Chú Ái Tinh Không

Chương 240



Editor: Nguyệt

“Không tin hả?” Cốc Vũ nhìn gã, chủ động mở băng ghi hình ngày đầu tiên của họ ra cho gã xem.

Trong video, có thể thấy rất rõ trước khi tiểu đội của Ariel lên phi thuyền loại nhỏ, cái cậu phó đội trưởng tên Chung Thịnh có trò chuyện vài câu với lính gác xung quanh. Sau đó, hai người quay lưng lại màn hình bí mật khoa tay múa chân vài cái, thế rồi anh lính kia tươi cười vui vẻ bấm mấy cái trên quang não của mình, gửi gì đó cho Chung Thịnh.

“Quả là một đứa thông minh.” Râu quai nón cười nửa miệng nhìn Cốc Vũ, “Thế nào, không phiền nếu gọi anh lính đó của ông lên hỏi vài câu chứ?”

“Bớt làm trò với tôi đi.” Cốc Vũ phì cười, ném trả mũ cho gã. “Phó quan!”

“Có!”

“Liên hệ với người trên màn hình này cho tôi.”

“Rõ.”

Chỉ lát sau, trên màn hình đã hiện lên hình ảnh biếng nhác của anh lính nọ. Có vẻ hôm nay không phải ca trực của anh ta, cho nên bây giờ vẫn còn ngủ li bì, có hơi khó chịu vì bị đánh thức bởi tiếng chuông của máy liên lạc, hai mắt nhập nhèm mở ra, than phiền: “Làm cái quái gì thế, hôm qua ông mày đã trực cả đêm rồi …” Đến khi nhìn thấy trên màn hình xuất hiện đại tá Cốc Vũ, sĩ quan chỉ huy của căn cứ, thì anh ta bật dậy khỏi giường, mặc mỗi cái quần lót đứng thẳng tắp, chào kiểu quân đội: “Chào trưởng quan.”

“Được rồi được rồi.” Cốc Vũ phẩy phẩy tay, “Gọi cho cậu là vì có vài chuyện muốn hỏi. Ngày đó cậu trao đổi gì với cậu tân binh kia vậy?”

“Dạ?” Anh lính nọ hoảng sợ, đáp với vẻ căng thẳng: “Thưa trưởng quan, tôi gửi cho cậu ta bản đồ thường dùng lúc tuần tra, hoàn toàn không để lộ gì về bản đồ chiến lược. Tôi không mắc sai lầm gì chứ?”

“Không có gì, đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn hỏi bọn họ lấy gì để đổi với cậu thôi.”

“Dạ …” Trông anh lính có vẻ ngại ngần, mặt còn đỏ lên rất khả nghi.

Cốc Vũ nhíu mày: “Rút cuộc là thứ gì? Tôi cũng đâu lấy của cậu, chỉ hỏi thôi mà.”

Anh lính xấu hổ gãi đầu gãi tai, lí nhí đáp: “Thì là … là mấy tạp chí *** số mới nhất, phiên bản thực tế ảo …”

“Phụt ha ha ha …” Bên Cốc Vũ đột nhiên bật ra một tràng cười như điên như dại. Cốc Vũ cũng thấy xấu hổ: “Khụ khụ, tôi biết rồi, không có việc gì đâu.” Nói xong, không chờ anh lính kia nói thêm gì đã vội vàng ngắt liên lạc. Anh lính nọ chẳng hiểu ra làm sao, nhún nhún vai, chui vào chăn ngủ tiếp.

“Hai … hai cái đứa này đúng là rất thú vị.” Râu quai nón vừa rồi mới uống được ngụm nước đã phun ra sạch, mép vẫn còn dính chất lỏng khả nghi. Gã cười đến đau cả bụng. Cốc Vũ mặt đen sì nhìn gã với vẻ bất đắc dĩ.

“Được rồi, có gì đâu mà cười đến mức đấy? Mà nói thật nhóc kia đúng là rất biết chọn đồ. Đóng quân ở đây thì các vật phẩm bình thường không thiếu thốn gì, nhưng …” Hắn đưa mắt nhìn râu quai nón ý bảo ‘ông hiểu mà’, “Loại tạp chí *** phiên bản thực tế ảo đó rất được ưa thích.”

