Chú Già, Em Yêu Anh!

Chương 3: Trò chuyện



Quán bar Music House thành phố XXS

Music tập trung chủ yếu vào âm nhạc với nhiều không gian phù hợp cho từng nhu cầu khác nhau của du khách như không gian mở, không gian riêng, sân thượng và khu vực ngoài trời

Quán bar này được coi là quán bar nổi tiếng toàn thành phố. Nó là một trong các chi nhánh của Trịnh gia, họ chuyên cung cấp và sản xuất các loại rượu nổi tiếng. Hầu hết được nhập khẩu từ nước ngoài

Chuyên hoạt động về đêm, tuy nhiên nó không giống các quán bar bên đường khác vì ở đây có quy tắc của nó. Không bắt ép hay mời rượu người khác khi không có sự cho phép cùa đối phương. Không lạm dụng rượu bia mà quấy rối phụ nữ...

Bên ngoài sảnh trước cùa quán cũng khá đông, một chiếc xe Bugati đậu trước quán bar. Nhìn thôi cũng thấy khí chất đậm mùi tiền của chủ nhân chiếc xe đó

Anh đưa tay mở cửa xe, đôi chân thon dài bước xuống. Trước vẻ mặt trầm trồ của những người ở đó

Nhan sắc này, gia tài này. Thật đáng ngưỡng mộ với vị phu nhân của ngài ấy!

"Đó chẳng phải là Đàn tổng sao?" Một người trong số đó cất tiếng

"Ngài ấy đẹp trai quá đi aa.."

"Không biết đã có vợ chưa nhỉ?"

"Chắc chưa đâu, vẫn còn trẻ vậy mà"

"Cũng chưa chắc nhé, nhà giàu người ta thường có hôn ước từ nhỏ đấy"

Nhưng lời xì xào bàn tán về đời tư của anh cứ vang vọng bên tai không thôi. Bỏ ngoài tai những lời đó, anh sải chân bước vào quán bar

Quán bar này là của bạn thuở nhỏ anh, Trịnh Tuấn. Đã đặt phòng VIP trước đó

Cánh cửa phòng VIP được đẩy ra, bên trong có ba người thanh niên ngồi trên chiếc ghế sofa thưởng thức rượu vang



"Này Nhạc Phong, không ngờ lúc nhỏ vẫn không thay đổi. Cậu là người đến trễ nhất đấy!"

Giọng nói của người thanh niên với gương mặt tuấn tú, với mái tóc layer nam dài. Đôi mắt hai mí, sống mũi cao tạo điểm nhấn cho gương mặt điển trai ấy

"Bạc Châu à, cậu cứ khịa cậu ta hoài thế?"

Người tên Bạc Châu kia lại nói tiếp: "Thế thì sao chứ? Haha"

"Cười nói đủ chưa?" Anh hằn giọng lên tiếng

Một người thanh niên nữa ngồi trong góc bỗng đứng dậy, tiến đến phía anh mà đẩy từ sau lưng

"Được rồi được rồi, lâu ngày không gặp phải vui vẻ chứ!"

"Lục Kiêu, cậu đẩy cậu ta làm gì. Bộ cậu ta không có chân à?" Bạc Châu nói

Vừa nói xong, hắn liền bị người thanh niên kế bên ban cho một cái tát nhẹ sau đầu

"Bớt bớt lại giùm đi!"

"Ê Trịnh Tuấn, tôi làm gì cậu hả?"

"Hai tên kia, bớt một tiếng đi!"

Người vừa cất tiếng là Lục Kiêu, là nhị thiếu gia nhà họ Lục, năm nay 28 tuổi. Tính cách có phần hài hước. Là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm nhưng không chịu nhường ai. Nhất quyết không gọi ba tên kia là "Anh"

Còn người tính cách có phần ôn nhu, nho nhã. Cậu ta chạc tuổi anh và Bạc Châu. Là thiếu gia nhà họ Trịnh, tuy nhiên nó chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Là đại thiếu gia ai ai cũng ngưỡng mộ nhưng chỉ có anh và hai người kia mới biết được



Tuy bên ngoài gọi là thiếu gia nhà họ Trịnh nhưng thực chất anh là con riêng của ba anh. Trong một lần say rượu đã vô tình hại chết người mẹ mình yêu thương nhất

Anh hận! Anh hận vì lúc đó không bảo vệ được bà. Anh căm hận nhất là rượu, nhưng cuộc đời đưa đẩy để anh lên nắm gia tài nhà họ Trịnh. Quản lí sự nghiệp của các quán bar

Trong nhà luôn phải đối mặt với bà mẹ kế và thằng em cùng cha khác mẹ. Nói như thế rằng mẹ anh là người đến trước nhưng không được sự công nhận từ Trịnh gia nên đã sinh ra anh ngoài giá thú

Ngoài ra anh còn công việc khác là bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng ở Anh. Vì khi xưa không cứu được người quan trong nhất đời mình nên anh ấp ủ ước mơ được trở thành bác sĩ cứu giúp người khác. Anh còn có tên gọi khác là bác sĩ Lý - Lý Tuân

"Nhạc phong, sao rồi?" Lục Kiêu lên tiếng

"Không biết!" Anh lạnh nhạt đáp

"Haizz. Hai ông bà già kia lại bắt em cưới vợ rồi"

Lục Kiêu than thở. Mà nghe nói cũng đúng, đại thiếu gia nhà họ Lục bị liệt hai chân, hiện đang là tiến sĩ. Không may thay anh ấy bị vô sinh nên không thể có con, lại còn không chút hứng thú với phụ nữ

Chỉ còn anh là có thể nối dõi, nên ông bà Lục hối thúc là như thế

Anh cầm lấy gói thuốc trên bàn, lấy ra một điếu. Âm thanh quẹt lửa vang lên, ánh sáng phập phùng châm trên đầu thuốc lập tức cháy. Anh hút lên một hơi rõ dài. Phì khói ra, nói

"Không phải chỉ có một mình cậu"

"Vậy chuyện tình cậu với cô ta sao rồi?" Thấy thế Bạc Châu lên tiếng

"Không đáng nhắc đến" Anh giở giọng cáu gắt

Người phụ nữ được Bạc Châu nhắc đến trong câu nói là mối tình đầu thời cấp ba của anh. Cô ta tên Vương Linh, kém hơn anh hai tuổi. Là nữ sinh được biết đến nhiều nhất trong trường với gương mặt ưu tú, xinh đẹp hút hồn

Vì tiền mà bỏ anh sang Mỹ kết hôn cùng người khác. Bởi lúc đó Đàn thị chưa nổi như bây giờ