Trong kênh liên lạc mãi không thấy xuất hiện avatar của Zaccai làm Từ Vệ Quốc càng lo hơn.
“Zaccai, Zaccai!” Từ Vệ Quốc gọi chừng ba phút, trên màn hình mới xuất hiện dáng vẻ tiều tụy của Zaccai.
“Anh sao rồi?”
“Không sao, vừa rồi dây leo quấn chặt quá, cửa khoang điều khiển hình như bị hỏng nặng hơn. Tôi thấy hơi choáng đầu, không biết có phải chất độc thấm vào rồi không.” Zaccai mặt mày tái nhợt, trông rất yếu đuối.
“Cái gì?!” Từ Vệ Quốc hoảng sợ kêu lên. Độc của loài dây leo này rất nguy hiểm, nếu thực sự dính phải thì tính mạng của Zaccai lâm nguy rồi.
Chung Thịnh không nhịn được thầm khinh bỉ. Tên nhị hoàng tử điện hạ này đúng là giỏi diễn trò. Cái gì mà cơ giáp bị tổn hại, chất độc thấm vào rồi, độc của loài cây này tích trong bọng dưới gai mịn, nếu không trực tiếp bị gai đâm vào người thì chất độc ngấm kiểu quái nào được. Tưởng như rắn độc chắc, không cắn người cũng có thể phun ra nọc độc? Con chim khổng tước này đúng là tranh thủ mọi cơ hội để giả vờ đáng thương.
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?” Từ Vệ Quốc lo âu hỏi. Trọng tâm học tập của gã không phải quân y, cho nên trên người không có thuốc giải độc gì cả.
“Thì thôi.” Ariel bình tĩnh thản nhiên nói ra hai chữ, khiến Zaccai đang chuẩn bị mở miệng cầu âu yếm phải nghẹn họng.
Ariel lạnh lùng liếc Zaccai, bình thản nói: “Kỹ thuật diễn xuất của nhị hoàng tử điện hạ quả là xuất sắc. Nhưng tôi mong anh lên diễn trên sân khấu kịch hoàng gia ấy, chứ đừng diễn trò trên tinh cầu nguyên sinh nguy hiểm rình rập khắp nơi như thế này.”
Nghe Ariel nói thế, Từ Vệ Quốc mới bình tĩnh lại để suy xét. Gã nhớ độc của loài cây này rất mạnh, ngay cả đại hoàng tử cũng phải nhờ đến kỹ thuật đóng băng để tạm trì hoãn chất độc phát tác. Nếu Zaccai thực sự trúng độc, thì chẳng chờ họ thực hiện xong kế hoạch, tên đó đã nghẻo rồi.
Từ Vệ Quốc bị đùa giỡn bây giờ phẫn nộ rồi. Mẹ nhà nó chứ, ông mày tới cứu mi, chứ không phải để yêu đương. Trong tình cảnh nguy hiểm thế này mà còn ở đó diễn trò nói đùa, sao mi không chết luôn đi!
Từ Vệ Quốc đập một phát đóng luôn kênh liên lạc, kéo số liên lạc của Zaccai vào sổ đen.
Zaccai trợn mắt há hốc mồm nhìn avatar của Từ Vệ Quốc biến mất, nghiến răng nghiến lợi lườm Ariel: “Tôi giết cả nhà cậu hay đào mộ tổ tiên nhà cậu mà cậu hại tôi thảm thế hả?”
Ariel chẳng thèm để ý đến hắn, đóng kênh liên lạc luôn.
“Ý ngài Ariel là, anh không giết cả nhà ngài ấy hay đào mộ tổ tiên nhà ngài, chỉ đơn giản là ngài ấy thấy anh ngứa mắt.” Trong ba người bọn họ cần phải có một người giữ liên lạc với người của đế quốc Elan. Chung Thịnh bị bắt phải gánh trách nhiệm này tất nhiên cũng không ngại tiếp tục nói móc cái tên khiến trưởng quan nhà mình thấy ghê tởm này.
Zaccai run run ngón tay chỉ vào Chung Thịnh, mãi không nói nên lời. Thật ra hắn muốn hỏi một câu: mấy người không phải đến cứu tôi, mà đến làm tôi tức chết đúng không?
