Chung Thịnh nhìn anh lính nọ, gật đầu: “Vậy chúng ta vào cơ giáp trước rồi bắt đầu trận đấu sau.”
“Vâng, thưa trưởng quan.” Anh lính kia đã gạt bỏ hết mấy ý đồ chiêu trò nảy ra lúc nãy. Viên phó quan này mạnh như thế, anh ta chỉ cần cầm cự một lúc, đừng để mất mặt như Johnny lúc nãy là đã thỏa mãn lắm rồi.
Hai người đồng thời giải phóng cơ giáp. Những người đứng xem xung quanh có chú ý tới trước lúc thu lại cơ giáp, Chung Thịnh đã điều chỉnh cơ giáp tạo tư thế nửa quỳ kỳ lạ. Ai nấy đều thầm nhủ, lát nữa phải tìm chỗ nào đó giải phóng cơ giáp rồi cài đặt tư thế khởi động như vậy mới được.
Sau khi hai người vào cơ giáp, Ariel ra hiệu lệnh: “Bắt đầu!”
Hai chiếc cơ giáp, một cái lam bạc, một cái xám đen, cùng lúc tăng tốc lao lên. Vũ khí lạnh đôi bên chạm nhau phát ra tiếng “keng” đinh tai.
Đá vòng cầu, lộn ngược, đâm lén, đá móc …
Cơ giáp lam bạc làm một loạt động tác căn bản rất thành thạo trôi chảy.
Tiếng kim loại va chạm leng keng như nện vào ***g ngực các binh sĩ. Bọn họ sửng sốt nhìn chiếc cơ giáp lam bạc thông qua một vài điều chỉnh nhỏ mà kết nối được những động tác căn bản đơn giản rời rạc thành một mạch, cử động linh hoạt trôi chảy tấn công cơ giáp xám đen.
Cùng sử dụng động tác căn bản, cơ giáp xám đen làm rất thành thạo, nhưng có phần sượng cứng. Đặc biệt là khi so sánh với cơ giáp lam bạc, các đòn đánh của cơ giáp xám đen trông vụng về như một con rối hỏng.
Keng! Một tiếng giòn vang.
Trường đao của cơ giáp xám đen bị hất văng. Một thanh trường kiếm sắc lạnh đặt tại vỏ ngoài nguồn năng lượng của nó.
Lại thua rồi …
Chẳng hiểu sao mà trong đầu các binh sĩ cùng hiện lên câu này, như thể Chung Thịnh thắng là điều đương nhiên.
Các binh sĩ còn chưa phát hiện, vô hình chung trong thời gian một ngày ngắn ngủi, ý nghĩ Chung Thịnh = kẻ mạnh đã ăn sâu bén rễ trong đầu bọn họ.
“Wow … Phó quan Chung ngầu quá đi …” Nữ binh mặt mũi xinh đẹp kia cảm thán với vẻ mặt ước ao.
Hai binh sĩ bên cạnh giật giật khóe miệng. Cô nàng này trở mặt nhanh thật.
Chung Thịnh không ra khỏi cơ giáp mà nói luôn: “Người tiếp theo.”
Hai anh lính còn lại nhìn nhau, một anh cất tiếng: “Trưởng quan, không cần đánh nữa. Thực lực của chúng tôi còn kém xa anh.”
Ariel nhẹ nhàng gật đầu. Mấy thành phần cá biệt này tính tình không tốt, nhưng ít nhất vẫn biết mình biết người. Phân tích chính xác chênh lệch chiến lực giữa địch và ta cũng là một kỹ năng thiết yếu trên chiến trường. Biết rõ không đấu lại được mà còn lao lên liều chết thì ngoài việc góp thêm chiến tích cho địch ra chẳng còn nghĩa lý gì cả.
“Cô thì sao?” Ariel chuyển mắt sang nhìn nữ binh còn lại.
Nữ binh bĩu môi, lẩm bẩm: “Bọn họ còn không đánh được, tôi tất nhiên cũng thế.”
Ariel nhếch môi, bảo Chung Thịnh rời khỏi cơ giáp.
“Bây giờ còn ai có ý kiến về việc tăng gấp đôi lượng huấn luyện căn bản nữa không?”
Các binh sĩ đồng loạt lắc đầu. Cùng lúc, họ thầm nghĩ, ngày hôm qua còn như đại ma vương độc tài cưỡng chế họ tiến hành huấn luyện, sao hôm nay tự dưng đổi tính, kiên nhẫn giải thích tầm quan trọng của huấn luyện căn bản thế này? Thật khó hiểu.
Hầu hết mọi người đều không hiểu. Nhưng có một bộ phận nhỏ những người thông minh đều âm thầm tán thưởng viên sĩ quan chỉ huy mới tới này.