“Hiểu hiểu.” Râu quai nón lấy tay áo xoa mép, phẩy phẩy tay ý bảo không cần nói thêm nữa. Lính mà, cả đám chen chúc nhau trong một gian ký túc xá, tất nhiên là không tiện. Tạp chí *** phiên bản thực tế ảo xem như một cách để họ giải tỏa.

“Chậc chậc, thông minh, có năng lực, có mưu lược, hai nhóc này rất khá nha.” Cốc Vũ lại chuyển mắt sang nhìn tiểu đội Ariel. Hiện giờ họ đã bày xong đội hình chiến đấu, bắt đầu càn quét thú hoang trong khu vực đó.

“Ừ, quả thật là rất khá, chỉ riêng chuyện chúng nó biết dùng tạp chí *** để đổi lấy bản đồ thôi đã đáng để tôi bồi dưỡng rồi.” Râu quai nón gật gù.

Cốc Vũ liếc mắt khinh thường, lòng thầm thở dài: Mẹ nó, tại sao ông lại phải đóng quân trên cái tinh cầu vớ vẩn này! Nếu được ra tiền tuyến, thì kiểu gì ông cũng phải giành lấy hai nhóc kia.

“Được rồi, trông ánh mắt hâm mộ ghen ghét của ông kìa. Còn phi mắt dao nữa là tôi bị ông cắt ra thành lát mất.” Râu quai nón bĩu môi.

“Ông thì biết cái mẹ gì, tôi nhịn lâu lắm rồi mà có cơ hội ra ngoài đâu. Mẹ kiếp, cứ nghĩ đến chuyện bị bọn săn trộm chèn ép đến nỗi phải xin sự trợ giúp từ ông là tôi lại phát rồ lên.”

“Được rồi, tôi biết ông phải nhẫn nhịn nhiều. Nhưng yên tâm đi, có khi rất nhanh thôi ông sẽ có cơ hội ra chiến trường.”

Cốc Vũ ngây ra một hồi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Tình hình chiến đấu đã căng thẳng đến mức đấy rồi?”

Râu quai nón lắc đầu: “Bây giờ thì chưa. Nhưng tôi cứ có cảm giác lũ cải tạo gene kia không dễ dẹp …”

Cốc Vũ không nói gì, lẳng lặng nhìn các tiểu đội tân binh chém giết động vật trên màn hình.

“Thôi, giờ nghĩ mấy cái đó cũng vô dụng.” Râu quai nón cười tự giễu, “Cứ huấn luyện tốt đám thỏ non này đã, nếu không chúng nó sẽ trở thành vật hy sinh thật mất.”

Cốc Vũ im lặng gật đầu, một lần nữa tập trung xem tiểu đội của Ariel trên màn hình.

“Đội trưởng, tôi phát hiện gần đây có dấu vết của những người khác.” Một anh lính đã nhập ngũ tên Ngũ Tư báo cáo với Ariel.

“Là người bên mình?”

“Không giống lắm. Bọn chúng có ý đồ che giấu hành tung, cách thức sử dụng không giống kiểu của quân đội.”

“Săn trộm?” Ariel nheo mắt lại đầy nguy hiểm. Ba ngày nay, không biết nên nói là may mắn hay kém may mắn, mà họ không gặp được tên săn trộm nào. Cứ tiếp tục như thế, tuy là sẽ rất an toàn, nhưng việc hoàn thành chỉ tiêu một ngàn điểm sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

“Có khả năng. Tôi không dám đến quá gần, nhưng từ dấu vết tôi phát hiện được thì có vẻ bên đối phương khá đông, tầm trên dưới năm mươi người.”

“Năm mươi người?” Ariel sáng mắt lên. Trên tinh cầu này, đoàn săn trộm có nhân số trên năm mươi chắc chắn nằm trong tốp ba đoàn đứng đầu. Một đoàn săn trộm như vậy tương đương với ít nhất sáu trăm điểm. Nhiều điểm như vậy, hắn quyết không thể bỏ qua.