Chung Thịnh nhún vai, không quan tâm liệu nhị hoàng tử điện hạ tôn quý có tức đến hộc máu không. Người duy nhất anh quan tâm chỉ có Ariel thôi. Tên này khiến Ariel khó chịu, anh đương nhiên không để hắn thoải mái.
“Được rồi, chúng ta phải đi thôi.” Sau khi trao đổi với Ariel bằng một kênh khác, Chung Thịnh chỉ huy nhóm Zaccai khởi động với công suất tối thiểu đi vòng qua dây leo, gần như lết từng bước một cho đến cửa hang.
Điều đáng ăn mừng là cơ giáp của nhóm Zaccai vốn đã không gây ra dao động năng lượng lớn, lại thêm sự trợ giúp của hộp năng lượng dự bị, cho nên rất thuận lợi ra khỏi hang động.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu?” Zaccai nhìn Chung Thịnh. Bây giờ hắn xem như đã hiểu, trên tinh cầu nguyên sinh này, tên Ariel chính là thủ lĩnh, chẳng những cậu Chung Thịnh này ngoan ngoãn phục tùng, ngay cả Từ Vệ Quốc cũng tỏ ra tin phục hắn.
“Đi tìm thuốc giải.” Chung Thịnh nói.
Zaccai sửng sốt, rồi lập tức cúi đầu nhìn. Quả nhiên, trên màn hình quang não, máy dò xét cho thấy ngoài phần lớn các điểm đỏ biểu thị thành phần chất độc, còn có ba bốn điểm vàng lưa thưa biểu thị thành phần thuốc giải.
Mục tiêu lớn nhất của chuyến đi lần này đang ở ngay trước mắt, ngay cả Zaccai cũng không kìm được vui sướng ra mặt.
Nhưng may là hắn chưa sướng quá hóa rồ, vẫn cẩn thận hỏi lại: “Có gì cần chú ý không?”
Chung Thịnh ngạc nhiên nhìn hắn. Khá lắm, tên nhị hoàng tử này tiến bộ rất nhanh, đã biết hỏi trước khi hành động.
Chung Thịnh hơi ngẩng lên một chút, dường như đang nói chuyện với ai đó, rồi mới quay lại đối diện màn hình: “Ngài Ariel nói, đây có thể là khu vực trung tâm của loài cây này, cũng là nơi nguy hiểm nhất, chỉ hơi bất cẩn là có thể sẽ toi mạng. Anh có chắc muốn đi lấy thuốc giải không?”
“Hỏi thừa.” Zaccai không kìm được liếc mắt khinh bỉ. Mục đích bọn này đến đây là để tìm thuốc giải.
Nguy hiểm? Chẳng lẽ suốt chặng đường đến đây còn chưa gặp đủ nguy hiểm sao? Bây giờ mục tiêu đang ở ngay trước mắt, còn bàn đến nguy hiểm làm gì!
Coca nhìn Zaccai, thành khẩn nói: “Điện hạ, xin để chúng tôi đi.”
“Không được.” Zaccai quả quyết từ chối, “Các ngươi bị thương nhiều, sẽ hạn chế việc phát huy khả năng. Nếu trong đó nguy hiểm như vậy, thì đương nhiên phải để ta đi, có thế mới càng có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, đúng không?”
“Nhưng thưa điện hạ …” Nhóm Janessa đều có vẻ nôn nóng muốn cản Zaccai lại.
Zaccai phất tay: “Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Đây là mệnh lệnh.”
“… Vâng.” Cho dù không muốn, nhóm Janessa cũng không thể trái lệnh Zaccai.
Cùng lúc đó, Janessa trừng mắt nhìn Chung Thịnh oán trách, dường như đang chỉ trích anh bảo nhị hoàng tử điện hạ đi vào chốn nguy hiểm.
Chung Thịnh mặt không đổi sắc nhận lấy cơn giận của Janessa, chẳng để trong lòng.
Chỉ là nhị hoàng tử đế quốc Elan thôi, dựa vào cái gì bảo bọn họ đi mạo hiểm?
Lại nói, vừa rồi giọng nói tự tin của ngài Ariel khiến Chung Thịnh hoàn toàn tin rằng có được thuốc giải chỉ là vấn đề thời gian, cho dù bị thương cũng không nghiêm trọng.