Ngày đầu tiên lập uy, để lại ấn tượng sâu sắc về quyền uy của mình cho các binh sĩ. Hôm nay thì tiến hành dụ dỗ, đồng thời cho thấy mình không phải người độc tài. Một cương một nhu, thành công tạo dựng hình tượng “cương nhu hài hòa” của mình trong lòng các binh sĩ.
Phương pháp này tưởng chừng như đơn giản, nhưng lại có thể khiến các binh sĩ ở đây thực lòng công nhận thân phận sĩ quan chỉ huy của thiếu tá Ariel.
“Tiểu Tháp, chúng ta rất may mắn.” Cô gái mắt vàng kia mỉm cười, nghiêng người nói với cô bé loli đứng bên cạnh.
“Hả?” Tiểu Tháp nhìn cô với vẻ mặt ngơ ngác, dường như không hiểu.
Cô gái mắt vàng xoa đầu cô: “Vị trưởng quan này về sau chính là sĩ quan chỉ huy của chúng ta.”
“À.” Tiểu Tháp gật đầu ra chiều đã hiểu. Chị Lam nói vậy tức là đã thực lòng công nhận viên chỉ huy này, cũng đồng nghĩa với việc nhóm người của cô sẽ phục tùng người này.
Hơn mười binh sĩ đứng xung quanh cô gái mắt vàng kia đồng loạt rùng mình. Trong căn cứ này, biết bao sĩ quan chỉ huy cứ đến rồi đi, nhưng đây là lần đầu tiên chị Lam công nhận một thủ trưởng.
Từ Nham chọt chọt Ed đứng cạnh nửa ngủ nửa tỉnh, từ lúc trận giao đấu chấm dứt đã rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng: “Ed, cậu thấy sĩ quan chỉ huy này thế nào?”
Ed mở nửa mắt, chép miệng: “Được.”
Từ Nham nhíu mày.
Ed nhắm mắt, rồi lại mở ra, bổ sung thêm một câu: “Phó quan cũng rất được.”
Từ Nham: …
Chung Thịnh ra khỏi cơ giáp, vừa quay người lại đã thấy nữ binh xinh đẹp kia đứng phía sau anh, mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào anh. “Có chuyện gì không?”
Nữ binh vuốt mái tóc dài của mình, mỉm cười quyến rũ, nói: “Phó quan Chung, tôi có thể theo đuổi anh không?”
Chung Thịnh: …
“Xin lỗi, tôi có người yêu rồi.”
“Không sao, tôi không để ý chúng ta có một cuộc tình ngắn ngủi mà lãng mạn đâu.” Nữ binh nháy mắt đầy tính ám chỉ. Có người yêu thì đã sao? Cô cũng đâu định gả cho anh ta.
Chung Thịnh: …
Anh day day thái dương, đang định từ chối dứt khoát thì đột nhiên cảm thấy có cơn gió lạnh thổi lướt bên người. Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Tôi để ý.”
“Trung sĩ … Fanna …” Ariel nhìn lướt qua quân hàm và bảng tên của nữ binh kia, vòng tay qua ôm eo Chung Thịnh, giọng lạnh lùng chất vấn: “Cô muốn theo đuổi vị hôn phu của tôi?”
Fanna …
Sau khi dùng ánh mắt đẩy lùi trung sĩ Fanna xuân tâm nhộn nhạo kia, Ariel quay sang nhìn Chung Thịnh với ánh mắt đầy thâm ý, trong mắt viết rành rành: Em lại dám trêu hoa ghẹo nguyệt!
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, chuyện hai vị trưởng quan mới tới là một cặp chưa cưới đã nhanh chóng lan truyền khắp căn cứ. Rất nhiều người nảy sinh tình ý đều tan nát cõi lòng …
Thượng úy Raul mặt mày rầu rĩ, ngập ngừng nhìn Ariel: “Trưởng quan, báo cáo xin trợ cấp của chúng ta bị trả về rồi.”
Nhìn đi, ông đã bảo là mấy tên ở tổng cục hậu cần chắc chắn sẽ không phê duyệt bản báo cáo này mà.
“Hửm?” Ariel nhướn mày, mặt không biểu cảm nhìn Raul.
Raul nhìn bản mặt lạnh lùng của Ariel, bỗng cảm thấy áp lực nặng nề, muốn giải thích không phải mình không nỗ lực công tác, mà là người của cục hậu cần cố tình gây khó dễ. Nhưng nhìn từ góc độ khác, việc bị người ta gây khó dễ chẳng phải cũng là biểu hiện của năng lực yếu kém đó sao.
