Chủ Bá Hôm Nay Cứu Vớt Thế Giới Sao

Chương 32: C32



Edit: Vermillion

Beta: Fox

"Thỉnh thoảng cảm giác những quyển sách lúc trước mình đọc vẫn rất có ích." Đằng Đông uể oải dựa vào cái bàn bên cạnh truyền tống trận trong phòng làm việc, "Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra chân lý, không hổ là môn chính trị, ở đâu cũng áp dụng được."

Hơn nữa chương trình học ma quỷ của Cố Khế trong khoảng thời gian rất có hiệu quả, ít nhất hiện tại cậu đã bắt đầu học chương trình lớp 2 tiểu học của đại thế giới, thả vào thế giới võ hiệp cũng có thể coi như cao thủ.

Dùng lời của Đằng Đông nói nghĩa là "Trang X không cần phải lo lắng nữa".

Tối thiểu cũng không hoàn toàn là giả bộ giống như khi ở tiểu thế giới võ hiệp lúc trước nữa.

Một tiếng trước Cố Khế đã đi tham gia buổi báo cáo tổng kết cuối năm của công ty Đại vũ trụ rồi, tuy rằng Cố Khế không nói rõ ràng chức vụ của y ở công ty Đại vũ trụ cho Đằng Đông nghe, nhưng thông qua phản ứng của khán giả và ý tứ lộ ra trong lời nói của Cố Khế, Đằng Đông dĩ nhiên sẽ không ngây thơ nghĩ rằng y thật sự chỉ là một siêu giám sát bình thường.

Đằng Đông thỉnh thoảng sẽ tự kỉ nghĩ rằng, nói không chừng việc Cố Khế tới làm siêu giám sát là do mình.

Cố Khế vừa rời đi, Đằng Đông liền dính luôn vào bàn làm việc, không muốn làm gì hết, toàn bộ đầu óc đều suy nghĩ việc nên lấy lý do gì để có thể nghỉ phát sóng hai ngày.

Đi WC cái đã? Người thân trong nhà mới sinh em bé? Xuống lầu mua cơm hộp? Có người nhấn chuông kiểm tra đồng hồ nước?

[Có người tặng Đằng Đông một cái máy xúc đất, mau tới xem!]

[Có người tặng Đằng Đông một cái máy xúc đất, mau tới xem!]

[Có người tặng Đằng Đông một cái máy xúc đất, mau tới xem!]

[Quỳ lạy đại gia]

[Xin chào đại gia]


[Đại gia có thiếu đồ trang sức trên đùi không? Là loại đang học đại học biết giặt quần áo, nấu cơm đó]

Được ba cái máy xúc đất đánh tỉnh, thân thể mỏi mệt của Đằng Đông lập tức biến mất không thấy tăm hơi, nháy mắt full máu full mana sống lại tại chỗ, tinh thần sảng khoái, bộ dáng bị Cố Khế "gây sức ép" gần nửa năm cũng hoàn toàn bốc hơi.

"Yêu cầu của khán giả cũng là yêu cầu của chủ bá, vì thỏa mãn yêu cầu của mọi người, dù có phải leo núi dao xuống biển lửa chủ bá cũng cam tâm tình nguyện!" Đằng Đông dùng giọng điệu Tiến lên phía trước ngâm nga Quy tắc chủ bá đầy trầm bổng, "Chào mừng mọi người đến với kênh phát sóng của Đằng Đông, dẫn bạn đi tìm hiểu, thưởng thức mị lực cùng văn hóa của ba nghìn tiểu thế giới, chỉ có thứ bạn không tưởng tượng được, chứ không có thứ gì là không có!"

Đằng Đông đi tới trước truyền tống trận, kéo những tiểu thế giới mà truyền tống trận này có thể truyền tống được xuống, nhìn sơ qua, vị diện mà tiểu thế giới Tây huyễn này có thể truyền tống tới khá nhiều, đếm sơ sơ, có ít nhất là 60-70 vị diện.

