Chú Định

Chương 14: C14



Huệ Trân bỏ ra ngoài không để ý đụng trúng Trương Lĩnh, liền nhìn hắn nói "Xin lỗi"


Trương Lĩnh nhận thấy tâm tình Huệ Trân không được tốt, lập tức quan tâm "Huệ cô nương có chuyện gì sao ?"


"Không có gì", miệng nói không có gì nhưng dáng vẻ không phải như vậy.


Trương Lĩnh liền ngỏ lời "Ngươi đã ăn gì chưa ? Nếu chưa thì đi với ta, ta mời ngươi"


Huệ Trân cảm thấy thà đi với Trương Lĩnh còn hơn phải về nhà nhìn mặt Bạch Ngọc, nên đồng ý "Ta cũng chưa ăn gì"


Trương Lĩnh vui vẻ, lần đầu tiên nàng đồng ý lời mời của hắn "Vậy chúng ta đi"


"Ừm"


Ăn uống no say thì Trương Lĩnh có ý muốn đưa Huệ Trân về lại bị nàng từ chối "Ta không muốn về, đi uống rượu đi"


Trương Lĩnh muốn hỏi có phải nàng với Bạch Ngọc cãi nhau không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là đáp ứng Huệ Trân. Nếu phản đối, chỉ sợ nàng cũng mặc kệ luôn hắn.


Bạch Ngọc ở nhà đợi đến tối vẫn không thấy Huệ Trân trở về, không ngồi yên được nữa liền chạy ra ngoài tìm nàng.


Bạch Ngọc chạy từ nơi này đến nơi khác, chạy dòng dòng bên ngoài trời lạnh khá lâu mới gặp Huệ Trân đang ở quán rượu với Trương Lĩnh. Hắn vừa trả tiền và muốn đưa nàng về.


"Trương công tử", Bạch Ngọc vội đi đến đỡ lấy Huệ Trân trước khi Trương Lĩnh chạm vào.


Trương Lĩnh có chút mất hứng "À là Bạch công tử sao"


Bạch Ngọc nhìn Huệ Trân đã say đến không biết gì, rồi nhìn lại Trương Lĩnh "Ta sẽ đưa nàng về, đa tạ ngươi cả ngày nay ở cùng nàng ấy"


Trương Lĩnh dù không muốn nhưng cũng phải nói "Không có gì"



"Vậy chúng ta đi trước"


"Tạm biệt"


"Tạm biệt"


Bạch Ngọc cõng Huệ Trân lên rồi từng bước đi về nhà. Vừa đi vừa nói với người trên lưng "Ngươi nha, rõ ràng không biết uống còn bày đặt rủ người ta đi uống rượu", nhắc tới lại cảm thấy khó chịu.


Ngược lại Huệ Trân im lặng được một lúc lại bất ngờ đánh lên vai Bạch Ngọc "Bạch Ngọc đồ đáng ghét, để ta đợi lâu như vậy cũng không thèm nói cái gì, chỉ biết ăn hiếp ta, còn dám lớn tiếng với ta"


Tuy bây giờ là do Huệ Trân đang có men rượu nên mới không tự chủ nói những lời này, nhưng Bạch Ngọc biết đây cũng là lời nói từ trong lòng nàng.


"Ta sai rồi, sẽ không lớn tiếng với ngươi nữa"


Huệ Trân không biết có nghe được hay không, chỉ thấy nàng sau khi trách mắng xong liền gục đầu xuống vai Bạch Ngọc mà ngủ, thỉnh thoảng vẫn lẫm bẫm "Đáng ghét"


Sáng hôm sau, Huệ Trân tỉnh dậy thì đã thấy nàng ở nhà, nhìn xung quanh không thấy Bạch Ngọc, nghĩ Bạch Ngọc lại đi tìm nữ nhân kia. Nếu muốn thì cứ nói thẳng, sao phải nói là đi làm cơ chứ.


"Đồ đáng ghét, háo sắc nhà ngươi nên đi chết đi"


Sau khi mắng xong liền thấy trên bàn có một tô cháo, Huệ Trân đi qua ngồi xuống nhìn thức ăn mà Bạch Ngọc đã chuẩn bị sẵn, khẽ thở dài.


Bạch Ngọc như đã hẹn, rất đúng giờ đã có mặt ở bãi đất trống ngày hôm qua, cùng mọi người làm quen.


