Trong khi đợi màn trình diễn pháo hoa, mọi người trong đại điện nói chuyện phiếm cùng nhau.
Có lẽ ban nãy ta đã uống quá nhiều rượu nên đầu óc trở nên choáng váng. Ta nói nhỏ với mẹ vài câu rồi đi ra ngoài hóng gió.
Đang buồn chán giẫm lên những cành mai trên tuyết, đột nhiên ta nghe thấy một âm thanh kì quái.
Ta dừng lại, nín thở để nghe rõ hơn.
"Chậm thôi...". Là tiếng rê/n rỉ của nữ nhân.
Hiểu được chuyện gì đang xảy ra nên ta cũng tỉnh rượu hẳn.
Ta vịn vào hòn non bộ, cẩn thận bước đến thăm dò, nhưng mới vừa nhìn thấy cẩm bào của nam nhân kia thì đã bị ai đó kéo đi.
Ta phản ứng cực nhanh, khuỷu tay đánh về phía người đó, chân đá ra sau.
Nhưng người đó dường như đã đoán được đường đi nước bước của ta, hắn nắm chân ta rồi đẩy vào giữa khe đá của hòn non bộ.
Người đó ôm ta từ phía sau, khoảng cách thật gần, áp sát vào nhau.
"Là cô".
Chu Sính cúi đầu nói nhỏ vào tai ta.
Y thấy ta ngừng giãy dụa mới buông tay đang bịt miệng ta ra.
Khe đá khúc khuỷu, Chu Sính không có chỗ đặt tay chỉ có thể chống tay bên cạnh mặt ta.
Hơi thở ấm áp của y phả vào sau gáy, khiến ta rùng mình mà càng dựa gần vào y hơn.
Nghe thấy Chu Sính khịt mũi ta biết y đã bị ta ép sát vào vách đá rồi.
Ta có chút bối rối: "Điện hạ không sao chứ?"
"Không sao". Chu Sính sát lại gần ta. "Thính lực của người kia rất tốt, không thể đến gần".
Cẩm bào kia nếu ta nhớ không lầm chính là Định Bắc Vương.
Thông d â m chốn cung cấm là tử tội, sao hắn dám?
"Điện hạ, thần nữ đã nhìn thấy". Ta muốn xác nhận lại lần nữa.
Bí mật hoàng gia đáng lẽ phải vờ như mắt không thấy, tai không nghe mới phải. Nhưng không hiểu vì sao trước mặt Chu Sính, ta không thể nhịn được mà thẳng thắn như thế.
Chu Sính không ngờ ta lại thật thà đến vậy, y chớp mắt cười khẽ: "Được".
"Hoàng thúc trăng hoa, cô sẽ điều tra rõ ràng".
Không lâu sau, âm thanh ái muội kia cũng đã kết thúc, tiếng mặc y phục nhỏ nhẹ, vườn hoa khôi phục dáng vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
Gió thổi từng cơn, những cánh hoa mai bay lọt vào khe đá.
"Xong rồi?".
"Ra ngoài thôi".
Giọng nói của ta và Chu Sính đồng thời vang lên, y cười dịu dàng đỡ lấy eo ta, đỡ ta ra ngoài.
"Hiếm khi thấy hoa mai thơm như thế này, hay là đến thăm Đông Cung của cô trước nhé?". Chu Sính cúi đầu nhìn ta, như thể y đang hỏi ý ta.
Ta nhất thời ngây ngẩn.
Chu Tẫn luôn hỏi ta cho có lệ, thực chất là ra lệnh. Nhưng hiện tại Chu Sính thật sự đang hỏi ý kiến của ta.
Ta hiểu rồi... Không phải cách biệt tôn ti hay địa vị mà là do hắn không tôn trọng ta mà thôi.
"Vâng".
Chu Sính khẽ cười, nâng tay gỡ hoa mai dính trên tóc ta. Điều này khiến tim ta đập nhanh hơn.
Ra khỏi Mai Viên, vòng qua hồ Dạ Tâm, xuyên qua chín hành lang mới đến Đông Cung.
Nơi này rất giống Chu Sính, vắng lặng nhưng cũng rất ấm áp.