Đằng Đông nghĩ một chút, đem quyền lựa chọn giao cho khán giả.

Trước khi đi Cố Khế có nói cho cậu về vài tiểu thế giới hiện tại cậu đi sẽ tương đối nguy hiểm, cậu liền loại trừ những tiểu thế giới đó ngay lập tức. Tuy nói con người phải trải qua khó khăn mới trưởng thành được, phải dũng cảm đối mặt với nguy hiểm, nhưng Cố Khế đã nhắc nhở cậu như vậy rồi, mà cậu còn khăng khăng muốn đi, chẳng phải là tự tìm đường chết sao.

Khán giả có thể nhìn thấy số hiệu của những tiểu thế giới, mỗi người đều yêu thích những con số khác nhau, cho nên số hiệu của các tiểu thế giới hầu như đều bị kêu lên một lần.

Đằng Đông dứt khoát đề nghị bỏ phiếu.

Sau năm phút cuối cùng cũng có kết quả, Đằng Đông lựa chọn thế giới mà khán giả đã chọn giúp cậu.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, địa điểm sau khi cậu rơi xuống vẫn là trong rừng, chỉ là lúc trước xung quanh cậu đều là khung cảnh cây cối rậm rạp tươi tốt, mặc kệ những cái cây đó có hình dạng, màu sắc gì đi nữa, tóm lại đều là cành lá xum xuê rậm rạp.

Mà nơi lần này cậu đến, tất cả cây cối đều nứt nẻ, khô cằn, một cái lá cũng không có.

Nguyên nhân rất đơn giản, Đằng Đông cúi đầu, tuyết đọng đầy mặt đất.

Đằng Đông vẫn đang mặc trang phục kỵ sĩ của thế giới Tây huyễn, chẳng qua sau đó vì để tiện cho việc chiến đấu, nên đổi lại thành màu đen, nhìn qua rất giống kiểu quân trang dài hoa văn có chút phức tạp, cậu mặc một thân quần áo mùa thu đứng giữa một nơi băng thiên tuyết địa (băng tuyết tràn ngập), nhưng lại không cảm thấy lạnh chút nào.

Trải qua gần nửa năm ở tiểu thế giới Tây huyễn, hiện tại nơi đó cũng đang là mùa đông, Đằng Đông sớm đã đổi những trang bị thiết yếu sang đồ dùng mùa đông.

"Nội y giữ ấm do công ty Đại vũ trụ sản xuất quả nhiên dùng cực kì tốt." Đằng Đông không quên đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm của công ty một chút, "Cái bao tay này không hề tệ, hoàn toàn không ảnh hưởng tới độ linh hoạt của ngón tay."


Đằng Đông rút chân mình ra khỏi tuyết, bước từng bước về phía trước.

Bản năng chiến đấu được luyện ra trong khoảng thời gian này làm cho cậu ngay lập tức rút trường kiếm treo trên thắt lưng ra, vung mạnh lên trên không, một sợi dây leo to cỡ 8m rơi xuống mặt đất.

Nhưng đó không phải là kết thúc, mới chỉ là bắt đầu, có thêm càng nhiều dây leo chui ra từ trong tuyết, một cái trong đó mang theo tuyết cùng gió quật mạnh về phía Đằng Đông.

Trải qua thời gian dài dạy học của Cố Khế, Đằng Đông không chút hoảng hốt, cậu nhẹ nhàng nhảy lêm trên một cành cây, cành cây còn không to bằng phân nửa cánh tay người làm sao có thể chịu đựng được sức nặng của một người trưởng thành, thế nhưng Đằng Đông lại đứng vững vàng được trên cành cây, trường kiếm trong tay bay múa, một đường lại một đường kiếm lướt qua.

Đợi đến khi trường kiếm được thu về, tất cả dây leo đều nằm rải rác đầy mặt đất.