Nam nhân ở đây bởi vì thấy chỉ một buổi sáng mà tiểu bạch kiểm như Bạch Ngọc đã có thể thay đổi được Mục Tử Đồng nên họ có chút ngưỡng mộ mà thôi. Vì vậy sáng nay ai cũng rất vui vẻ làm quen.


Không khí đang nhộn nhịp liền trở nên yên ắng, Mục Tử Đồng đi đến quăng cho Bạch Ngọc một thanh kiếm "Đấu với ta"



Bạch Ngọc cầm lấy thanh kiếm, cùng Mục Tử Đồng đánh nhau. Nói là đánh nhau nhưng chỉ có Mục Tử Đồng đánh, còn Bạch Ngọc chính là không có cơ hội đánh trả.


Một lúc sau Mục Tử Đồng dừng lại nhìn Bạch Ngọc "Ngươi quả nhiên vô dụng"


Bạch Ngọc đương nhiên không cam tâm "Cho ta thời gian, ta chắc chắn sẽ đánh thắng ngươi"


Mục Tử Đồng mỉm cười, lần đầu tiên có người dám thách đấu với nàng a "Được thôi, bốn ngày sau gặp lại"


"Được"


Bạch Ngọc mệt mỏi về nhà, vừa đi vừa nhớ lại bước đánh của Mục Tử Đồng, rất nhanh chóng đã có cách phá vỡ nó.


Về tới nhà, nụ cười trên môi Bạch Ngọc chợt tắt vì nhìn thấy Huệ Trân đi cùng Trương Lĩnh. Gần đây nàng và hắn ta thân tới vậy sao. Trong lòng bất giác lại thấy khó chịu.


Âm thầm đi theo hai người họ, Bạch Ngọc thấy Trương Lĩnh đang vén lọn tóc sang một bên cho Huệ Trân. Còn phải nghe hắn nói lời quan tâm, dịu dàng với Huệ Trân.


Ở bên kia, Trương Lĩnh âu yếm nhìn Huệ Trân "Hôm nay tâm tình ngươi đã tốt hơn chưa ? Hay ngươi muốn gì, ta đều cho ngươi"


Vì thôn này là một làng chài nên trái cây rất hiếm, muốn có phải vô tận trong rừng mà tìm, Huệ Trân biết Trương Lĩnh sẽ không rảnh như vậy "Mỗi khi ta không vui, ta đều ăn trái cây"


Trương Lĩnh có chút khó xử "A .. có thể đợi ta mấy ngày nữa không ? Ta sẽ đem tới cho ngươi"


Huệ Trân chán nản trong lòng, xưa giờ chưa ai vì nàng mà thành thật quan tâm, nàng cũng đã quen rồi, bất quá đợi thêm mấy ngày nữa sẽ được ăn trái cây a "Cũng được"


Trương Lĩnh thở ra nhẹ nhõm "Ta mới phát hiện một quán tàu hủ rất ngon, ta dẫn ngươi đi"



"Ừm"


Bạch Ngọc đứng yên không có đi theo nữa, điều nàng phải làm bây giờ là vô rừng kím trái cây.


Huệ Trân sau một ngày được Trương Lĩnh đưa đi ăn ở tiệm mới mở thì trở về nhà, chỉ là sau khi tắm xong, lúc này trời cũng đã khuya mà ở nhà vẫn không thấy bóng dáng của Bạch Ngọc đâu. Trong tâm liền có chút bất an bởi vì Bạch Ngọc chưa từng về muộn như vậy. Ngồi đợi thêm một lúc, Huệ Trân liền đứng lên đi tìm người.


"Giỏi cho ngươi thật biết hành người khác, để ta tìm được thì biết tay ta"


Bạch Ngọc phải mất hơn nửa ngày mới thấy vài cây táo, liền vận hết sức lực leo lên mà hái, hái xong thì quần áo cũng đã rất bẩn, cánh tay trắng nõn cũng bị sướt không ít. Đang vui vẻ ôm táo về nhà thì gặp Huệ Trân đang vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh như tìm kím gì đó.


"Huệ Trân"


Nghe tiếng gọi, Huệ Trân liền dừng lại nhìn theo hướng âm thanh vừa phát ra. Thấy Bạch Ngọc một thân tàn tạ đang ôm vài quả táo, trên tay còn bị thương.


Nhìn Bạch Ngọc như vậy, trong tâm Huệ Trân như biết đã xảy ra chuyện gì, nhíu mày vì người kia cứ thích làm thương tổn chính mình. Bất quá vẫn vờ hỏi "Ngươi đi đâu ?"


