Chú Ái Tinh Không

Chương 221



Editor: Nguyệt

“Kho trữ đồ?” Zaccai nhíu mày. Tuy hắn rất ghét tên mặt trắng này, nhưng không nghi ngờ lời cậu ta nói nữa.

“Ừ.” Ariel ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, khiến Zaccai đang chờ được giải thích tức đến trợn trừng mắt.

Dường như Từ Vệ Quốc nhìn ra được Ariel và Zaccai đối chọi nhau, ho khan hai tiếng rồi quay sang cầu cứu Chung Thịnh.

Chung Thịnh nhìn Ariel vẫn không có ý định giải thích, lại nhìn Từ Vệ Quốc đang nhìn mình với ánh mắt thành khẩn, lặng lẽ thở dài. Được rồi, ai bảo anh là phó quan số khổ chứ, chuyện trưởng quan không thích làm đương nhiên phải do anh đảm nhiệm rồi.

“Qua phân tích, loài thực vật này có rất nhiều đặc tính của động vật. Thực ra gọi nó là thực vật cũng không chính xác. Loại dây leo có thể hoạt động này chứa rất nhiều tế bào hoạt tính, vậy nên xét ở một góc độ nào đó, nó được xem như động vật có bề ngoài là thực vật.”

“Trước lúc các anh tới đây, chúng tôi đã mở ra-đa để xem xét tình hình. Trong này cất giữ rất nhiều “lương thực”. Mà thật ra nên nói là hộp năng lượng thì đúng hơn.”

Chung Thịnh giải thích qua loa như vậy vào trong tai Zaccai liền thành Liên Bang đã tiến hành điều tra nghiên cứu về tinh cầu này và đưa ra một vài kết luận. Nhưng Từ Vệ Quốc nghe vào tai lại thấy khác. Liên Bang đã thăm dò tinh cầu này hay chưa, gã là người biết quá rõ. Nhưng Chung Thịnh hiểu nhiều về nơi này như vậy khiến gã phải nghi ngờ. Chẳng lẽ có người đã thăm dò khai thác tinh cầu này rồi?

Mà dù sao thì trong hoàn cảnh này, gã sẽ không đưa ra bất kỳ nghi vấn nào. Cho dù Ariel với Chung Thịnh lấy được tư liệu về loài thực vật này từ đâu, thì đây vẫn là tin tốt đối với bọn họ, không thiệt đi đâu được.

Trên đời này đâu nhất thiết việc gì cũng phải làm rõ. Từ Vệ Quốc thẳng tính nhưng không ngốc, chỉ cần không gây bất lợi cho mình thì không cần thiết phải hỏi cặn kẽ.

Lại nói, cho dù thực sự có người âm thầm tiến hành điều tra về tinh cầu chưa khai thác này, thì cũng đâu liên quan gì đến gã? Thế nên cứ kệ nó đi, gã chẳng bao giờ rước phiền phức về cho ông già nhà mình cả.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Ý thức được mình hiện đang là “lương thực” khiến Zaccai thấy hơi khó chịu. Nhưng tình cảnh éo le, đối mặt với loài thực vật đáng sợ như vậy, sức lực của một mình hắn quá nhỏ bé, về tư liệu cũng chẳng chiếm ưu thế gì, cho nên đành phải xin sự trợ giúp từ tên mặt trắng mình ngứa mắt thôi.

Đáng tiếc, mức độ căm ghét của Ariel đối với con chim khổng tước này đã được nâng lên một tầm cao mới, hoàn toàn không thèm để ý đến hắn.

Chung Thịnh đáng thương lại phải gánh trách nhiệm phát ngôn, tiếp tục giải thích cho họ hiểu: “Loài thực vật này có nhu cầu cực lớn đối với năng lượng. Bình thường đối tượng săn mồi của nó cũng toàn là động vật hình thể lớn, sau khi tiêu hóa sẽ cung cấp cho nó rất nhiều năng lượng. Nhưng qua chuyện vừa rồi, xem ra nó càng thích năng lượng thuần túy hơn.”