Không biết là do bị đại thương nguyên khí, hay là do cảm nhận được uy hiếp của Đằng Đông, rừng cây lại khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu.

[Ngọa tào]

[Soái banh nốc!!!!!!!]

[Từ nay về sau Đằng chủ bá mới là nam thần của tui, Cố nam thần cũng phải xếp sau!]

[Điên cuồng screenshot (chụp màn hình), lưu lại tư thế oai hùng của Đông Đông]

[Đằng nam thần mạnh vô dịch thiên hạ]

Đằng Đông đáp xuống mặt đất một lần nữa, trong đầu tràn đầy suy đoán về tiểu thế giới xa lạ này.

"Thực vật biến dị? Ma huyễn? Tu chân?......."

Trong lòng Đằng Đông tràn ngập những phỏng đoán khác nhau, có điều những suy đoán này rốt cuộc là đúng hay sai, chỉ có tiếp xúc thêm với tiểu thế giới này mới có thể kết luận được.


Mảnh rừng này cũng không lớn, Đằng Đông đi chừng 5-6 phút là ra khỏi nơi này.

Sau khi ra khỏi rừng cây là một khu đồng ruộng rộng mênh mông bát ngát, nhưng đồng ruộng này cũng đều bị bao phủ trong tuyết trắng, suốt quãng đường đi một bóng người cậu cũng không gặp được.

Đằng Đông đi từ con đường đồng ruộng đến con đường làm bằng xi măng. Một vài chiếc ô tô đậu bên đường. Khi đến gần, mới thấy cửa sổ của những chiếc xe này đều bị vỡ. Có chiếc đã bị đâm thẳng vào cột điện, đầu xe cũng móp luôn, vậy mà vẫn còn có người ngồi ở ghế lái.

Cũng không thể coi là người được, trên người nó đều là dấu vết bị cắn xé, vài chỗ còn thấy cả xương trắng, do thời tiết nên cơ thể không bị hư thối, vẫn giữ nguyên bộ dáng thê thảm lúc chết.

Đằng Đông siết chặt trường kiếm bên hông, trong lòng có dự cảm không tốt.

Đi qua mấy chiếc ô tô này, Đằng Đông lại bắt gặp được thêm vài chiếc xe ba bánh, hầu như đều nhào hết xuống đồng ruộng.

Đằng Đông chợt lui về sau mấy bước, trường kiếm nhắm thẳng vào đằng trước, từ trong màn tuyết có thứ gì đó nhìn qua cực kì giống con người nhảy thẳng về phía cậu, Đằng Đông lại lui về sau một chút, dứt khoát nhảy lên trần xe của một chiếc ô tô đằng sau.

Việc này cũng làm cậu thấy rõ được thứ đó là cái gì, là người, nhưng cũng không phải người.

"Tang thi?!"

Lần trước mới tiêu diệt xong virut tang thi, thấy cảnh tượng này Đằng Đông có chút cạn lời, số hiệu của tiểu thế giới này hoàn toàn khác với lần trước, cho nên thật sự là hai tiểu thế giới khác nhau.

Rốt cuộc người ở tiểu thế giới có chấp niệm lớn như thế nào đối với virus tang thi vậy?

Đằng Đông lấy thuốc kháng sinh [Không chết được] từ trong hầu bao ra, sau lần đầu tiên gặp phải virus tang thi, Đằng Đông đã đặt mua đủ loại thuốc trên web, có cái là do khán giả đề cử, cũng có do Cố Khế đề cử, dù sao đi nữa không gian hầu bao rộng mười mét vuông của cậu gần như nhét đầy các loại thuốc.

Nhảy xuống trần xe, một đạp đá lăn con tang thi tập kích mình, Đằng Đông đổ thuốc kháng sinh [Không chết được] vào trong miệng đang mở của tang thi.

Sau một hồi lâu, tang thi vẫn không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt.