"Dĩ nhiên tìm trái cây cho ngươi a"


"Ai bảo ngươi tìm ?", bên ngoài một mặt lạnh băng nhưng trong lòng đang mỉm cười "Ngươi theo dõi ta ? Nghe lén ta nói chuyện với Trương Lĩnh ?", nếu không thì Bạch Ngọc sẽ không biết nàng đang muốn ăn trái cây.


Bất quá Bạch Ngọc cũng không có phủ nhận "Hôm nay ngươi buồn sao có thể đợi thêm mấy ngày nữa mới được ăn. Trương Lĩnh hắn không hiểu tâm lý nữ nhân gì cả. Người như vậy không nên yêu a", Bạch Ngọc cố tình nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.


"Vậy người như thế nào mới nên yêu ?"


"Ví dụ như ta", Bạch Ngọc tự tin đáp


Huệ Trân sau khi nghe xong, liền cười như không cười "Phải rồi, ngươi tiếp xúc nữ nhân nhiều nên hiểu tâm lý của người ta, đúng là người lý tưởng trong lòng các nữ nhân a"


Bạch Ngọc cảm thấy càng nói như càng tự đào hố chôn mình, liền cười tươi nhất có thể "Thôi ăn táo cho mát nha"


Huệ Trân hừ nhẹ Bạch Ngọc một tiếng rồi lấy một trái táo, vừa ăn vừa xoay người trở về.



Bạch Ngọc tiếp tục ôm những quả táo còn lại đi theo sau "Hôm đó thật xin lỗi, ta sẽ không như vậy nữa"


Huệ Trân không biết vì do được ăn trái cây hay do lời xin lỗi của Bạch Ngọc mà tâm tình đã tốt hơn, cười đáp "Để xem biểu hiện những ngày sau này của ngươi"


Bạch Ngọc tươi cười chạy lên đi cạnh Huệ Trân "Ta cam đoan sẽ dịu dàng với ngươi nhất có thể a"


Huệ Trân bĩu môi "Làm đi đừng nói"


"Được được"


Sáng hôm sau, Huệ Trân tỉnh dậy nhìn quanh nhà không thấy Bạch Ngọc đâu, khẽ thở dài vì nghĩ Bạch Ngọc lại tìm đến chổ nữ nhân kia.


Huệ Trân xuống giường rửa mặt, chải tóc sau đó đi ra ngoài thì thấy Bạch Ngọc ở trước nhà đang luyện kiếm.


Nhìn thêm một lúc, Huệ Trân mới lên tiếng "Ngươi đang tìm cách phá bước đánh của Nga Mi phái sao ?"


Bạch Ngọc dừng lại, nhìn Huệ Trân "Phái Nga Mi ?"


Huệ Trân gật đầu "Những nét đánh của ngươi đều dùng để đối phó với môn phái đó, ngươi không biết ?"


Bạch Ngọc lắc đầu, nàng chỉ là nhớ lại kiếm thuật của Mục Tử Đồng mà tìm một kiếm thuật khác để có thể đánh bại được người kia thôi.


Huệ Trân nhìn Bạch Ngọc không biết gì nhưng có thể nghĩ ra cách đánh trả, liền thú vị nhìn Bạch Ngọc "Có người khiêu chiến với ngươi ?"


Bạch Ngọc nghĩ nếu nói rõ mọi chuyện với Huệ Trân, có thể nàng sẽ giúp được mình đánh thắng Mục Tử Đồng, vì vậy liền kể lại tất cả sự việc. Bạch Ngọc chỉ không nhắc tới việc Lâm Vận Tài kêu mình là Bạch Vũ Hàm gì gì đó thôi.


Huệ Trân nghe xong mới biết ngày đó là nàng hiểu lầm bạch Ngọc, tự nhiên tâm tình cũng tốt hơn nhiều "Ta giúp ngươi nhìn rõ kiếm pháp này"


Bạch Ngọc tươi cười như một đứa trẻ "Thật a ?", vừa hỏi vừa cầm tay Huệ Trân


Huệ Trân bật cười, cũng chưa từng thấy bộ dáng này của Bạch Ngọc "Thật, đi thôi, chúng ta kím gì đó bỏ bụng rồi luyện kiếm"


Bạch Ngọc cười đến tít cả mắt "Tuân lệnh sư phụ"