Chú Ái Tinh Không

Chương 215



Editor: Nguyệt

Huống chi, tên Zaccai kia chắc đã ở trong động đá rồi, không biết bây giờ thế nào nữa.

“Đi thôi, mọi người chuẩn bị trước tinh thần, phải cẩn thận hơn đấy.” Từ Vệ Quốc trầm giọng nói.

Ariel và Chung Thịnh gật đầu, đi sát sau hắn.

Trong lúc nhóm Từ Vệ Quốc thăm dò trong động đá vôi, tìm kiếm tung tích của Zaccai, thì ở một nơi khác trong động, Zaccai cùng vài tên hộ vệ đang nghỉ ngơi.

“Điện hạ ăn một chút gì đi.” Một cô gái mặt mũi xinh đẹp cầm bình dinh dưỡng đi tới.

“Ừ.” Zaccai đáp một tiếng, nhận lấy bình dinh dưỡng nốc thẳng vào miệng. Lúc này hắn đã không còn dáng vẻ bảnh bao như khi mới tới trường Đệ Nhất, bộ quân phục vốn chói lòa nay bám đầy tro bụi, trông thật ảm đạm.

“Cocal thế nào rồi?”

Cô gái ngồi xổm bên Zaccai, khe khẽ nói: “Tay trái bị thương rất nặng, nếu không cứu chữa kịp thời, e là …”

Zaccai siết chặt bình dinh dưỡng trong tay, sau đó buông lỏng: “Là ta làm phiền các ngươi.”

Cô gái nghe vậy ngẩng phắt đầu lên, quỳ một gối trước mặt Zaccai: “Xin điện hạ đừng nói thế. Bảo vệ ngài là trách nhiệm của chúng tôi.”

Zaccai nhếch môi nở một nụ cười đắng chát. Biết trước thuốc giải rất khó tìm, nhưng hắn không ngờ hành động lần này ngay từ đầu đã lộ rõ trong mắt kẻ khác.

Nhìn bốn hộ vệ bị thương bên cạnh, Zaccai bỗng buồn rầu. Mười hai hộ vệ hoàng gia đích thân hắn đề cử, nay chỉ còn lại bốn người. Nhớ đến Myrdal phản bội mình, Zaccai lại không kìm được siết chặt tay thành nắm đấm.

Mười hai hộ vệ được bồi dưỡng từ nhỏ, bảo tình cảm giữa họ thân như anh em ruột thịt cũng không đủ. Hắn không tài nào tưởng tượng nổi có lý do gì khiến Myrdal phản bội. Nếu không bị Myrdal bán đứng, thì với thực lực của họ, đâu đến nỗi bị dồn ép đến bước đường này.

Cơ giáp không còn nhiều năng lượng, trong hang động kỳ bí này cũng không tìm đâu ra nguồn tiếp viện. Thuốc giải độc cho hoàng huynh thì chưa tìm được. Không những thế, còn có ít nhất mười cơ giáp không biết nấp ở chỗ nào, chờ tập kích họ.

Không gian trong hang động rộng đến bất ngờ. Nhờ địa hình che chắn, họ đã cắt đuôi được quân truy sát, nhưng lại không tìm được đường ra, cho nên đành phải ở lại đây.

Đáng sợ hơn là, dường như trong này có một loài thực vật vô cùng khủng khiếp. Họ không nhìn thấy tận mắt, nhưng từng nghe tiếng đám người truy sát họ bị loài cây đó tấn công trong hang động ngay sát họ.

Lại nói, cũng phải cảm ơn loài cây đó, nếu không có nó, thì e là đám người đuổi giết họ bây giờ sẽ nhiều hơn.

Không biết họ may mắn hay là đám người kia xui xẻo, từ lúc vào động đến giờ họ đã từng bắt gặp bóng dáng đối phương mấy lần, nhưng đều phát hiện đúng lúc và ẩn nấp kịp thời còn đám người kia thì bị loài cây không biết tên tấn công mấy lần, tổn thất bốn chiếc cơ giáp.

