Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 60



Nhiều ngày sau đó Vũ Ninh Phong nhiều lần gọi điện thậm chí đến tận nhà nhưng Lục Nhã Như vẫn tránh mặt anh. Chẳng những thế cô còn chặn luôn số của anh, dường như cô đang muốn cắt đứt toàn bộ không muốn liên quan gì tới anh nữa vậy.

Tâm trạng không tốt khiến Vũ Ninh Phong cũng bắt đầu nổi giận vô cớ. Từ ngày Nhã Như thôi việc, không riêng gì Tống Lệ Nhi mà hầu hết ai bước vào văn phòng tổng giám đốc đều bị mắng đến mặt ủ mày ê trở ra.

Đứng trong văn phòng tổng giám đốc nhìn ra bên ngoài thành phố. Bây giờ anh đã hiểu được cảm giác nhớ một người mà không gặp được là như thế nào rồi. Anh cũng đã biết được anh thích cô đến mức nào, nhưng có lẽ cô ấy thì không như thế. Có lẽ cô đã rất ghét anh nên mới tuyệt giao toàn bộ mối quan hệ với anh như vậy. Ông trời đúng là rất biết trêu người, luôn bày ra những tình cảnh giở khóc giở cười để làm khổ người ta mà.

“Như Như, em đành lòng tuyệt giao với anh thật sao?”

…****************…

Trong một nhà sách lớn của thành phố, Lý Tiểu Vy một mình đến đây tìm kiếm ít tài liệu tham khảo. Cô thường xuyên đến đây đọc sách và tham khảo tài liệu học, vì có những tài liệu thư viện trường không có.

Đang định ra về Tiểu Vy nghe thấy tiếng ai đó đang gọi tên mình, quay nhìn lại tìm kiếm thấy Nhã Như cũng đang cầm một vài quyển sách đi về phía cô. Tiểu Vy nở nụ cười tươi nhìn Nhã Như hỏi.

“Em cũng đến đây đọc sách sao?”

“Rảnh rỗi quá cũng nhàm chán nên em hãy đến đây, chị bây giờ rảnh không? Tìm chỗ nào đó ngồi nói chuyện chút đi!”

“Được.”

Trong một nhà hàng lớn, Lục Nhã Như ngồi trầm ngâm tâm trí khá hỗn độn. Từ sau đêm hôm đó Nhã Như lại trở nên trầm lặng và ít nói hơn thường ngày, trong lòng cô lúc nào cũng nhớ đến chuyện đêm hôm đó.

Thật ra cô không phải không nhớ gì, hôm đó sau khi nghe Tống Lệ Nhi kể lại cô đã nhớ mang máng được một vài chuyện. Đúng thật là Vũ Ninh Phong và một người nữa đã giúp cô và Lệ Nhi thoát khỏi đám côn đồ, đúng là cô đã bám riết lấy Vũ Ninh Phong không buông, đúng là cô đã vừa đánh vừa mắng anh không tiếc lời. Và còn cả nụ hôn cuồng nhiệt trên xe nữa. Còn sau nụ hôn ấy thì chuyện gì xảy ra cô không thể nhớ được. Nhớ đến lời Vũ Ninh Phong là hai người chuyện gì cũng đã làm qua khiến cô cảm thấy vô cùng hoang mang. Chẳng lẽ cô thật sự đã trao thân cho anh rồi sao? Tại sao đến lúc quan trọng cô lại không nhớ gì như vậy chứ!

Nhìn thấy nét buồn rười rượi trên mặt Nhã Như, Tiểu Vy khó hiểu lên tiếng.

“Nhã Như em sao vậy? Em có chuyện gì không vui sao?”

“Không có, chỉ là chút chuyện linh tinh thôi.”

“Chị thấy sắc mặt em rất kém, thật sự không có chuyện gì đấy chứ?”

Nhã Như trầm ngâm khá lâu rồi nhìn Tiểu Vy nói.

“Chị, em nói với chị chuyện này chị đừng nói lại với anh của em nha!”

“Chuyện gì?”

“Em…dường như em có phát sinh quan hệ với một người, nhưng em lại không nhớ gì cả. Em…em cảm thấy hơi sợ.”

Nghe Nhã Như nói Tiểu Vy có chút kinh ngạc, cô nhìn Nhã Như một cách nghiêm túc hỏi.

“Sao lại dường như? Em làm chị ngớ ngẩn mất, chẳng lẽ em phát sinh quan hệ nhưng lại không biết người đó là ai sao?”

“Không… không phải, em biết người đó là ai. Anh ta cũng thừa nhận là đã… Nhưng vì hôm đó em say quá nên không nhớ là có thật như anh ấy nói không? Vì…em cảm thấy cơ thể mình rất bình thường, không… không có cảm giác gì lạ cả.”

“Nhã Như, chuyện này chị cũng chưa từng trải như em nên cũng không biết. Nhưng em có thể đến bệnh viện kiểm tra mà!”

“Em…em sợ. Lỡ như thật sự đã… Em cũng không biết phải làm sao cả.”

Bàn tay Nhã Như siết chặt vào nhau đầy căng thẳng khi nhắc đến chuyện đêm đó. Cô thật sự cảm thấy sợ và căng thẳng mỗi khi nhớ đến, cho nên cô quyết định không gặp mặt Vũ Ninh Phong để tâm trạng ổn định hơn. Nhưng suy nghĩ trong đầu làm cô cảm thấy bất an, lỡ như sau đêm đó cô mang thai thì phải làm sao? Ba mẹ chắc sẽ thất vọng về cô lắm.

Tiểu Vy đưa tay nắm lấy bàn tay đan chặt vào nhau của Nhã Như, ánh mắt nhìn cô trấn an nhẹ giọng nói.

“Nhã Như chị biết em rất sợ khi đối diện với chuyện này, nhưng dù sợ em cũng không thể một mình lo lắng như vậy được. Anh ta phải có trách nhiệm với việc mình đã làm. Nói cho chị biết anh ta là ai? Và vấn đề là em có tình cảm với anh ta không?”

Câu hỏi của Tiểu Vy làm Nhã Như rơi vào im lặng. Cô có thích anh không bản thân cô cũng không biết, nhưng cô biết chắc một điều anh rất ghét cô. Suốt hai tháng qua làm việc cùng, đến một câu ngọt ngào hay êm tai cũng không có, thì làm gì có chuyện có tình cảm với cô chứ!

“Em cũng không biết, nhưng có lẽ anh ta không thích em đâu. Bỏ đi, cứ coi như em học được một bài học khi bước vào đời. Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa em cũng sẽ không gục ngã đâu. Cũng trễ rồi để em đưa chị về, kẻo anh trai em lại mắng em mang vợ yêu của anh ấy đi mất.”

Nhìn nụ cười gượng gạo trên môi Nhã Như, Tiểu Vy lại thấy chạnh lòng cho cô. Đời con gái lỡ dại một lần thì sẽ không thể nào quay lại được. Tuy bên ngoài Nhã Như mạnh mẽ là thế, nhưng thật tế bên trong lại mỏng manh yếu đuối biết bao nhiêu. Mình nhất định sẽ tìm ra gã đàn ông khốn nạn kia, bắt anh ta phải chịu trách nhiệm với em ấy. Không thể để anh ta ung dung tự tại sống trên đau khổ của người khác được.