Cành trúc bị gió thổi phát ra tiếng sàn sạt, Chu Sính bước đến trước lư hương nhóm lửa.
Làn khói nhẹ nhàng quấn quanh y, trông rất quyến rũ.
Dường như ta đã bị mê hoặc, vô thức đến gần y. Chu Sính ngẩng đầu liếc nhìn ta, trong mắt y lộ ra vẻ phong lưu.
Khi ta ý thức được bản thân đang làm điều gì mới hoảng sợ mà lùi về phía sau.
Chu Sính nắm lấy cổ tay ta, kéo ta đến gần lư hương: "Lại gần một chút".
Hoàn cảnh này rất dễ bị hiểu lầm, không phải là đến gần lư hương một chút mà là dựa vào y gần một chút.
Hương thơm nồng nàn quen thuộc này cứ bủa vây lấy ta, mê hoặc thật sự.
Mãi đến khi Chu Sính buông ta ra, y đứng trên đài cao ngắm pháo hoa mà cả cơ thể này của ta vẫn còn lưu luyến mùi vị y.
Lúc này ai đó lại nắm lấy cổ tay ta, ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt u ám của Chu Tẫn.
"Sao ngươi lại ở đây?". Chu Tẫn nói không lớn lắm nhưng lại rất rõ ràng.
Ta nhớ đến khung cảnh ở mai viên kia, trong lòng lo lắng, Chu Tẫn thật đáng thương.
"Ta...".
Còn chưa đợi giải thích, Chu Tẫn đã nheo mắt mà cười giễu: "Vụng trộm với thái tử sao? Vừa mới làm chuyện gì mà mùi trên người lại nồng như vậy?".
Hắn luôn làm ta khó xử và đau lòng.
Ta đè nén cảm xúc, né tránh khỏi bàn tay hắn: "Thái tử và ta không có quan hệ mờ ám, hôm nay là lễ giao thừa, xin điện hạ khẩu hạ lưu tình".
Liếc nhìn gương mặt trắng bệch của hắn, ta không muốn dây dưa nữa, nhân cơ hội hòa vào dòng người.
11.
Trước thềm năm mới, ta vẫn luôn đọc sách luyện công, chưa rời khỏi nhà ngày nào.
Khi còn ở Dương Thành, ta nghe nói kinh đô Phụng Tiên tổ chức Tết Nguyên Tiêu vô cùng đặc sắc nên rất muốn được đến xem.
Không may thay lúc này Chử Kiều lại ngã bệnh.
"Lần đầu t iên Ca nhi đón Tết Nguyên Tiêu, đừng vì tỷ mà ở lại trong phủ". Chử Kiều nắm tay ta khuyên bảo: "Tỷ tỷ bị trúng gió mà thôi, tỷ vốn chỉ muốn đi cùng muội chứ những năm qua tỷ nhìn chán lắm rồi".
Ta nhìn đôi tay nhợt nhạt của nàng, gật gật đầu.
Để không làm mất hứng của các vị huynh đệ thị vệ, ta đã thay nam trang, ôm Hỏa Hỏa lên vai rồi cầm túi tiền bước ra cửa.
Trên phố Chu Tước, những chiếc đèn hoa sen xanh cứ kéo dài không ngớt, dòng người qua lại tấp nập không có nỗi một điểm dừng chân.
Ta mua rất nhiều đồ ăn rồi phân chia cho Hỏa Hỏa, sau đó lại thắng được một chiếc đèn lồng hình con thỏ trong trò chơi đố đèn.
Khi ta đến Hoa Lâu lại chạm mặt Chu Tẫn.
Theo sau hắn là vài vị công tử thế gia, hắn chỉ thoáng liếc qua ta, sau đó bị bao vây bởi những nữ nhân ở đó.
Ta nhớ lại lời nói của hắn khi nhập cung vào nửa tháng trước mà cười giễu.
Để hồi phục tâm trí, ta cắn một miếng đường nhân rồi đi đến cầu Ngọc Đình.