“Đường cùng” có lẽ là từ chính xác nhất để mô tả tình trạng hiện giờ của họ.

Nhưng Zaccai không phải người sẽ bỏ cuộc khi đến bước đường cùng.

Hắn siết chặt nắm đấm. Hắn muốn sống rời khỏi nơi này, muốn cứu hoàng huynh, muốn tận mắt nhìn hoàng huynh lên ngôi, muốn … muốn gặp lại người ở chung không lâu nhưng để lại dấu ấn sâm đậm trong lòng hắn kia …

Zaccai vuốt mặt, ngồi ngay ngắn lại.

“Janesssa, chúng ta còn bao nhiêu lương thực?”

“Đủ dùng cho năm ngày.”

“Năng lượng thì sao?”

“Sau vài lần chiến đấu, năng lượng hầu như hao hết. Nếu dùng đến vũ khí laser, thì chắc chỉ duy trì trạng thái chiến đấu được hai tiếng đồng hồ.”

Zaccai cúi đầu nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta vào hang động này đã ba ngày. Cả ba ngày đều đi lòng vòng trong đây, lại không thăm dò được nhiều. Lúc trước các ngươi cũng đã thấy, hang động này không an toàn. Các lần trước chúng ta gặp may, không bị loài cây kỳ lạ đó tấn công. Nhưng chúng ta không thể gửi gắm hy vọng vào vận may được.”

Mấy hộ vệ còn lại đều nhìn nhau, gật đầu đồng ý.

May mắn mấy rồi cũng có ngày dùng hết. Loài cây đó tấn công thế nào họ còn chẳng biết, chỉ nghe được tiếng gào la va đập của nhóm người đến ám sát họ, nhưng cũng đủ để đoán ra nó có lực sát thương mạnh cỡ nào.

Bọn họ từng đấu với đám người kia rồi nên biết thực lực chúng ra sao. Bị hơn mười chiếc cơ giáp tấn công đồng loạt mà loài cây kia chẳng những thoát thân, còn tha đi được một trong số những cơ giáp đó. Họ không cho rằng thực lực của mình hơn được đám ám sát kia. Vậy cũng có nghĩa là, nếu bị tấn công, kết cục có lẽ sẽ rất thê thảm. Người ta người đông thế mạnh còn thế, nói gì đến họ chỉ có năm chiếc cơ giáp.

“Điện hạ có kế hoạch gì không?” Một anh hộ vệ hỏi.

“Ha ha, cũng chẳng phải kế hoạch gì đáng nói. Chúng ta không thể tiếp tục trốn trong này được. Lương thực không còn nhiều, dù có loanh quanh trốn tránh trong này thêm mấy ngày, thì cuối cùng vẫn bị ép ra khỏi hang thôi.” – Zaccai cười nói – “Đã vậy thì, chi bằng nhân lúc còn sức lực, chúng ta đi tìm một đường ra, cần thiết thì mở đường máu thoát ra từ lối vào động.”

“Nhưng … rất có thể họ đã giăng bẫy chờ chúng ta ngoài cửa động.” Anh hộ vệ nọ nói với vẻ lo lắng.

“Ta biết.” Zaccai bất đắc dĩ nói, “Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Lương thực và năng lượng sắp hết rồi, quan trọng nhất là nếu tiếp tục ở lại đây, chẳng may gặp phải loài cây đáng sợ đó, thì không ai trong chúng ta có cơ hội trốn thoát.”

Mấy người còn lại im lặng gục đầu. Nếu không bị tên phản bội kia bán đứng, thì với thực lực của mười hai người bọn họ, đâu đến nỗi rơi vào bước đường này.

Một anh hộ vệ nói bằng giọng căm hận: “Tất cả là do tên khốn Myrdal kia!”

