Nhưng … bảy người? Còn một người cuối cùng thì sao?
Đột nhiên, trong đầu Chung Thịnh xuất hiện một gương mặt có phần tiều tùy. Anh giật giật khóe miệng … Xem ra hiệu trưởng đã giúp họ chọn ra thành viên cuối cùng đó rồi.
Day hai bên thái dương hơi nhức. Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý Từ Vệ Quốc sẽ vào đội của họ. Nhưng Từ Vệ Quốc là đàn anh khóa trên, liệu có chịu để Ariel chỉ huy không?
Trong số bảy người bọn họ, Ariel hoàn toàn xứng đáng với vị trí thủ lĩnh. Và xét trên phương diện nào ngài ấy cũng đảm nhiệm rất tốt vai trò thủ lĩnh. Nhưng nếu Từ Vệ Quốc gia nhập nhóm bọn họ, thì liệu có nghi ngờ khả năng chỉ huy của Ariel không?
Nếu thế, cho dù phải trở mặt với Từ Vệ Quốc, Chung Thịnh cũng quyết không để người khác cướp quyền chỉ huy của Ariel.
Nghĩ một lát, Chung Thịnh liên lạc với Từ Vệ Quốc, anh quyết định nói rõ trước khi chuyện đó thực sự xảy ra.
“Tút … tút … tút …”
Tiếng tút dài chờ đợi làm Chung Thịnh nhướn mày ngạc nhiên.
Bởi vì giải thi đấu lần này quy mô quá lớn, nên trường cho tất cả học viên nghỉ học, cho phép học viên dùng các thiết bị của nhà trường để luyện tập.
Đạt được thứ hạng cao là cách quảng bá tốt nhất cho các trường quân sự. Đệ Nhất cũng không ngoại lệ. Sáng nay, tất cả các học viên đều nhận được thông báo. Cho nên Chung Thịnh biết rất rõ, bây giờ Từ Vệ Quốc đang rất ‘rảnh’.
“Kỳ lạ …” Chung Thịnh lẩm bẩm, lại gọi cho Từ Vệ Quốc lần nữa.
“Tút …”
“Chung Thịnh! Đậu má!”
Chung Thịnh giật mình. Tình huống gì đây?
Màn hình quang não chiếu ra hình ảnh Từ Vệ Quốc bị người ta đè trên ghế với tư thế rất kỳ quặc.
“Cứu tôi! Mau cứu tôi! Đồ biến thái, cách xa tôi ra!” Từ Vệ Quốc hét lên với Chung Thịnh rồi quay đầu mắng ai đó.
Người đang đè lên Từ Vệ Quốc dường như biết có người nhìn, nên xoay màn hình lại, cười ngượng ngùng: “Ngại quá, quấy rầy cậu rồi.”
Nói xong tắt quang não đi.
Chung Thịnh trơ mắt nhìn màn hình quang não tắt phụt.
Vừa rồi … có chuyện gì xảy ra?
Hình như anh vừa thấy Nhị hoàng tử đế quốc Elan có ý đồ cưỡng hiếp Từ Vệ Quốc?
Chuyện này không khoa học!
Chung Thịnh thấy đầu óc mình đang hỗn loạn. Từ Vệ Quốc ngày thường mặt dày vô sỉ sao có thể bị con chim khổng tước nửa nọ nửa kia cưỡng hiếp được? Lại nói, Chung Thịnh cũng biết rõ năng lực của Từ Vệ Quốc. Anh ta mà bị người khác áp đảo dễ dàng thế sao? Nhất định là ảo giác!
Chung Thịnh ngẩn người nhìn quang não, do dự không biết có nên báo tin thay Từ Vệ Quốc không. Mặc dù anh có cảm giác con chim khổng tước kia sẽ không làm ra chuyện vô sỉ như thế, vì cưỡng bức một nam sinh trong trường quân đội Đệ Nhất kiểu gì cũng thành tin đồn tai tiếng không che giấu được, đằng sau Từ Vệ Quốc còn có tướng quân Từ Hoa, hắn không điên đến thế đâu nhưng chẳng may hắn điên thật thì sao? Chung Thịnh nghĩ mà lo. Tuy Từ Vệ Quốc mặt dày vô sỉ, nhưng dù sao cũng là bạn anh, từng là huấn luyện viên của anh. Ai chẳng biết anh ta thích con gái. Nếu anh ta bị một thằng con trai cưỡng hiếp, mình lại không làm gì thì quá đáng quá.