Năm nay lạnh hơn so với những năm trước rất nhiều, mặt sông đã đóng băng, có vài chiếc hoa đăng vẫn còn ở trên lớp băng đó không được trôi đi.
Khung cảnh những chiếc đèn lồng hoa sen với những ngọn nến lung linh chảy xuôi dòng không xuất hiện khiến ta nhất thời mất hứng.
Tâm trạng dần trở nên nặng nề mà không hiểu lý do vì sao.
Ngay khi định hồi phủ thì ta bỗng nhìn thấy ở bờ sông bên kia có một cô nương đang cố với lấy hoa đăng, nàng ngã người về phía trước xuyên qua mặt băng mà rớt xuống hồ.
Xung quanh có rất nhiều người nhưng không một ai đứng ra cứu nàng.
Trong phút chốc, gương mặt ta tái mét, nhịp tim đập nhanh hơn.
Trước đây ta khổ sở bỏ trốn khỏi Ly Hận Thiên cũng không có ai dang tay cứu lấy ta, vì vậy ta mới bị bắt về, bị đánh chửi.
Ta trèo qua hàng rào của cây cầu, nhảy xuống bờ đê rồi đặt Hỏa Hỏa và chiếc đèn lồng sang một bên: "Đợi ta".
Mặt hồ đang đóng băng, nếu không thể tìm thấy miệng hố băng bị vỡ thì chỉ có một con đường c h ế t.
Nước lại rất lạnh và tối…
May thay cô nương kia được ánh nến của hoa đăng chiếu vào, nàng lại mặc hồng y nên có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ta nín thở lặn xuống nước, ôm lấy nàng rồi bơi đến lỗ băng kia.
Vừa ngoi lên khỏi mặt nước đã nghe thấy tiếng kêu réo của Hỏa Hỏa.
Ta đặt cô nương kia lên bờ để ép nước cho nàng.
Mọi người vây quanh không ai dám hé nửa lời.
Mãi cho đến khi một đội nhân mã tiến lên khỏi đám đông, nàng cũng vừa hay thở dốc mà tỉnh lại.
Ta vuốt mồ hôi trên trán, nhìn về phía họ.
Đó là Chu Sính. Sắc mặt của y cực kì khó chịu.
"Đa tạ". Cô nương này còn chưa kịp cảm tạ xong đã nhìn về Chu Sính một cách đáng thương: "Hoàng... Ca ca".
Hóa ra là công chúa.
Thấy nàng muốn đứng lên, ta liền đỡ lấy nàng, thị vệ của Chu Sính cũng bước đến cung kính dâng áo choàng cho nàng.
Công chúa nhận lấy, dường như nàng đang tính đưa cho ta.
"Tự mặc mau". Chu Sính nhìn ra ý đồ của nàng liền quát.
Lần đầu tiên ta thấy Chu Sính tức giận đến vậy, y không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Y cởi áo choàng đưa cho ta: "Ân tình hôm nay Chu Sính sẽ không quên, cô nương cẩn thận kẻo nhiễm lạnh".
Cơ thể ta rất lạnh nên cũng không chối từ, ta nhận lấy rồi khoác lên: "Thần nữ.. Đa tạ công tử".
May thay giọng nói của ta không lớn lắm, ta xấu hổ nhìn bốn phía.
Sự lạnh lùng trên gương mặt Chu Sính đã hòa hoãn đôi chút, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện y đang cười.
Khi đoàn người rời đi, công chúa khóc lóc ầm ĩ: "Hoàng huynh, muội sai rồi, đừng phớt lờ muội nữa mà. Muội không nên thừa dịp huynh giúp muội giải đố đèn mà chạy trốn, hoàng huynh...".
"Trở về cung đóng cửa suy ngẫm, chép Hảo Từ Tuyển ba lần". Y không nhìn công chúa, xem là chưa nguôi giận.
Tiên hoàng hậu mất sớm, hoàng thượng cũng không quá quan tâm hai người con này. Tuổi tác Chu Sính và công chúa Chu Thư không cách nhau nhiều lắm, tình nghĩa thắm thiết.
Chu Thư không dám nhõng nhẽo nữa, nàng nhìn ta: "Nàng là nhị tiểu thư Chử gia sao?".