“Ý cậu là hộp năng lượng của chúng ta?” Zaccai đột nhiên nhớ lại hành động bổ sung năng lượng cho vũ khí của họ, dùng cách đó để dụ dây leo đến, quả là ý hay. Nhưng hắn vẫn không hiểu, tại sao phải dụ loài cây đó đến tấn công? Tránh nó đi rồi tìm thuốc giải không phải an toàn hơn sao?

Nghĩ đến đây, hắn không kìm được hỏi ra miệng. Đây cũng là thắc mắc chung của các hộ vệ.

“Anh không phát hiện ra sao?” Chung Thịnh tỏ ra khá ngạc nhiên.

Zaccai ngẩn người: Phát hiện cái gì?

Ariel im ỉm nãy giờ đột nhiên mở miệng: “Nhân phẩm có vấn đề, ngay cả IQ cũng có hạn. Trưởng quan Từ, anh thực sự phải xem xét lại quan hệ của hai người đi.”

Từ Vệ Quốc nhất thời囧, ho khan hai tiếng dời mắt đi.

Bây giờ Zaccai chỉ hận không thể cắn một phát cho Ariel chết luôn. Tên mặt trắng này rút cuộc có thù oán gì với hắn, hở ra một cái là lại đâm chọt móc máy. Bình thường châm chọc hắn mấy câu thì cũng thôi đi, đằng này cứ nhằm vào hắn với Từ Vệ Quốc châm ngòi chia rẽ là thế nào?

Chẳng lẽ đúng là vì thiếu tình thương nên thấy người khác yêu đương cuồng nhiệt liền khó chịu? Hắn nguyền rủa tên này cả đời không có người yêu!!!

Zaccai giận dữ lườm Ariel. Ariel mặt lạnh nhìn lại. À không, không hẳn là mặt lạnh, ít nhất thì ánh mắt tỏ rõ sự khinh bỉ rất trắng trợn.

“Xin hỏi, rút cuộc là chúng tôi nên phát hiện ra cái gì?” Coca không nhịn được nữa, nhị hoàng tử điện hạ ở đế quốc Elan là người được muôn vàn cưng chiều mến mộ, ai ngờ đến tinh cầu nguyên sinh xa xôi của Liên Bang này lại bị ba học sinh trường quân sự chèn ép đến nỗi nói không nên lời.

Ầy, nói đúng hơn thì cái tên thiếu úy tên Từ Vệ Quốc kia ngoài thái độ không mấy tốt đẹp với điện hạ ra thì còn lại vẫn chấp nhận được.

Nghe Coca nói, Zaccai mới dời sự chú ý sang Chung Thịnh. Bây giờ hắn rất muốn biết, nguyên nhân gì khiến hắn bị gắn cho cái mác “IQ có hạn”.

Chung Thịnh nghe Ariel nói xong câu kia liền vụng trộm xoa mắt. Người nói câu móc máy đó là trưởng quan của anh sao? Chuyện này không khoa học!

Mọi lần trưởng quan nổi tính lòng dạ hẹp hòi, trả thù người khác toàn chọn cách âm thầm lặng lẽ, ít khi đả kích bằng ngôn từ trực tiếp như vậy. Thế … nhị hoàng tử điện hạ, rút cuộc là anh đắc tội ngài Ariel nghiêm trọng đến mức nào vậy?

Người trưởng quan ghét chính là kẻ địch của mình!

Chung Thịnh luôn chấp hành nghiêm ngặt nguyên tắc này.

Anh nghiêm mặt, nghiêm túc dạy bảo: “Điện hạ Zaccai, không ngờ anh lại bỏ qua đầu mối quan trọng như thế, thật làm người ta thất vọng. Chẳng lẽ anh đã quên nhiệm vụ lớn nhất của chuyến đi này rồi sao? Anh vượt ngàn dặm đường xa đến tinh cầu này không phải để du lịch, mà là tìm thuốc giải độc cho đại hoàng tử điện hạ. Đứng đây từ nãy đến giờ mà anh không để ý thấy dây leo quấn quanh chúng ta có chứa thành phần thuốc độc sao?”

Zaccai bị Chung Thịnh giảng cho một bài sững cả người. Mấy hộ vệ khác nghe xong cũng ngơ ngơ ngác ngác.

