“Về cơ bản? Còn chuyện gì mà tôi không biết sao?” Hạng Phi ngắt lời cô.
Mai Lâm nhíu mày không vui. Lúc cô nói chuyện ghét nhất là bị người khác ngắt ngang. Nhưng dù sao đây cũng không phải sân nhà, nhiệm vụ của họ là “phối hợp” với người ta. Người ta thắng thì nhóm cô được một nửa số điểm, còn nếu thua thì nhóm cô cũng bị trừ ngần ấy điểm. Đây là để phòng ngừa trường hợp viện quân cố tình giở trò xấu.
“Ngoài hai chiếc cơ giáp bị phá hủy, một đội viên của chúng tôi chưa kịp lên cơ giáp đã bị thương, không sử dụng được tay trái nữa, cho nên lúc điều khiển cơ giáp sẽ gặp khó khăn. Còn có hai chiếc cơ giáp bị thương nhẹ, tuy vẫn sử dụng được nhưng công suất sẽ giảm đi. Đặc biệt là vũ khí năng lượng, phải hạn chế tối đa.”
Hạng Phi nghe thế nhíu mày. Vừa rồi cậu phát hiện ra trang bị cơ giáp của tiểu đội Goddess of the Dark rất đặc biệt, mỗi người đều có pháo cao xạ, lại bỏ qua các loại vũ khí cận chiến như trường thương, trường đao gì đó.
Trang bị kiểu này rất có lợi khi tấn công căn cứ, nhưng đấu giáp lá cà thì không ổn, gần như cầm chắc kết cục toàn quân bị diệt.
Lúc nhìn thấy loạt vũ khí đó, Hạng Phi còn mừng thầm, không ngờ hiện thực lại cho cậu một cái tát. Công suất cơ giáp không đủ thì pháo cao xạ cũng chỉ để làm cảnh, chẳng phát huy được tác dụng gì.
Đại khái là đoán được ý nghĩ của Hạng Phi, Mai Lâm có hơi xấu hổ. Vì biết trận đấu lần này là chiến tranh trận địa, họ mới đổi sang vũ khí năng lượng, ai ngờ vừa lên chiến trường đã bị tấn công, vũ khí chưa kịp dùng, còn thiệt hại nghiêm trọng, làm khuyết điểm của nó lộ rõ.
Cô có ý tốt, nhưng không thể thay đổi sự thật rằng đội của cô bây giờ đang làm vướng chân vướng tay tiểu đội Giảo Lang.
“Bây giờ trong đội cô có bao nhiêu người sử dụng được pháo cao xạ?” Hạng Phi hỏi.
Mai Lâm đáp ngay: “Hoàn chỉnh thì có ba chiếc, hai chiếc tạm sử dụng được, nhưng chỉ duy trì được nửa giờ đồng hồ.”
“Năm à, đủ rồi.” Hạng Phi gật đầu. Vốn cũng không trông cậy viện quân trợ giúp được gì cho họ. Giờ có năm khẩu pháo cao xạ đã xem như niềm vui ngoài dự đoán rồi.
“Thế này đi, lát nữa chúng tôi phụ trách tấn công chính, yểm trợ cho đội cô tiến lên. Chỉ cần tới tầm bắn của pháo cao xạ, các cô trực tiếp nhắm vào trận địa khai hỏa. Nếu có người chạy qua đây, chúng tôi sẽ giải quyết. Thế nào?”
Mai Lâm nghĩ một lát rồi gật đầu. Đối với nhóm của cô, kế hoạch này tương đối ổn thỏa. Nếu không có gì bất ngờ, các cô có thể dùng pháo cao xạ phá hủy hoàn toàn tường rào phòng ngự của đối thủ.
Chỉ cần phá được hàng phòng ngự, xông lên là chuyện quá đơn giản.
“Được, chúng ta xuất phát.” Phân công nhiệm vụ xong, Hạng Phi mang họ đi về phía căn cứ địch.
“ĐM! Lại là cái mai rùa này!” Chưa đi được bao xa, Mai Lâm đã chửi thầm.