"Thần nữ là Chử Ca".
"Đừng khách khí như vậy, nàng là ân nhân của ta, về sau ta gọi nàng là Ca nhi có được không?". Tính tình của Chu Thư thật không giống với Chu Sính chút nào, ánh mắt chớp chớp rất đáng yêu, khiến người ta không thể cự tuyệt".
"Tạ ơn công chúa đã yêu thích".
"Lại ngại nữa rồi!".
Nhìn điệu bộ tức giận của Chu Thư làm ta không nhịn được cười.
Đến cửa Chử phủ, ta cởi áo choàng trả lại cho Chu Sính nhưng y lại nâng tay ngăn cản: "Cẩn thận nhiễm phong hàn, hôm khác cô sẽ đến lấy".
Ta còn chưa kịp từ chối, Chu Thư đã theo sau phụ họa: "Đúng đúng, nếu nàng đổ bệnh thì ta sẽ rất áy náy".
"Thần nữ tạ ơn..."
Chu Sính cắt lời ta, y cười dịu dàng: "Về sau cũng đừng khách khí với cô nữa, ân nhân cứu mạng".
Giọng nói của y tựa như lưỡi câu mềm mại khuấy động nhân tâm. Nếu không có màn đêm dày đặc này, e là hai má ửng hồng của ta sẽ bị phát hiện mất!
12.
Ta treo áo choàng của Chu Sính bên cạnh giường, sau đó cởi xiêm y ướt sũng để tắm rửa rồi mới chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Ta đứng hình, trong lòng nghi hoặc, mở cửa ra đã thấy Chu Tẫn đứng đó.
Trên trán hắn vẫn còn vương vài giọt mồ hôi, hơi thở hổn hển, có lẽ là vừa chạy đến đây.
"Điện hạ?". Ta nhìn hắn như vậy thì rất khó hiểu.
"Nghe nói nàng bị rơi xuống nước nên ta đến xem".
Ta gật gật đầu: "Ta không sao, đa tạ điện hạ quan tâm".
Trong phút chốc, bầu không khí trầm mặc như hòa tan vào đêm đen, tựa như không còn lời nào để nói.
Ta chuẩn bị nói lời từ biệt với hắn thì phát hiện ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm về phía sau ta, trông vô cùng lúng túng.
Ta quay đầu lại, nhìn thấy chiếc áo choàng trắng như tuyết của Chu Sính.
Ta đoán được hắn chắc chắn sẽ buông lời sỉ nhục nên lập tức đóng cửa, phòng ngừa đêm nay lại mất ngủ.
Nhưng đáng tiếc Chu Tẫn đã dùng tay ngăn lại, hắn bóp chặt cổ tay ta.
"Thái tử đưa nàng về sao?".
"Điện hạ thấy rồi sao còn phải hỏi?".
Chu Tẫn không tức giận, sắc mặt hắn tái nhợt lộ ra vẻ đơn độc khiến ta cảm thấy hụt hẫng.
Trong lúc hắn ngây người, ta dùng hết sức đóng cửa lại.
Ta đã nằm trên giường thật lâu nhưng bóng dáng Chu Tẫn vẫn không nhúc nhích.
Cho đến khi tuyết bắt đầu rơi trong màn đêm lạnh lẽo..
"Điện hạ muốn làm gì?". Giọng nói của ta khàn khàn, trong lòng chua xót không thôi.
"Hôm nay ta đến thanh lâu, cứ đi vào lại đi ra. Ta đột nhiên phát hiện họ không giống nàng, ta chỉ cần nàng. Tại sao bây giờ ta mới nhận thức được điều này chứ?".
Ta không ý thức được rằng bản thân đang khóc, đến khi giọt nước mắt mặn đắng rớt xuống môi ta mới phát hiện ra.
"Điện hạ vĩnh viễn là ánh sáng của ta".
Nhưng là ánh sáng đã từng chiếu rọi quá khứ tăm tối của ta, chứ không phải thứ ánh sáng mà hiện tại ta muốn chạm vào.
