Bởi vì mỗi lần trắc nghiệm chỉ có mười người đồng thời tiến hành, vừa vặn số cuối cùng trong số báo danh của Chung Thịnh là 0, còn Hạng Phi là 1, nên hai người bị phân vào hai tổ khác nhau. Hạng Phi chỉ đành hai mắt đẫm lệ nhìn Chung Thịnh bước vào phòng trắc nghiệm thể năng trước.
Phòng thí nghiệm thể năng được phân thành mười gian nhỏ. Bên ngoài các gian nhỏ có một người đàn ông thân thể cường tráng đang đứng, mặc quân trang, trên vai đeo hàm thiếu úy.
“Nếu không ai có ý rút lui thì vào đi thôi. Mỗi người chọn một máy trắc nghiệm, sau khi đi vào, chờ cửa đóng lại rồi trắc nghiệm sẽ bắt đầu.”
Các thí sinh nhìn nhau, chia nhau đi đến trước mỗi gian nhỏ, nhấn chốt mở trên tường. Cửa sắt màu trắng mở ra, bọn họ nhất nhất đi vào. Chung Thịnh xếp cuối, tất nhiên là vào gian nhỏ cuối cùng.
Trước khi đi vào, Chung Thịnh đột nhiên dừng lại, hành lễ với vị thiếu úy kia: “Cảm ơn ngài, trưởng quan.”. Dứt lời, không đợi vị thiếu úy phản ứng lại, anh bước vào gian phòng trắc nghiệm.
Viên sĩ quan nghe Chung Thịnh nói thế thì sửng sốt, sau đó nở nụ cười, mở quang não ra nhập vào một dãy số, đánh một dấu tích nho nhỏ trước số báo danh có tận cùng là 0.
Sau khi vào phòng trắc nghiệm, Chung Thịnh không khỏi mỉm cười. Vừa rồi không phải anh làm mà không có mục đích. Anh cảm ơn vì lời nhắc nhở của viên sĩ quan.
Đây là đâu? Là địa điểm thi vào trường quân đội Đệ Nhất. Học sinh tới đây dự thi không có ai lại không tự tin vào bản thân. Cái khác không đề cập, chỉ riêng tiêu chuẩn thể thuật cấp năm thôi, chẳng có ai lại lãng phí thời gian tới dự thi nếu không đạt yêu cầu này.
Lời viên sĩ quan kia nói thoạt nhìn tưởng như là lo lắng cho hai thí sinh gầy yếu trong quá trình trắc nghiệm có thể sẽ bị thương, nhưng phần nhiều là gợi ý cho tất cả các thí sinh.