[Thân thể của nó chỉ còn là cái xác không hồn]

[Thời gian tử vong quá dài]

[Khối thân thể này đã chết hoàn toàn rồi]


[Con tang thi này cơ bản là không cứu được]

Đằng Đông chỉ có thể đem lọ thuốc bỏ lại vào trong hầu bao, rút kiếm ra, hít sâu một hơi, nhớ tới lúc chiến đấu ở tiểu thế giới trước, cắn răng một cái, lưu loát dứt khoát chém bay đầu tang thi, vừa mới đem tang thi chém thành hai khúc, theo sự rút ra của thanh trường kiếm, có một vật gì đó cứng cứng cũng rớt ra theo, phát ra ánh sáng trong suốt trên mặt đất.

Đằng Đông: "...." Hình như đi kèm với tang thi, còn có một thứ khá nổi danh gọi là tinh thạch gì đó thì phải.

Đằng Đông có loại trực giác mình sẽ thấy dị năng giả, dù sao trong tiểu thuyết đều viết như vậy mà.

Giống như để nghiệm chứng độ đáng tin cậy của trực giác cậu, ở xa xa vang lên tiếng động cơ xe, khung cảnh đồng tuyết xung quanh vốn yên tĩnh đột nhiên nhảy ra vô số tang thi.

Đằng Đông chỉ có thể thở dài, một đường vừa đi vừa giết.

Sau đồng ruộng là một thôn nhỏ, Đằng Đông đứng dưới mái hiên của một căn nhà ở trong thôn, nhìn đội xe ô tô kia chạy tới thôn nhỏ này, ở thời đại mạt thế trong lòng mọi người đều rất cảnh giác, cậu cứ trực tiếp đi qua sẽ không được tốt lắm, thế nên quyết định đứng quan sát trước rồi tính tiếp.

Bởi vì không cố ý che dấu bản thân, nên bị phát hiện cũng là chuyện bình thường, Đằng Đông nhìn hai người hình như đang cãi vã chuyện gì đó đi tới phía này, trong đó có một thiếu niên có khuôn mặt diễm lệ khi nhìn thấy Đằng Đông đứng dưới mái hiên, hai mắt liền sáng rỡ.

Đằng Đông không tự nhận thấy, cậu hoàn toàn không biết một người mặc quân trang đen yên tĩnh đứng ở nơi đó đối với người thường mà nói mị lực đánh vào nhiều như thế nào. Dẫu sao khuôn mặt tuấn tú, cao 1m8, chiều rộng bả vai cùng chiều dài của chân vô cùng cân xứng, trang phục lại đặc biệt sạch sẽ, bởi vì một đường giết chóc, vẻ sắc bén trên mặt vẫn chưa tan hết, khóe miệng hơi nhếch, càng làm cho gương mặt vốn rạng rỡ trở nên lạnh lùng không ít.

Hoàn toàn có thể đảm đương làm nhân vật thần bí trong mấy cuốn tiểu thuyết.

"Tôi nói cho anh biết, chúng ta đã chia tay rồi!" Thiếu niên hất cánh tay của tên đàn ông có bộ dáng nho nhã, thân hình cao lớn kia ra, "Thời điểm anh và nó ở cùng một chỗ có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?"

Thiếu niên đi tới cách Đằng Đông vài bước, xoay người, dùng ngón cái chỉ vào Đằng Đông: "Anh có thể tìm người khác, tôi cũng có thể, đây chính là bạn trai mới của tôi, anh ấy tới đón tôi!"

Nam nhân nho nhã nghe vậy liền dùng ánh mắt tràn đầy căm hận nhìn Đằng Đông.

Vừa vặn thấy được quá trình bọn họ cãi nhau, đột nhiên lại bị gọi là bạn trai – Đằng Đông: "......"

Chỉ đứng dưới mái hiên thôi không làm gì, cũng gặp họa từ trên trời rơi xuống.

Nồi này cậu không cõng!

Nhân tiện cũng mong ông trời phù hộ cho Cố Khế đang bận công việc không xem trực tiếp được, tạ ơn!