Dường như Chu Tẫn đang nở nụ cười, thật dịu dàng và ấm áp nhưng không hiểu sao ta lại thấy vẻ chua xót đang ẩn giấu dưới nụ cười ấy.
Ta không nhớ sau bao lâu thì hắn rời đi, cũng không nhớ ta ngủ lúc nào.
Ta chỉ biết rằng vào Tết Nguyên Tiêu năm Ninh Hòa thứ hai mươi ba, ta đã thật sự buông bỏ một người.
Chu Sính nói ngày khác y sẽ đến lấy áo nhưng không hẹn ngày nào nên ta cũng quên mất.
Không ngờ vào một ngày nọ, khi ta đang luyện công thì thấy y đi vào từ cửa chính, được cha ta mời đến võ đài.
Lúc này trường kiếm của ta đang chĩa về hướng Chu Sính, nhìn thấy mặt y ta sợ hãi vội thu kiếm rồi quỳ xuống.
Chu Sính bước đến nâng tay ta: "Cô có lỗi, không nên nhìn trộm giai nhân luyện kiếm".
Ta bối rối ngẩng đầu nhìn y, mặt hai chúng ta áp sát vào nhau, cự ly này quá gần rồi... tựa hồ như muốn câu đi ba phần hồn phách của ta.
Ta đứng dậy lui về sau, ổn định tâm trạng: "Điện hạ đến để lấy áp choàng sao?".
Khóe môi Chu Sính khẽ nhếch: "Cho là vậy đi".
Ta không suy nghĩ về lời nói sâu xa này của Chu Sính mà dẫn y đến Vân Trúc Viện của ta.
Y cực kỳ giữ lễ, dừng lại trước tàng cây hải đường đợi ta:: "Cô ở đây đợi nàng".
Ta có cảm giác rất khó nói, trước đây ta lớn lên ở Ly Hận Thiên nên không có được sự e thẹn của nữ tử khuê các, cũng không nhìn thấu được hành vi không ổn của người khác.
Giờ phút này ta cảm thấy mặt đang nóng lên bèn nhắm chặt mắt vội vàng chạy vào lấy áo choàng.
Khi đưa áo cho Chu Sính, y lấy trong tay áo ra một cây trâm hải đường.
"Cô thấy hải đường rất thích hợp với nàng, không ngờ trong viện của Ca nhi cũng trồng hải đường, đúng là duyên phận".
Y gọi Ca nhi làm ta ngẩn người, cũng quên mất từ chối cây trâm kia. Y nhét vào tay ta, ta chỉ biết nhìn y một cách sững sờ.
"Ân nhân cứu mạng chớ nên khách khí với cô". Chu Sính nhìn thấu cảm xúc của ta, đôi mắt ánh lên ý cười.
Xưa nay gương mặt của y luôn lạnh lùng nhưng cũng rất thân thiện.
Thần tiên ban ân, người phạm nào có thể cự tuyệt chứ.
"Tạ ơn...".
Còn chưa kịp tạ ơn thì lông mày của Chu Sính đã nhướng lên, lộ rõ ý tứ làm ta không dám nói tiếp.
Đến khi Chu Sính đi rồi ta mới tinh tế đánh giá cây trâm hải đường này, ở giữa nụ hoa có một hạt ngọc lấp lánh.
Đây thật sự là đồ điêu khắc sao?
Sau khi nhận ra điều này, nhịp tim càng đập nhanh hơn, ta nhìn gương mặt ửng đỏ của mình trong gương mà hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đuổi những suy nghĩ điên rồ này.
Lúc này cây trâm hải đường trong tay ta thật nóng bỏng, tựa hồ như đang bốc cháy khiến ta không biết phải làm sao.
Ta nhìn chằm chằm nó một hồi lâu rồi cài lên tóc.
Ta thật sự rất thích.
______________________
CHÚ THÍCH:
。Khẩu hạ lưu tình: được hiểu là việc nói nhiều, nói lắm nhưng không nên nói xấu một ai đó. Nó cũng có thể hiểu theo nghĩa của từ Khẩu nghiệp.
。Đường nhân: đồ chơi làm bằng đường (dùng đường loãng thổi thành hình nhân, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn).