Hoàng Cẩn Đình ngồi trong phòng bệnh từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trăng lên, Vân Đường chậm rãi mở mắt, cô tỉnh dậy.
Nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của anh mới đầu cô còn tưởng mình mơ nhưng khi anh cất giọng nói, bàn tay siết chặt lòng bàn tay mình cô mới xác nhận không phải mơ.
" Em tỉnh rồi, có đói không, muốn ăn gì anh sẽ bảo Văn mua cho em. "
Trần Kinh Văn đứng bên cạnh mỉm cười cô tỉnh lại anh ta cũng vui lắm.
" Đúng đó Đường Đường muốn ăn gì anh đi mua cho em "
Vân Đường lay người muốn ngồi dậy, anh dựng người đứng dậy lấy gối chồng vào đầu giường để cô dựa vào.
" Anh sao lại tới đây? Không phải em nói chờ em về rồi sao. "
" Em giấu anh ở đây chịu đựng một mình, em không xem anh là người thân à? "
Anh nắm hai bàn tay cô xoa xoa, đầu khẽ cúi thấp giọng nói như uất ức sắp khóc.
" Anh… biết hết rồi…Ken nói hết rồi? "
" Ừ "
Vân Đường im lặng cô vốn định tự mình đấu tranh, cô không muốn ai vì mình mà đau lòng, không ngờ cuối cùng cũng không giấu được.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình xoa xoa, nếu ba con đã biết thì thôi có lẽ ông trời muốn cả nhà chúng ta cùng nhau đối mặt.
" Bảo bối con nhìn xem ba của con lại mít ướt nữa rồi, mẹ đấy à sợ nhất là ba con khóc, con giúp mẹ dỗ ba nhé. "
Cô cầm tay anh đặt lên giữa bụng mình, dịu dàng nhìn anh mỉm cười.
Hoàng Cẩn Đình ngẩn đầu, hai hốc mắt đã đỏ lên hai hàng nước lưng chừng chậc chừ sắp rơi xuống.
Anh hít một hơi cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, anh nở nụ cười chủ động nhích cơ thể lại gần cô, bàn tay to lớn ấm áp dịu dàng xoa bụng nhỏ.
" Bảo bối ở trong bụng phải ngoan, con phải cùng mẹ ở lại bên cạnh ba, sau này khi con chào đời chúng ta cùng nhau một gia đình sống hạnh phúc nhé. "
Đường Đường cười hạnh phúc, cô vòng tay ôm lấy anh tựa đầu vào lồng ngực anh, thật ra sự mạnh mẽ của cô chỉ để ngụy trang thôi, cô cũng có mặt yếu đuối, cô có thể lựa chọn mạnh mẽ để tự bảo vệ bản thân, cũng có thể lựa chọn yếu mềm khi ở bên cạnh người thân.
…
Mấy ngày sau đó anh vẫn luôn túc trực bên cạnh cô, anh tận mắt chứng kiến cơn đau giày vò cô, mỗi lần như thế anh chỉ biết đứng im mà không làm gì được, Ken và đội ngũ bác sĩ vẫn cùng nhau điều chế thuốc giải, họ nổ lực ngày đêm cuối cùng cũng chế thuốc kịp thời.
Vân Đường uống thuốc giải, mặc dù độc đã đã được tiêu trừ hết nhưng nhất thời vẫn chưa thể tỉnh lại ngay, cơ thể con người không phải khúc gỗ tiêu nước đi là sẽ tự khô, mà cần thời gian hồi phục.
Khi hai người về nước thì đã là một tháng sau, vợ chồng ông bà Lâm đã đợi sẵn ở sảnh trong để đón, theo bước chân ba người bước từ trong ra, Bà Thục nhìn thấy bóng dáng con gái tâm trạng vui mừng đến mức không kiềm chế được chạy về phía trước ôm lấy cô.
Vân Đường ôm lấy mẹ, Lâm Nam Hữu từ sau đi tới, cô chạm mắt với ba mình, chỉ mới qua hơn một tháng nhìn ông đã gầy đi rồi, lại để ý mấy sợi tóc bạc trên mái tóc đen của ông, cô xót lòng, chìa bàn tay đang ôm mẹ mình về hướng của ông.
Ánh mắt Lâm Nam Hữu bổng dao động, thế là ba người ôm chầm lấy nhau.
Về tới nhà mọi người ngồi trên ghế ở phòng khách Dì Bảy rót trà cho mỗi người, anh ngồi bên cạnh cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang nắm lấy bàn tay mình không buông, đôi môi vừa phải cong lên một độ cong nhất định.