Nghĩ mãi, Chung Thịnh quyết định tự mình đi xem thế nào. Nếu không xảy ra chuyện gì thì tốt. Còn nếu Từ Vệ Quốc gặp nguy hiểm thật, anh có thể cứu anh ta ra. Từ hình ảnh vừa rồi, có thể thấy Từ Vệ Quốc chưa mất khả năng phản kháng. Chắc con chim khổng tước kia có muốn làm gì cũng không thành công nhanh chóng đâu.
“Em định đi đâu?” Ariel mặc áo ngủ bằng tơ tằm đi từ phòng ngủ ra. Hôm nay vừa nhận được tin nghỉ học là Chung Thịnh nói cho hắn ngay. Cho nên hắn thoải mái ngủ thêm một giấc, giờ này mới dậy.
“À … qua chỗ trưởng quan Từ.”
“Đến chỗ hắn làm gì?” Ariel giận tái mặt. Hắn còn chưa tha cho cái tên phá hoại chuyện tốt của mình kia đâu.
“Vừa rồi em gọi cho anh ta, thấy …” Chung Thịnh do dự, nói chuyện đó ra liệu có ổn không?
“Anh ta làm sao?” Ariel ngáp một cái, cầm cốc nước lên.
Chung Thịnh bó tay. Được rồi, anh biết Ariel hẹp hòi nghiêm trọng, nhưng đến mức độ này thì hơi quá rồi.
Trông bộ dạng trưởng quan Từ như kiểu bị người ta cưỡng hiếp đến nơi. Anh không đi liệu có ổn không đây?
“Có cần em báo cáo một chút không?” Chung Thịnh hỏi dò.
“Không cần.” Ariel chẳng buồn để ý, “Con chim khổng tước kia tuy ngu nhưng chưa đến mức ngang nhiên cưỡng bức nam sinh trường quân sự nước khác. Hắn mà làm thế thật thì đã chẳng đáng được anh gọi là chim khổng tước.”
Chung Thịnh không biết nói gì. Thì ra ngài Ariel gọi điện hạ Zaccai là chim không tước là vì … coi trọng hắn sao?
Ariel bất mãn nhìn Chung Thịnh: “Đương nhiên, em tưởng loại vớ vẩn mà được anh đặt biệt danh à? Người bị anh thù oán lâu như vậy không thể là loại cuồng *** được.”
Chung Thịnh lại trầm mặc. Thù oán rất lâu ư?
Ariel giả bộ không thấy ánh mắt nghi hoặc của Chung Thịnh. Hắn thấy nên tìm cơ hội giải thích chuyện sống lại với Chung Thịnh. Hắn tin với chỉ số thông minh của Chung Thịnh, chắc chắn cậu đã nhìn ra gì đó rồi. Hắn cũng lười che giấu. Lại nói, quan hệ của hai người đã thân mật thế rồi, không cần thiết phải giấu.
Dù sao hắn cũng không lo Chung Thịnh mang mình đi mổ xẻ nghiên cứu … Mà có bị mổ thật thì cũng là cả hai cùng bị.
Đã có Ariel đảm bảo, Chung Thịnh nhanh chóng vứt chuyện tưởng quan Từ rơi vào tay ác bá ra khỏi đầu. Bị sờ vuốt vài cái thôi mà, có mất miếng thịt nào đâu. Nhìn Từ Vệ Quốc kinh hãi … kể ra cũng vui phết.
Còn chuyện luyện tập, thôi thì tối nay nói sau vậy. Dù sao ngoài trưởng quan Từ ra, bọn Lôi Tranh, Samantha đều đã được liệt vào danh sách rồi.
“Ariel, chúng ta tìm ai làm kỹ sư cơ giáp đây? Trong trường không có ai nổi trội về mặt này cả.” Chung Thịnh nhìn danh sách học viên hệ cải tạo cơ giáp, nhưng không tìm được ai vừa ý.
Có thể nói bảy người bọn họ phối hợp với nhau vô cùng ăn ý. Cho nên cải tạo cơ giáp cũng phải có sự phối hợp. Hơn nữa, bọn họ đều có thế mạnh riêng và nhiều điểm xuất sắc, chỉ e các học viên trong trường không thể thỏa mãn yêu cầu của họ.