Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 53: Gặp côn đồ



Buổi tối trong một quán bar lớn của thành phố, tiếng nhạc ồn ào cùng những tiếng hò hét in ỏi của những người đang phiêu theo điệu nhạc. Lục Nhã Như rụt rè đứng trước lối vào đưa mắt tìm kiếm khắp nơi. Hôm nay là ngày cô được chuyển sang nhân viên chính thức, Tống Lệ Nhi mời cô đi uống để chúc mừng và giải tỏa tâm trạng đau hai tháng bị ông chủ khó ở đài ải.

Đưa mắt tìm kiếm xung quanh mãi cô cũng tìm được Tống Lệ Nhi đang ngồi ở quầy rượu. Nhanh chân bước đến cạnh cô Nhã Như lên tiếng.

“Sao chị lại chọn nơi này thế, phức tạp quá.”

“Cả hai tháng căng thẳng em không thấy mệt sao? Chỉ có nơi như thế này mới có thể giải tỏa tâm trạng một cách hiệu quả nhất. Nào uống với chị đi!”

Tống Lệ Nhi đưa cho Nhã Như một ly rượu nhẹ cụng ly với cô rồi uống cạn. Nhìn Tống Lệ Nhi hôm nay không giống ngày thường chút nào, thường ngày là một người nghiêm khắc chuẩn mực bao nhiêu, thì bây giờ cô ấy phóng khoáng và hướng ngoại bấy nhiêu. Nhìn cái cách chị ấy phiêu theo nhạc, cô đoán là chị ấy chắc cũng thường xuyên đến những nơi này nhỉ! Chỉ có cô là hướng nội chẳng thích những nơi này thôi.

“Nhã Như uống đi chứ! Rượu này loại nhẹ thôi không say được đâu.”

Nhã Như nghe theo lời cô nâng lý rượu lên nhấm nháp, vị ngọt lại rất dễ uống thế là cô đưa lên môi uống cạn sạch. Nhìn Nhã Như như thế, Tống Lệ Nhi cười nói.

“Chị đã nói rồi mà, rượu này là loại nhẹ chỉ như nước trái cây thôi. Nào uống đi! Tửu của chị rất được đấy, lát nữa chị đưa em về. Uống đi!”

Cứ thế hai cô gái vui vẻ nâng ly hết lần này đến lần khác. Lục Nhã Như lúc đầu còn e dè, một lúc sau có hơi men vào người thì không cần Lệ Nhi mời nữa, cô tự rót rượu cho mình rồi lại mời ngược lại.

“Em thật sự rất thắc mắc, một mình chị trong suốt mấy năm qua làm trợ lý cho Vũ tổng đã cực khổ thế nào đấy! Một ông chủ khó ở lúc nào cũng chỉ biết hành hạ cấp dưới của mình, đáng ghét chết được.”

“Vũ tổng không giống như em nghĩ đâu, anh ấy cực kỳ tốt với cấp dưới đấy. Chẳng qua em chưa hiểu anh ấy thôi.”

“Tốt với cấp dưới sao? Anh ta mà tốt với cấp dưới thì chắc trời tháng sáu tuyết rơi mất rồi.”

“Em say rồi sao? Chị đưa em về nhà. Mà nhà em ở đâu thế?”

Tống Lệ Nhi bước xuống ghế bước chân loạn choạng vì say, Lục Nhã Như thấy thế liền nở nụ cười trêu chọc.

“Xem chị kìa, say như thế còn muốn đưa em về sao? Em không say, để em đưa chị về.”

Nhưng khi Nhã Như bước xuống khỏi ghế, tình trạng cũng không khá hơn Lệ Nhi là bao. Cô không sao kiểm soát được hành động lẫn bước chân của mình, nó cứ loạn choạng muốn đứng yên cũng không được.

Từ đằng xa hai thanh niên đã chú ý đến hai cô gái từ rất lâu, họ chỉ đợi đến khi hai cô say thì sẽ tiếp cận. Chuyện đang xảy ra đúng với những gì họ mong đợi, hai thanh niên nhìn nhau nở nụ cười nham hiểm từ từ tiến đến gần hai cô gái.

“Hai em say rồi, để bọn anh đưa em về nhé!”

Ngước mắt lên nhìn hai người xa lạ, Nhã Như xua tay nói.

“Không cần, chúng tôi tự về được.”

“Đã say thế này rồi sao có thể tự mình về được chứ! Để bọn anh đưa hai người đẹp về nào.”

Sự đụng chạm tay chân của họ làm Nhã Như và cả Lệ Nhi cảm thấy khó chịu. Tống Lệ Nhi đẩy bọn họ ra, kéo Nhã Như về phía sau mình nói.

“Chúng tôi không quen các anh, mau tránh ra! Nếu các anh còn cố ý đụng chạm tôi gọi bảo vệ đấy!”

“Người đẹp này cũng ghê gớm nhỉ! Nhưng không sao, anh đây thích những cô gái cá tính như em đây. Theo anh anh sẽ cho em biết cảm giác lên chín tầng mây vì sung sướng là như thế nào.”

Hai thanh niên kia cứ thế lôi kéo hai cô gái đi dù hai cô vẫn phản kháng kịch liệt. Nhân viên quầy rượu thấy thế liền ấn gọi an ninh của quán, trùng hợp Phó Cẩn Dân cùng Vũ Ninh Phong từ bên trong phòng VIP bước ra, nhìn thấy thấy hai cô gái bị ép kéo đi Phó Cẩn Dân đã bước đến chụp lấy tay một tên bẻ ngược hỏi.

“Bọn mày đang làm gì trong địa bàn của bổn thiếu gia vậy?”

“Mày là thằng nào? Mau bỏ tay ông ra ngay!”

“Đúng là phách lối mà, bước vào đây mà không biết tao là ai thì nữa cuộc đời của mày coi như bỏ đi rồi.”

Vừa dứt lời Phó Cẩn Dân tung cước đá bay một tên ra xa, tên còn lại thấy đồng bọn của mình bị đánh cũng buông Nhã Như ra mà xông đến, nhưng còn chưa kịp chạm đến Phó Cẩn Dân đã bị an ninh của quán bar tóm lấy.

“Xin lỗi Phó thiếu, là chúng tôi sơ xuất để ảnh hưởng đến Phó thiếu.”

“Các người làm việc cẩn thận một chút đi, những thành phần này đừng để bọn chúng xuất hiện ở đây nữa.”

“Vâng, chúng tôi biết phải làm gì rồi.”

Hai tên kia khi đã nhận ra mình chọc phải người không thể chọc cũng vội vã vang xin rối rít, nhưng tất cả cũng đã không thể cứu vãn được nữa.

Phó Cẩn Dân đưa mắt nhìn hai cô gái đang say xỉn lên tiếng hỏi.

“Có cần người đưa về không?”

Tống Lệ Nhi ngước mắt nhìn anh trả lời.

“Không cần, chúng tôi tự về được.”

Nghe giọng nói có chút quen, lúc này Vũ Ninh Phong mới đưa mắt nhìn sang hai cô gái. Nhận ra Tống Lệ Nhi và Lục Nhã Như, hai hàng lông mày anh nhíu lại bước đến đỡ lấy Nhã Như nói.

“Sao lại uống nhiều như vậy?”