Lục Nhược Hân quay trở về phòng mà không cho Quốc Huy có một cơ hội giải thích. Muốn giữ cô lại, muốn nói với cô rằng coi hiểu lầm ý mình. Nhưng anh lại sợ càng giải thích cô lại hiểu lầm nhiều hơn nên anh cũng đành ôm chút hụt hẫng ra về.
Lục Tử Khâm đưa Tiểu Vy trở về quê ăn tết cùng gia đình, cũng để thưa chuyện kết hôn của hai người với mẹ Tiểu Vy. Đứng trước lời đề nghị muốn kết hôn sau tết của hai người, Lưu Phương Hồng vô cùng ngạc nhiên hỏi.
“Chẳng phải hai đứa đã thỏa thuận là đợi Tiểu Vy ra trường rồi mới tổ chức lễ cưới sao? Sao bây giờ lại gấp như vậy?”
“Dạ vì… Tiểu Vy mang thai rồi ạ. Chúng con muốn tổ chức sớm để còn đón bé ra đời.”
“Cái gì? Con mang thai rồi sao?”
Lưu Phương Hồng vô cùng kinh ngạc trước tin tức này. Đưa mắt nhìn về phía bụng dưới của con mình bằng ánh mắt khó tin, người xưa nói quả không sai. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, huống chi hai đã đã đính hôn lại có tình cảm, chuyện này sao có thể tránh khỏi chứ! Tiểu Vy ánh mắt e dè nhìn mẹ mình lí nhí.
“Mẹ, con xin lỗi. Con…”
“Xin lỗi gì nữa chứ, trước sau gì hai đứa cũng kết hôn, tổ chức sớm hay muộn cũng thế thôi mà. Vã lại bây giờ còn cũng đã mang thai rồi, mẹ còn đợi gì nữa mà không đồng ý chứ!”
“Cảm ơn mẹ.”
Cả hai vui mừng rối rít cảm ơn bà. Lưu Phương Hồng chỉ biết cười nhìn hai con vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Có lẽ ba Tiểu Vy ở trên trời cũng cảm thấy yên tâm và mãn nguyện rồi.
Lục Nhược Hân cũng theo Tử Khâm và Tiểu Vy về ngoại thành chơi để thay đổi bầu không khí. Sau khi nghe Tiểu Vy giải thích về chuyện vì sao Tiêu Quốc Huy không muốn cô về cùng tâm trạng cô lại tốt lên. Hóa ra anh là đang lo nghĩ cho cô mà lại không nói. Muốn tạo cho anh sự bất ngờ, Nhược Hân một mình hỏi thăm tìm đến nhà anh. Thấy Tiêu Quốc Huy đang loay hoay trước sân cô chậm rãi bước đến gần lên tiếng hỏi.
“Anh gì ơi, anh có thể cho em xin một cốc nước ấm không? Em hơi lạnh.”
Nghe giọng nói quen thuộc Tiêu Quốc Huy giật mình quay lưng lại, nhìn thấy Lục Nhược Hân cùng nụ cười tỏa nắng khiến anh vô cùng bất ngờ. Tay chân lóng ngóng trong lòng vui như mở hội, anh bước về phía Nhược Hân lên tiếng.
“Em… Sao em biết tôi ở đây mà tìm đến vậy? Em đi một mình sao?”
“Em đi cùng với anh trai và chị dâu, em hỏi thăm rất lâu mới tìm được nhà anh đấy! Anh không định mời em vào nhà sao?”
“À… em vào nhà đi!”
Nhược Hân vừa bước theo Quốc Huy đến cửa đã gặp mẹ anh từ bên trong nhà bước ra. Nhược Hân lễ phép cúi đầu chào bà. Nhìn cô gái lạ mặt lại vô cùng xinh xắn lễ phép, mẹ Tiêu nhìn cô cười vui vẻ rồi quay sang Tiêu Quốc Huy hỏi.
“Con không định giới thiệu một chút sao?”
“Dạ… đây là bạn… bạn cùng trường với con, cô ấy tên Nhược Hân.”
“Nhược Hân sao? Cái tên đẹp quá! Mau vào nhà đi cháu.”
“Vâng ạ.”