Thuốc độc? Thuốc giải độc?

Thuốc độc! Thuốc giải độc!!!

Zaccai vội cúi đầu. Quả nhiên, trên màn hình quang não, thiết bị chuyên dụng để dò tìm thành phần thuốc độc đang phát ra tiếng báo động liên hồi.

Từ đầu đến giờ hắn toàn lo lắng cho Từ Vệ Quốc, mà trên đường đến đây bị dây leo kéo lê va đập mạnh, rất nhiều hệ thống của cơ giáp đều đang báo động, cho nên hắn không để ý thấy trong đống thông báo đó có tiếng của máy dò tìm.

“Thuốc độc! Xung quanh chung ta có lượng lớn thuốc độc.” Zaccai hô lên sung sướng.

Thường thì gần chỗ thuốc độc sinh trưởng sẽ có thuốc giải. Nếu quanh đây có nhiều thuốc độc như vậy thì chắc thuốc giải cũng chỉ ở gần đây thôi.

Mục tiêu hàng đầu của họ trong chuyến đi này là tìm thuốc giải độc cho đại hoàng tử. Lúc trước mất bao công sức mà không tìm được, còn bị lũ đánh lén giết mất rất nhiều người, không ngờ lúc họ gần như rơi vào đường cùng, thuốc giải lại xuất hiện!!

“Nhanh! Mau đi tìm thuốc giải!” Zaccai bất chấp thái độ châm chọc khích bác của Chung Thịnh, bây giờ hắn chỉ tập trung vào việc tìm kiếm thuốc giải thôi.

“Khoan đã!” Ariel ngăn hắn lại.

“Lại làm sao nữa?” Zaccai khó chịu ngẩng lên hỏi. Tên mặt trắng này lại muốn làm gì?

“Bảo IQ có hạn còn không chịu thừa nhận.” Ariel hơi nhíu mày, “Phiền anh mở ra-đa xem xét tình hình xung quanh trước đi đã. Trong tình huống này, anh nghĩ mình có thể tìm được thuốc giải sao?”

Zaccai nhíu mày, không phản bác lại, trực tiếp mở ra-đa.

Vừa mở xong, Zaccai liền đơ luôn. Xung quanh bọn họ là hàng đống dây leo, tầng tầng lớp lớp chồng chéo lên nhau, gần như quấn kín tất cả bọn họ.

Dưới dây leo là một lớp xương cốt dày, từ kích thước của xương có thể đoán được hình thể chúng không kém cơ giáp là bao.

Điều này có nghĩa là, nếu loài dây leo này coi đám động vật hung mãnh to lớn đó là thức ăn, thì e cơ giáp của họ sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp.

Hắn vẫn chưa quên vừa rồi họ mạo hiểm dụ dây leo đến tấn công, lớp gai mịn của chúng suýt nữa thì đâm thủng vỏ ngoài của cơ giáp. Hắn không tin dây leo xuyên qua được vỏ ngoài sẽ tha mạng cho bọn họ, phải đến 90% khả năng nó sẽ biến họ thành thức ăn luôn.

“Cậu có cách gì không?” Zaccai mặt không đổi sắc nhìn Ariel. Zaccai đã hoàn toàn hết cách với tên mặt trắng này. Cho dù vẻ mặt hắn thế nào, thái độ của cậu ta đều khó chịu như nhau. Chẳng lẽ đây là di chứng của việc khuyết thiếu tình thương trong thời gian dài? Zaccai không khỏi nghĩ xấu.

Ariel làm như không nghe thấy câu hỏi của Zaccai, chỉ đưa mắt nhìn Chung Thịnh. Thế là Chung Thịnh số khổ lại phải đứng ra giải thích.

Nhìn thái độ cao ngạo đó của Ariel mà Zaccai tức đến nghiến răng nghiến lợi. Có thế nào thì hắn cũng là nhị hoàng tử đế quốc Elan, ngay cả ở trong nước hắn cũng không cao ngạo đến mức đó. Tên Ariel đó dựa vào cái gì mà kiêu ngạo ngông nghênh?