Mấy người còn lại nghe thế cũng tỏ ra căm phẫn. Ngày thường quan hệ của họ với Myrdal đều rất tốt. Cậu ta lúc nào cũng tủm tỉm cười, ai mà ngờ được người luôn mỉm cười đó lại nhân lúc họ bị tập kích đột nhiên tấn công nhị hoàng tử. Nếu không phải đội trưởng phản ứng nhanh, lấy thân chắn đao, thì e là nhị hoàng tử đã chết trong trận đấu đó rồi.

Nhưng cũng chính vì thế, đội trưởng mất đi một cánh tay, thực lực giảm mạnh, cuối cùng bị Myrdal giết chết.

Janessa nện một quyền xuống đất, giận dữ gắt: “Đủ rồi! Đừng nhắc tên hắn nữa!”

Mấy anh kia trông vẫn còn tức giận, nhưng không nói gì thêm. Bọn họ biết Janessa thân với Myrdal nhất, cho nên cô là người bị đả kích nghiêm trọng nhất.

Zaccai nghiêm túc nói: “Được rồi, một kẻ phản bội mà thôi, không đáng để chúng ta phí sức suy nghĩ. Bây giờ nên nghĩ cách ra khỏi nơi này đi.”

Cocal đỡ tay trái, mặt tái nhợt nói: “Điện hạ, tìm đường ra trong hang động nguy hiểm rình rập khắp nơi này quá mạo hiểm, chưa nói đến đám người ám sát kia, chỉ riêng loài cây sống trong này thôi đã đủ khiến chúng ta khốn đốn rồi.”

Zaccai nhấc mắt nhìn hắn: “Ý ngươi là chúng ta không tìm đường ra khác nữa, mà trực tiếp lao ra từ lối vào động?”

“Đúng vậy.” Cocal gượng cười, cúi đầu nhìn cánh tay mình, quỳ một gối, nói: “Điện hạ, Cocal đã thành tàn phế rồi, xin hãy để Cocal mở đường cho điện hạ.”

“Không được!” Zaccai dứt khoát từ chối. Hắn hiểu ý Cocal, cậu ta muốn làm mồi nhử để tranh thủ thời gian cho điện hạ Zaccai chạy thoát.

“Điện hạ.” Cocal chậm rãi nhắm mắt lại, rồi mở ra lần nữa, lắc đầu: “Cánh tay Cocal đã không cứu được rồi.”

“Ai nói thế, chỉ cần chúng ta ra ngoài đúng lúc là có thể …”

“Điện hạ!” Cocal lớn tiếng nói, “Cocal là hộ vệ của ngài, hộ vệ mà chỉ còn một cánh tay thì không gánh vác được trách nhiệm đó! Ngài cũng nói rồi, điều kiện tiên quyết là chúng ta có thể ra ngoài đúng lúc, nhưng với tình hình bây giờ, không hy sinh thì không thoát ra được.”

Zaccai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chặp Cocal.

“Điện hạ, xin hay nghe thần nói.” Cocal cười ôn hòa, “Nếu hy sinh một mình Cocal mà có thể giúp mọi người sống sót, thì đó chính là niềm vinh hạnh của Cocal.”

“Không được … Ta không cho phép …”

“Điện hạ!” Cocal nhìn thẳng vào mắt Zaccai, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Xin ngài chú ý đến thân phận của mình! Ngài là nhị hoàng tử của đế quốc Elan. Nếu đại hoàng tử không may bỏ mạng, ngài chính là vị vua tiếp theo của chúng ta. Ngài mang trong mình trách nhiệm nặng nề, không thể hành động thiếu suy nghĩ được!”

Zaccai đỏ hoe mắt. Các hộ vệ khác cũng quỳ xuống: “Điện hạ, chức trách của chúng tôi là bảo vệ tính mạng ngài, chỉ cần ngài có thể sống sót trở về, thì dù tất cả chúng tôi chết trong đây cũng đáng giá.”

“Các ngươi …” Zaccai vẻ mặt bi phẫn. Hắn biết các hộ vệ đã quyết tâm dùng tính mạng để đổi lấy con đường sống cho hắn. Nhưng hắn làm sao nhẫn tâm nhìn những người làm bạn với mình từ nhỏ đến giờ này hy sinh được.