Thật ra Zaccai cũng không vững dạ. Chẳng qua xét từ góc độ nào thì hắn vẫn nên là người hoàn thành nhiệm vụ này. Thuộc hạ của hắn đều bị thương, không thích hợp đi lấy thuốc giải. Còn Ariel với Chung Thịnh là lính Liên Bang, nhiệm vụ của họ chỉ là hộ tống hắn, chứ không phải hỗ trợ hắn hoàn thành nhiệm vụ.
Họ xuất hiện trên tinh cầu này đã nói rõ cho hắn biết, hắn không thể vô lương tâm bảo người ta mạo hiểm thay mình.
Zaccai điều chỉnh lại tâm trạng, mở miệng hỏi: “Được rồi, nói đi, tôi phải làm thế nào để lấy được thuốc giải?”
Chung Thịnh nhìn hắn với vẻ nghiền ngẫm: “Đầu tiên, anh nên đổi sang chiếc cơ giáp khác.”
Zaccai: …
Vừa rồi cơ giáp của hắn bị dây leo quấn đến biến dạng, đặc biệt là khoang điều khiển, thảm không nỡ nhìn.
Chẳng qua vì muốn tranh thủ lòng thương hại của Từ Vệ Quốc nên hắn vẫn giả vờ đáng thương. Đáng tiếc, bây giờ Từ Vệ Quốc không buồn nói chuyện với hắn, khiến kế hoạch của hắn đổ sông đổ bể hết.
Chọn một chiếc cơ giáp có trạng thái tốt nhất trong số cơ giáp của các hộ vệ, Zaccai nghe Chung Thịnh giảng giải mà mắt giật liên hồi.
Theo lời Chung Thịnh nói, nhiệm vụ này quả thực đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Việc duy nhất Zaccai phải làm chính là đến chỗ có thuốc giải, dùng dao laser lấy thuốc giải, sau đó thoải mái trở về là được.
Vấn đề là … loài cây có lực sát thương cực mạnh này sẽ để hắn cắt lên người nó một nhát sao?
Hơn nữa, Chung Thịnh nói thuốc giải cũng tương đương với trái tim của loài cây này. Có sinh vật trí tuệ nào lại để mặc người ta lấy đi tim của mình chứ!!!
“Cậu đang đùa đấy hả?” Zaccai hỏi với vẻ mặt khó coi.
“Chúng ta có thời gian để đùa sao?” Chung Thịnh nhìn hắn như nhìn một thằng đần.
“Cậu có chắc là chỉ cần qua đó dùng dao cắt là lấy được thuốc giải không?” Zaccai tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên.” Chung Thịnh trả lời rất tự tin.
“Tôi yêu cầu nói chuyện với Từ Vệ Quốc.” Zaccai nghĩ mình ngửi được mùi âm mưu.
Chung Thịnh nhíu mày: “Xin thứ lỗi, tạm thời trưởng quan Từ không muốn nói chuyện với anh.”
Zaccai đen mặt, lườm Chung Thịnh.
Thân là phó quan của Ariel, Chung Thịnh tiếp nhận nhiều ánh mắt thâm độc hơn thế này nhiều, cho nên bây giờ không có áp lực gì hết.
Zaccai hít sâu một hơi, thở ra thật dài, nhìn xoáy vào Chung Thịnh: “Mong là kế hoạch này sẽ thành công.”
“Đương nhiên.” Chung Thịnh vẫn rất tự tin.
Đến lúc này, Zaccai không còn cách nào khác. Cơ giáp của họ không còn nhiều năng lượng, nếu không có nhóm Ariel chỉ dẫn, họ tuyệt đối không thể sống sót ra khỏi đây. Với lại, họ không có bất kỳ tư liệu nào về loài thực vật này cả.
Có thể nói, lúc này họ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Ariel. Dù tên mặt trắng này làm Zaccai rất khó chịu, nhưng hắn vẫn buộc phải nghe theo sự chỉ huy của cậu ta.
Im lặng trao đổi ánh mắt với các hộ vệ, Zaccai mang tâm trạng thấy chết không sờn, cất bước đi tới chỗ điểm màu vàng hiển thị trên màn hình.