Mẹ Tiêu cứ mãi chăm chú nhìn về phía Nhược Hân một cách hài lòng, Tiêu Quốc Huy thấy thế liền nhắc nhở.
“Mẹ, sao mẹ cứ nhìn người ta mãi thế! Mẹ làm cô ấy ngại đấy.”
“À… bác không có ý gì đâu. Chẳng qua đây là lần đầu Quốc Huy đưa bạn gái về nhà nên bác có chút ngạc nhiên. Con đừng để bụng nhé!”
“Không sao đâu ạ.”
“Vậy hai đứa nói chuyện đi, bác ra ngoài có việc.”
“Vâng ạ.”
Một bầu không khí ngượng ngùng lại vây kín không gian, Tiêu Quốc Huy lên tiếng xóa tan bầu không khí.
“Mẹ anh là người thiệt tình nghĩ gì nói đó em đừng hiểu lầm nhé!”
“Hiểu lầm chuyện gì ạ? Là chuyện lần đầu anh đưa bạn gái về nhà sao?”
“Ờ… đúng thế, mẹ anh hiểu lầm thôi em đừng để bụng.”
“Nhưng em lại để bụng mất rồi.”
Tiêu Quốc Huy không hiểu ý của Nhược Hân, anh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía cô. Nhược Hân nghiêm túc nhìn anh nói.
“Anh Tiêu, em thích anh. Chúng ta hẹn hò đi!”
Câu nói thốt ra từ cửa miệng của Nhược Hân làm Tiêu Quốc Huy đơ người. Cô gái ngốc này đang nói linh tinh gì vậy nhỉ! Là phụ nữ ai lại tỏ tình với đàn ông như thế chứ!
“Nhược Hân đừng đùa nữa, em…”
“Em không đùa, anh Tiêu em thật sự rất thích anh. Hai tháng qua bên nhau anh thấy em có đủ tiêu chuẩn là bạn gái anh chưa? Nếu chưa anh cứ góp ý em sẽ sửa.”
Nghe chính xác được đây là lời thật lòng của Nhược Hân, Tiêu Quốc Huy nhìn cô một cách nghiêm túc nói.
“Nhược Hân em là một cô gái tốt, nhưng chúng ta không hợp nhau, không cùng địa vị xã hội. không thể nào đến được với nhau đâu.”
“Trong tình yêu không phân biệt giai cấp sang hèn. Dù anh có thế nào em cũng vẫn thích anh, dù hôm nay anh từ chối em, em cũng sẽ không bỏ cuộc đâu. Vì em xác định anh là định mệnh của đời mình rồi, sẽ không bao giờ thay đổi.”
Câu nói của Nhược Hân đã chạm đến trái tim Tiêu Quốc Huy. Thật ra gần đây anh cũng đã cảm nhận được ánh đối với cô không còn đơn giản là giúp cô vì thấy cô đáng thương, mà từ trong tim anh cũng đã dần cảm mến con người cô. Nhưng anh lại nhớ đến gia thế giữa hai nhà mà không dám nói ra lời trong lòng. Càng không biết cô nghĩ về anh thế nào nên đành im lặng. Nay biết được cô cũng thích anh thì tại sao anh lại để cô thiệt thòi mà tỏ tình với mình như thế chứ!
“Ở đây là vùng quê nghèo hẻo lánh, em không sợ ở bên anh sau này sẽ về đây sống cực khổ hay sao?”
“Em không sợ, chỉ cần nơi đó có ảnh cực khổ mấy em cũng không sợ.”
“Nhưng anh không thể nào chấp nhận lời tỏ tình của em được.”
“Tại sao?”
“Vì là đàn ông ai lại để người mình thương tỏ tình trước bao giờ!”
Nghe câu nói của Tiêu Quốc Huy, Lục Nhược Hân vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Thì ra anh cũng thích cô, hóa ra anh cũng thích cô như cô thích anh vậy. Bước đến choàng tay ôm lấy Tiêu Quốc Huy trong niềm hạnh phúc cô nói.
“Vậy anh mau tỏ tình với người con gái mà anh thích đi chứ!”
Nhìn thẳng vào mắt Nhược Hân, anh choàng tay ôm lấy eo cô mỉm cười nói.