Chú Ái Tinh Không

Chương 186



Editor: Nguyệt

Vốn tưởng có thể dễ dàng giải quyết cả hai chiếc cơ giáp, ai ngờ lại để một đứa chạy thoát ngay trước mắt mình, mặt Rena bắt đầu sa sầm, tay vung roi cũng càng nhanh hơn, mang theo tiếng gió rít, quất thẳng vào thân cơ giáp của Chung Thịnh.

Chung Thịnh dùng kiếm chặn đòn tấn công. Hai loại vũ khí va nhau phát ra tiếng keng đinh tai.

“Hô, nhóc con, thông minh đó.” Rena nheo mắt, vừa cười khanh khách vừa nhảy lên phản kích.

Thân hình mềm dẻo lại săn chắc như một con báo săn, vài lần nhảy vọt lên không, bộ ngực khêu gợi nhẹ nhàng rung lên, trông rất quyến rũ.

Xinh đẹp, gợi cảm, bộ ngực no đủ nửa hở nửa kín. Phải công nhận là Rena rất biết cách tận dụng vẻ đẹp của mình. Bây giờ cả người cô nàng đều toát lên nét cuốn hút, nếu là một thằng đàn ông bình thường thì chắc sẽ không nỡ nặng tay với ả.

“Chậc, mấy cậu trai bây giờ thật là, chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả.” Rena cười khúc khích, động tác tránh đòn vẫn rất linh hoạt, uyển chuyển.

Chung Thịnh chẳng hề dao động, đôi con ngươi đen láy bình thản như mặt hồ phẳng lặng. Anh đâu phải cậu trai mới lớn dễ xúc động. Tiềm tàng trong cơ thể này là linh hồn của một người đàn ông trưởng thành chín chắn.

Đời trước, anh từng thấy rất nhiều người chết trong tay Snake Succubus Rena, trong số đó không thiếu những bậc anh tài. Xét về thực lực họ chưa hẳn đã thua Rena, chẳng qua là không xảo quyệt bằng ả thôi.

Rena là một người đàn bà đẹp, dễ gợi lên tình thương của đàn ông. Chính Rena cũng giỏi lợi dụng điều này để chạy thoát đến mấy lần, thậm chí dồn kẻ đuổi giết mình vào chỗ chết.

Chung Thịnh không có chút thương hại nào với ả cả. Dù không xét đến chuyện ả là tên đồ tể giết vô số người, thì riêng việc sau này ả có thể gây thêm rắc rối cho Ariel thôi đã đủ khiến Chung Thịnh quyết không để ả đào tẩu. Lại nói, đời trước băng cướp Huyết Dạ hận Ariel thấu xương, ai biết được vụ ám sát lần đó có liên quan gì đến bọn chúng không.

Tóm lại, Rena có dùng chiêu dụ dỗ này như đời trước cũng chẳng có tác dụng gì với Chung Thịnh. Ả không hề biết rằng bây giờ Chung Thịnh chỉ muốn giết ả, không có ý định trao đổi bất cứ điều gì vô nghĩa.

Sau vài lần tấn công không hiệu quả, dùng ngôn ngữ trêu chọc mà không ích gì, Rena bắt đầu nôn nóng.

Rõ ràng thằng nhóc này chỉ là một học sinh mới vào trường một năm, ấy vậy mà khiến ả thấy áp lực không khác gì binh lính trong quân đội. Không, còn kinh khủng hơn thế.

Nó điều khiển cơ giáp rất thành thạo, nhiều động tác kỹ thuật còn xuất sắc hơn cả những quân nhân ả từng gặp. Xét từ góc độ nào cũng thấy đây là một chiến sĩ dạn dày kinh nghiệm, không hề phù hợp với tư liệu ả có được chút nào.

“Em trai, sao mà nghiêm túc thế, chẳng chịu nói chuyện gì cả.” Rena xoay người không kịp nên bị dính đòn, cánh tay bị kiếm bạt mất mảng thịt, máu chảy ròng ròng.

Nhưng Rena không để ý, tiếp tục cười duyên dụ Chung Thịnh nói chuyện.