“Tôi biết rồi.” Ariel cúi đầu, tập trung chú ý vào kế hoạch huấn luyện cầm trong tay. “Ngày mai gửi lại đi.”
Gửi lại thì có tác dụng gì?
Nuốt câu này vào bụng, Raul gật đầu: “… Vâng.”
Tuy viên sĩ quan này mới tới được một ngày, nhưng ông đã phát hiện ra, người này một khi quyết định việc gì thì trừ phi có lý do đủ sức thuyết phục, còn không thì đừng khuyên bảo người ta đổi ý làm gì cho mất mặt.
Chờ thượng úy Raul ra khỏi văn phòng, Chung Thịnh ngồi tại bàn làm việc của mình mới ngẩng lên hỏi: “Cần em giải quyết không?”
“Ừ.” Ariel chẳng buồn ngẩng đầu.
Chung Thịnh lập tức mở quang não, liên lạc với vài người.
Họ đều là những sĩ quan bậc trung của sư đoàn 1 có quan hệ khá tốt với hai người. Đều là người có quân hàm thiếu tá, họ có nhiều cơ hội tiếp xúc với sĩ quan cấp cao, cho nên các sĩ quan cấp thấp khi gặp họ đều phải nể nang ít nhiều. Chí ít, người của tổng cục hậu cần chắc chắn không dám giở trò gì với họ.
Được sự giúp đỡ của các sĩ quan này, mấy viên chỉ huy của tổng cục hậu cần trong hai ngày nay đều bị mấy sĩ quan cấp cao hung hăng răn dạy một phen. Nếu không phải trang bị gửi đi không hợp yêu cầu, thì cũng là số lượng trang bị thiếu hụt so với số lượng kê khai trong báo cáo. Tóm gọn lại một câu: Đủ kiểu vạch lá tìm sâu soi mói ập đến.
Người của tổng cục hậu cần đâu có ngốc, bị gây khó dễ một phen như vậy tất nhiên là phải truy tìm nguyên do. Sau đấy, có người “uyển chuyển” nhắn với họ rằng, sĩ quan chỉ huy mới nhậm chức của tinh cầu vệ tinh số 17 là bạn tốt của các sĩ quan gây khó dễ cho họ. Thế là trưởng cục hậu cần lập tức hiểu ra.
Bởi vậy, khi thượng úy Raul gửi lại thông báo với tâm thái không hy vọng gì nó được xét duyệt, rồi sau đấy nhận được số trợ cấp khổng lồ đã thảng thốt lắm.
Đương nhiên, ông còn chưa tự kỷ đến mức nghĩ rằng đây là công lao của mình. Đệ trình hai lần đã được cấp vật tư quân nhu nhiều thế này, mấy người của tổng cục hậu cần còn nảy lòng tốt, chẳng những trợ cấp đúng như trong báo cáo, mà còn tặng thêm một đống linh kiện duy tu cơ giáp.
Ông gãi cằm, trong lòng lại nâng vị trí của viên sĩ quan chỉ huy mới đến lên một bậc.
Có đầy đủ vật tư, đặc biệt là hai mươi khẩu pháo phòng ngự kia, toàn bộ căn cứ đã xây dựng được hệ thống phòng thủ kiên cố. Nhờ thế mà Ariel cuối cùng cũng có thể thoải mái huấn luyện các binh sĩ.
Khi các binh sĩ bị Ariel tra tấn đến sống dở chết dở biết chuyện lượng huấn luyện sẽ còn gia tăng, cả đám đều rơi lệ đầy mặt, vô cùng nhớ nhung mấy viên chỉ huy bị họ đuổi đi lúc trước.
Không hoàn thành nội dung huấn luyện? Nhịn bữa tối!
Huấn luyện không đạt tiêu chuẩn? Chích điện!
Khóc lóc om sòm giở trò giả bệnh? Tống thẳng vào phòng tạm giam!
Trong nửa tháng này, vệ binh trực thuộc sĩ quan chỉ huy ai nấy đều vui sướng ra mặt, phấn chấn vô cùng.
Rảnh rỗi thì xem trò hay, thỉnh thoảng lại tha mấy tên nhốt vào phòng giam. Cuộc sống sao mà sung sướng phấn khích thế chứ ╮[╯╰]╭
Sau mỗi buổi huấn luyện, các binh sĩ đều phải bò mới về được phòng ngủ. Dạo gần đây, lượng nước sử dụng trong căn cứ giảm mạnh. Mà cơ thể các binh sĩ thì ngày một nặng mùi.
Huấn luyện cả ngày mệt chết đi được, còn tắm táp gì nữa. Các bính sĩ còn lâu mới nói ra câu này!