“Cái gì?” Hạng Phi quay lại nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Mai Lâm tức giận nói: “Trên căn cứ của họ được bao phủ bởi một lớp màng năng lượng. Lực phòng ngự của nó siêu mạnh, rất khó phá. Chúng tôi từng gặp nó một lần. Chính vì trận đấu đó mà chúng tôi phải nhận nhiệm vụ trợ giúp nhóm các anh mới đủ điều kiện vào vòng bán kết.”
Hạng Phi quay lại nhìn, phóng to màn ảnh. Quả nhiên như lời Mai Lâm nói, trên căn cứ của đối thủ có một tầng năng lượng màu vàng nhạt.
“Lớp màng năng lượng này rắc rối lắm sao?” Hạng Phi nhíu mày.
“Cực kỳ rắc rối!” Mai Lâm khó chịu ra mặt, nhìn đến cái mai rùa vàng nhạt kia là lại tức đến nghiến răng nghiến lợi, “Tầng năng lượng đó khá dày, có hiệu quả phòng ngự cực tốt với sự tấn công của vũ khí năng lượng. Nếu dùng pháo cao xạ, e là phải dùng hết sạch năng lượng mới phá vỡ được cái xác rùa đó.”
“Lợi hại thế à?” Hạng Phi thấy hơi khó tin.
Sắc mặt Mai Lâm cũng chẳng dễ chịu gì. Tên này có ý gì? Chẳng lẽ cậu ta đang ám chỉ các cô vô tích sự?
Chú ý tới Mai Lâm đang nhìn mình với vẻ bực bội, Hạng Phi xấu hổ ho khan hai tiếng. Khụ khụ, thật ra cậu chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chứ không có ý coi thường.
“Tôi muốn hỏi là nó có nhược điểm nào không?” Hạng Phi hỏi với vẻ thành khẩn.
Mai Lâm hừ lạnh một tiếng. Dù sao cũng cùng hội cùng thuyền, không thể làm gì quá đáng. “Trận đấu lần đó của chúng tôi là hình thức đào tẩu. Tiểu đội kia nhờ vào cái xác rùa này kháng lại được công kích của chúng tôi, duy trì đến lúc hết giờ thi đấu, thế mới thắng trận. Lúc ấy chúng tôi không có pháo cao xạ, nhưng trang bị vũ khí không kém, thế nên đã ước lượng được năng lượng cần để phá cái mai rùa đó.”
Mọi người nghe vậy đều cau mày. Trận đấu hôm nay có hạn chế về mặt thời gian. Bọn họ hành động trước xem như phá hỏng kế hoạch của đối phương, tranh thủ cho đội mình thêm gần hai tiếng, nhưng cộng lại cũng chỉ có năm giờ đồng hồ. Tóm lại, trong thời gian đó, họ phải tiêu diệt được đối thủ, nếu bị cái mai rùa kia cản trở thì đúng là bi kịch.
Nhìn tất cả thành viên của tiểu đội Giảo Lang đều tỏ vẻ nghiêm trọng, Mai Lâm không khỏi thầm đắc ý. Cho các người tự phụ, không nghĩ sẽ gặp phải cái mai rùa này chứ gì.
“Tuy chúng tôi thua trận, nhưng đã có đôi chút hiểu biết về lớp màng năng lượng này.” Đến bây giờ Mai Lâm mới thả câu. Rồi sau đó lại ủ rũ, “Cái mai rùa này tương đối dày, nhưng nếu tập trung tấn công vào một điểm thì lực phòng ngự của nó sẽ kém đi nhiều.”
“Có ý gì?” Samantha nhướn mày hỏi. Không hiểu sao cô không thích cô nàng này. Ra vẻ bí ẩn cái gì, thực lực chẳng ra đâu vào đâu còn bày đặt giả vờ cao ngạo. Hừ!