“Khỏi tốn công vô ích, không tóm được nhược điểm đâu.” Cơ giáp đối diện đột nhiên ngừng tấn công, có giọng nam truyền tới.

Rena hơi nhướng mày, cười khinh khích: “Nhược điểm gì cơ, tôi có biết nhược điểm gì của cậu đâu.”

“Cô không ngừng dụ tôi nói chuyện chẳng phải là để thừa cơ tấn công hệ thống động cơ lúc tôi không để ý sao?” Chung Thịnh lạnh giọng nói.

“Ha ha …” Rena cười gượng. Ả không ngờ thằng nhóc này đã nhìn thấu ý đồ của mình.

“Vừa hay, tôi cũng muốn kéo dài thời gian, cho nên mới dây dưa đến tận bây giờ. Cũng nên kết thúc rồi.” Chung Thịnh vừa dứt lời, chân sau đột nhiên dậm mạnh, cơ giáp lao vút đi.

Ngay khi Chung Thịnh nói, Rena đã thấy không ổn, chuẩn bị tránh đòn, nhưng vẫn không kịp. Roi dài bị kiếm chém, xung quanh thanh kiếm bùng lên một luồng sáng đen. Leng keng, cây roi đứt lìa rơi xuống đất. Rena hét lên thảm thiết.

Cây roi này chính là phần xương kéo dài của ả. Lúc trước, cơ thể ả được thêm vào một loại gien của loài rắn hoang dã cực đại thích ăn kim loại, nâng mức kim loại hóa cơ thể lên cực cao, nhờ thế mới sinh ra loại roi có sức tàn phá kinh khủng, thậm chí có thể chống chọi với vũ khí của cơ giáp.

Nhưng kim loại có bền chắc đến mấy cũng không đọ lại được sóng xung kích từ. Loại sóng này có lực sát thương cực cao với bất kỳ kim loại nào. Mà xương được kim loại hóa của Rena tất nhiên cũng không phải ngoại lệ.

Đứt roi khiến Rena chịu đả kích nặng nề. Ả đã trải qua một quá trình vô cùng đau đớn mới có thể sống sót sau khi biến đổi gien. Không ngờ chưa kịp khai thác triệt để năng lực đã tổn thất nhiều thế này.

Xương kim loại có thể tái sinh, nhưng cần thời gian rất dài. Lần này Rena đứt mất gần hai phần ba, đồng nghĩa với việc mất khả năng chiến đấu trong vòng ít nhất năm năm.

Đương nhiên, nếu cho ả đủ thời gian, có lẽ ả vẫn có thể trở thành Snake Succubus khát máu như đời trước.

Nhưng Chung Thịnh sẽ làm thế sao?

Tất nhiên là không. Chung Thịnh chưa bao giờ là quân tử. Trên chiến trường hoặc là anh chết, hoặc là tôi mất mạng. Chung Thịnh tuyệt đối không cho Rena cơ hội chạy trốn, trừ phi anh bị điên.

Và thực tế anh cũng không để cho ả chạy.

Roi bị chặt đứt gây nên cơn đau kịch liệt khiến Rena kêu thảm thiết, cơ thể tạm thời lơi lỏng trong chốc lát.

Một thanh trường kiếm của Chung Thịnh do góc độ hạn chế nên không thể tiếp tục tấn công. Nhưng tay kia của anh vẫn còn một con dao găm. Lập tức, anh vung tay ném nó đi.

“Keng” một tiếng. Cơ thể Rena không chịu nổi hai đợt tấn công liên tiếp. Con dao găm xuyên qua bộ ngực ả, ghim ả lên tường.

Rena chết.

Snake Succubus đời trước kiêu ngạo ương ngạnh, giết người vô số, đời này còn chưa để lại tên tuổi gì đã lẳng lặng chết đi, trên một con tàu chở khách bình thường.