Ông bà Lâm sắc mặt đối với anh không còn khó chịu như lúc trước, họ cũng biết rằng cô đang mang thai, họ hiện giờ không thể không có lý do gì mà phản đối chuyện tình cảm của hai người.
" Được rồi xem con ở trước mặt ta với mẹ bảo vệ cậu ta như vậy, con sợ ta làm gì cậu ta à "
Lâm Vân Đường nhẹ cười tinh nghịch, nghe giọng điệu có chút trêu đùa hờn dỗi của ông, cô biết mình đã thắng rồi. Ba mẹ đã chấp nhận chuyện tình cảm của hai người rồi.
" Con có nghĩ như vậy đâu "
Vân Đường cười cười quay sang nhìn anh đánh ánh mắt, anh hiểu ý anh liền điều chỉnh lại giọng nói ngồi thẳng lưng nghiêm túc hướng mắt về phía hai ông bà.
" Ba mẹ tụi con tính tháng sau sẽ tổ chức đám cưới, hai người thấy thế nào? "
" Ừm! Giờ Đường Đường đã mang thai rồi, phải tổ chức đám cưới càng sớm càng tốt, cậu phải tổ chức thật hoàng tráng cho con bé, tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất này thôi "
Bà Thục nhẹ giọng lên tiếng nói, ông Hữu cũng đồng ý gật gù theo.
" Vâng ba mẹ yên tâm "
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, kể từ lúc siêu âm biết được vợ mình mang tam thai, Hoàng Cẩn Đình đã đưa ra quyết định anh giải tán Hoàng Phù, anh lui về nhà kinh doanh nhà hàng và khu nghĩ dưỡng.
Thời gian hầu hết ở nhà anh đều giành chăm sóc vợ con, vì bốn tổ tông mà anh bận tối mắt tối mũi, vào thời kỳ giữa mang thai tính khí của Đường Đường nhiều lúc nóng giận vô cớ, những lúc như thế cô thường không nói gì chỉ nhìn anh rồi khóc, Hoàng Cẩn Đình phải dùng tất cả các cách khác nhau mới dỗ được vợ yêu.
Anh cảm thấy là do mình không tốt, Đường Đường vì anh mà mang thai bụng của cô kích thước to hơn những thai phụ bình thường, vì cô mang tam thai, những lúc cô vì ốm nghén mà nôn mửa không ăn được gì, anh đau lòng và thương vợ hơn.
Đến hôm nay đã là tháng thứ tám của thai kỳ rồi.
Vân Đường ngồi trên ghế sofa pha mềm mại tựa lưng mình vào ghế, cô yên ổn ngồi xem tivi giải trí, Hoàng Cẩn Đình từ trong bếp bưng ra một đĩa trái cây và một ly sữa.
Anh ngồi xuống bên cạnh, đặt đồ lên bàn, cầm từng miếng trái cây đút cho cô.
" Ngọt đúng không, anh chọn loại ngọt tươi nhất đó. "
Vân Đường cong môi cười, trái cây đúng là rất ngọt nha, nhưng mà đều làm cô vui là sự yêu chiều của chồng.
Cô để ý trên trán anh mồ hôi còn chưa kịp lau, cô rút khăn giấy dịu dàng lau cho anh.
" Anh có thấy mệt lắm không? "
" Không mệt, vợ thấy anh khỏe re nè, em uống sữa nhé, phải uống cho ba bảo bối nhỏ trong bụng. "
Anh một tay cầm ly sữa đưa cho cô một tay chạm vào bụng xoa.
Vân Đường nghe lời anh, uống hết ly sữa xong rồi nhìn xuống cái bụng nhô lên của mình, cô đặt hai tay mình chồng lên bàn tay của anh, hai vợ chồng cùng nhau cảm nhận nhịp động của các con.
" Ưm…anh cảm nhận được chứ? Các con đang động nè. "
Anh khẽ hạ người xuống áp tai mình lên bụng cô, mặc dù âm thanh động rất nhỏ nhưng anh có thể nghe được, là tiếng đạp của con mình, anh quay mặt yêu thương hôn lên cái bụng xinh yêu của vợ. Anh bây giờ đã có một gia đình hoàn chỉnh trọn vẹn, anh bây giờ là chồng của người phụ nữ anh yêu là ba của các con nhỏ, trách nhiệm trên vai anh tuy tăng lên nhưng anh cảm thấy rất vinh dự vì nó.