“Ý là …” Mai Lâm liếc nhìn Samantha, cô nàng to con hơn cả đàn ông này xem ra không ưa cô. “Nếu có thể liên tục tấn công vào một điểm cố định, thì có thể dễ dàng phá tan lớp màng năng lượng này. Nhưng yêu cầu này hơi bị cao, chỉ sợ các người không làm được.” Mai Lâm cũng rất bất đắc dĩ. Không phải cô coi thường tiểu đội Giảo Lang, mà là sau khi tính toán, tối thiểu phải bắn liên tục sáu trăm phát vào cùng một điểm thì mới phá được. Bắn tập trung vào một điểm không phải vấn đề gì khó, nhưng tốc độ khôi phục của cái mai rùa kia rất nhanh, với tần suất nhả đạn của súng ngắm thì không thể đạt được mục tiêu này trong thời gian ngắn.
“Các cô không làm được, không có nghĩa chúng tôi cũng không làm được. Nói yêu cầu đi.” Samantha lừ mắt khinh thường. Cô ả này đúng là tự cao tự đại. Tưởng các người không làm được thì người khác cũng bó tay chắc.
“Hừ, có giỏi thì làm đi. Trong vòng năm giây bắn liên tục sáu trăm phát vào cùng một điểm. Nếu làm được thì sẽ phá được lớp màng năng lượng đó.” Mai Lâm hừ lạnh. Chuyện dễ làm thì đội của bọn này đã chẳng thua trận. Đúng là đồ không biết trời cao đất dày!
Samantha nghe vậy thì cau mày. Năm giây sáu trăm phát súng. Đây chưa phải nhiệm vụ bất khả thi. Nhiều loại vũ khí có thể đạt đến tần suất đó. Nhưng vấn đề là vũ khí có tốc độ bắn cao thì độ chính xác lại giảm. Muốn bắn chuẩn vào cùng một điểm xem ra rất khó.
Thấy Samantha nhíu mày, Mai Lâm bĩu môi dè bỉu. Mạnh miệng nữa đi, có mấy người làm được việc này chứ?
“Tấm khiên đó giao cho tôi với Chung Thịnh giải quyết.” Ariel đột nhiên lên tiếng.
“Được.” Hạng Phi nghe thế lập tức gật đầu, rồi bố trí những người khác tấn công thế nào sau khi phá được lớp màng bảo vệ.
“Khoan đã!” Mai Lâm cau mày, lạnh lùng nhìn Ariel, “Anh nên biết rằng nếu không phá được lớp màng đó, chúng ta xông lên chẳng khác nào làm bia sống cho địch. Là đi chịu chết! Đó là loại màng năng lượng một chiều, chúng ta không thể tấn công đối phương, nhưng đối phương thì có thể.”
“Tôi biết.” Ariel bình tĩnh nói, chẳng buồn nhấc mắt.
Mai Lâm giận điên người, quay sang lạnh lùng nhìn Hạng Phi: “Kế hoạch của anh chỉ có thể thực hiện khi lớp màng năng lượng đã được phá. Nếu anh ta không làm được, toàn quân sẽ bị diệt, dâng cho đối thủ những mười bốn điểm.”
Hạng Phi nhíu mày: “Nếu Ariel đã nói là giao cho cậu ấy thì chứng tỏ chuyện này không thành vấn đề. Chỉ cần thông tin của cô chính xác, tôi cam đoan cậu ấy có thể hoàn thành nhiệm vụ. Cô có ý kiến gì không?”
Nhìn các thành viên khác của tiểu đội Giảo Lang gật đầu đồng ý với Hạng Phi, Mai Lâm tức muốn hộc máu. Bọn này điên cả rồi hả? Hay là cô nói chưa đủ rõ ràng? Cô biết rất rõ cái mai rùa kia dày cỡ nào. Dùng vũ khí năng lượng của cơ giáp đột kích mà đòi phá vỡ nó? Bọn họ đang đùa chắc, loại vũ khí đó còn lâu mới đạt được độ chuẩn xác cần thiết.
Tác giả:
→.→ Ariel sắp đại phát thần uy rồi Lúc trước đều là người khác lên sân khấu Ariel cũng muốn thể hiện! [Thể hiện mị lực giống đực!!!]