Ariel lập tức mở bản đồ, cẩn thận phân tích địa hình xung quanh. Ba ngày nay hắn đã nghiên cứu bản đồ này vô số lần, nếu nhớ không lầm thì gần đây là … Nhìn ký hiệu đầm lầy trên bản đồ, mắt Ariel hiện lên nét hưng phấn. Nếu hắn đoán đúng, thì mục tiêu của lũ săn trộm kia rất có thể là cá sấu bụng bạc sinh sống ở vùng đầm lầy. Sở dĩ có tên như thế là vì phần bụng của loài cá sấu này có màu trắng bạc, không chỉ đỡ đòn tấn công của vũ khí năng lương cực tốt, mà màu sắc cũng rất đẹp. Túi xách cho phái nữ được làm từ da bụng của nó được xếp vào hàng những món đồ cực kỳ xa xỉ. Cá sấu bụng bạc là loài động vật quý hiếm điển hình trên tinh cầu này, nghiêm cấm săn bắt. Còn với lũ săn trộm, nó được xếp vào danh sách các con mồi đắt giá.

“Đầm lầy à …” Ariel nhìn bản đồ, ngón tay di chuyển nhẹ nhàng mấy cái trên đó, dường như đang vạch kế hoạch. Chung Thịnh đứng bên cạnh hình như phát hiện ra gì đó, thỉnh thoảng lại bổ sung cho hắn.

Các đội viên đang xử lý thức ăn thấy hai người họ hưng phấn như thế bất giác thấy rùng mình. Đừng đùa, một đoàn săn trộm có những năm mươi người đấy. Với sức mười người bọn họ mà đòi đi đấu với chúng? Vậy không phải đi săn nữa rồi, mà là đi nộp mạng! Buồn nhất là dù tám đội viên còn lại hò hét trong lòng kháng nghị đủ kiểu rằng mình không đấu lại đoàn săn trộm quy mô lớn kia, thì khi nhìn dáng vẻ tự tin của Ariel và Chung Thịnh, vẫn không ai dám nói ra câu đó.

Nhìn thoáng qua các đội viên im lặng cúi đầu xử lý thức ăn, Ariel với Chung Thịnh nhìn nhau cười.

Tuy chưa nói gì, nhưng cả đám gần như đã viết lên mặt dòng chữ “Đấy là đi nộp mạng!” khiến họ thấy buồn cười.

“Được rồi, tôi với phó đội trưởng phải đi một chuyến, mục đích là gì chắc mọi người đều đã đoán được. Từ giờ trở đi, quyền chỉ huy giao cho Ngũ Tư, mọi người lấy chỗ này làm trung tâm tiếp tục đi săn. Ngày mai là chúng ta có thể quay về.”

“Cái gì?” Tất cả các đội viên nghe Ariel nói xong đều giật mình kinh ngạc.

Bọn họ thừa nhận là cho dù có bội phục Ariel đến đâu thì họ vẫn nghĩ rằng Ariel không thể dẫn dắt cả đội làm thịt đoàn săn trộm hơn năm mươi người đó. Nhưng giờ nghe đội trưởng nói hình như có ý là anh và phó đội trưởng sẽ tự đi tiêu diệt đoàn săn trộm kia?

Không đùa chứ!!!

“Không được! Đội trưởng, chúng tôi không thể để hai người đi đối phó với nhiều người như vậy.” Ngũ Tư đứng ra phản đối đầu tiên. Ngay sau đó, các thành viên khác vừa lấy lại tinh thần cũng nhao lên phản đối.

Thực lực chênh nhau quá lớn là một chuyện, bảo bọn họ núp đằng sau để đội trưởng tự đi giết địch lại là một chuyện khác. Một người lính Liên Bang chuẩn mực sao có thể làm chuyện nhát gan đó được!

“Đây là mệnh lệnh.” Ariel lười giải thích với họ kế hoạch chi tiết của mình và Chung Thịnh, dứt khoát áp dụng biện pháp kỷ luật thép luôn.

Các đội viên nghe thế liền á khẩu.

Sau cùng Chung Thịnh không nỡ nhìn họ như thế nên đành nói sơ qua cho họ nghe: “Yên tâm, chúng tôi sẽ không đấu chính diện với chúng. Mục tiêu của chúng là một vùng đầm lầy, nếu lợi dụng tốt ưu thế địa hình thì hai người chúng tôi xử lý hết bọn họ cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.”