Một trong bốn phó bang của băng cướp Huyết Dạ đã chết bởi con dao găm của Chung Thịnh. Ả trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào cơ giáp của Chung Thịnh, như thể không hiểu nổi, vì sao bản thân chịu đựng bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu tra tấn như thế, vất vả lắm mới sống sót được, vậy mà lại chết ngay trong lần làm nhiệm vụ đầu tiên.

Xung quanh còn có vài tên cướp vẫn đứng xem. Giờ phút này, chúng chỉ biết đực mặt ra nhìn. Thực lực của Rena cũng được xếp vào tốp đầu trong băng, nếu không thủ lĩnh đã chẳng dẫn ả đi làm nhiệm vụ. Chúng không ngờ Rena từng xử gọn hai chiếc cơ giáp, còn chiếm ưu thế, nay lại chết trong tay một học sinh trường quân đội. Chết rất thê thảm. Chết không nhắm mắt.

Đi đến chỗ thi thể của Rena, Chung Thịnh giơ tay rút dao găm ra.

Anh vẩy máu dính trên đó đi ra chiều ghét bỏ, rồi mới cầm lại.

Chuyển mắt sang nhìn bọn cướp vẫn đang đờ đẫn. Chúng không có tính uy hiếp gì với anh. Nhưng nghĩ đến người dân bị hành hạ đến chết dọc con đường dẫn tới phòng hạm trưởng lúc trước, Chung Thịnh nhíu mày, vung kiếm lên.

Ba tên cướp kia chưa kịp ý thức được gì đã mất mạng, bị kiếm chém thành hai nửa, ngã vật ra đất.

Thi thể Rena không còn gì chống đỡ, trượt dần xuống. Dòng máu đỏ tươi loáng ánh kim loại từ vết thương ở ngực tuôn ra như suối, thành một vũng xung quanh thi thể.

Chung Thịnh nhìn vũng máu, lạnh lùng nói: “Các ngươi không xứng có được dòng máu đỏ.”

Anh là một chiến sĩ, có thể chấp nhận chuyện chém giết quân địch trên chiến trường, máu đổ đầu rơi. Nhưng, từ tận sâu trong lòng, anh vô cùng căm ghét bọn cướp khốn nạn chuyên cướp đoạt, giết hại những người dân bình thương.

Nhìn đồng hồ, giải quyết Rena mất chừng ba phút. Thực ra thực lực của Rena không hề tồi, vấn đề là ả mới cải tạo gien được một năm, chưa khai thác triệt để tiềm năng của mình, lại không biết rằng khi xương kim loại bị chặt đứt cơ thể sẽ chịu tổn thương nặng nề đến mức nào, cho nên mới để Chung Thịnh chiếm lợi, dùng thời gian rất ngắn giải quyết gọn gàng.

Mở kênh liên lạc, gọi tới tàu bảo vệ. Chắc Ariel đang đuổi theo kẻ đeo mặt nạ, xem chừng hai bên cũng chạm mặt nhau rồi. Chung Thịnh rất tự nhiên tiếp nhận nhiệm vụ chỉ huy tàu bảo vệ. Đây là sự ăn ý giữa hai người.

“Tình hình chiến đấu thế nào rồi?” Chung Thịnh lạnh giọng hỏi.

Cậu ấm tiếp tục giả vờ như mình không tồn tại. Người phụ trách trả lời và truyền đạt mệnh lệnh là phó quan của cậu ta.

“Không tốt lắm. Chúng tôi đã hoàn toàn mất đi ba tàu bảo vệ. May là đa số thành viên đều dùng khoang thuyền cứu hộ chạy thoát. Hiện giờ bên bọn cướp còn hai chiến hạm … Nhưng hai tàu bảo vệ bên ta không còn sức phản kháng.

“Ừ. Các anh chuẩn bị bỏ tàu đi.”

“Cái gì cơ?!!!” Phó quan tròn mắt, như không thể tin nổi điều Chung Thịnh vừa nói.

Tác giả:

Snake Succubus tương lai … chưa kịp nổi tiếng đã bỏ mạng, thật đáng thương … ╮(╯╰)╭

Kỳ lạ, sao ta chẳng thấy đồng cảm chút nào vậy ta?