Lý Tiểu Vy đưa ánh mắt thất vọng nhìn về phía Lục Tử Khâm rồi quay lưng bỏ đi. Có lẽ cô đã nghĩ quá nhiều rồi, anh là cô có là gì của nhau. Nếu tin thì đương nhiên anh sẽ tin Thẩm Quân Dao thành mai trúc mã của anh, cớ gì lại tin cô chứ!
Lục Tử Khâm bước tới với tay định giữ cô lại, nhưng không hiểu vì sao bàn tay anh đưa ra giữa không trung lại khựng lại không níu giữ cô. Trong lòng anh có chút hụt hẫng, tại sao cô lại không muốn giải thích với anh? Chỉ cần cô nói thì chắc chắn anh sẽ tin nhưng tại sao cô lại không một lời giải thích biện minh nào như vậy chứ!
Thẩm Quân Dao bước đến ôm cánh tay Lục Tử Khâm, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng nhẹ giọng khuyên.
“Tử Khâm anh đừng buồn, cô ta không xứng đáng để anh bận tâm như vậy đâu.”
Lục Tử Khâm hất tay cô ta ra, đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn cô ta gằn từng chữ.
“Cô ấy không xứng đáng chẳng lẽ cô xứng đáng sao?”
“Tử Khâm đến nước này anh còn muốn bảo vệ cô ta sao?”
“Cô ấy là vợ tôi đương nhiên tôi sẽ bảo vệ, tôi sẽ không cho bất cứ ai xúc phạm cũng như động đến cô ấy. Nếu cô dám làm gì tổn hại đến cô ấy, thì Thẩm gia của cô cũng sẽ biến mất khỏi thành phố này như một cơn gió lướt qua đấy!”
Lục Tử Khâm tức giận quay lưng bỏ đi. Thẩm Quân Dao tức đến mức không nói được nên lời. Bàn tay cô ta siết chặt chiếc túi xách, anh mắt trợn trừng đến đáng sợ nhìn về phía trước.
“Rồi em sẽ cho anh thấy quyết định của anh là sai lầm.”
Cùng lúc đó tại nhà lớn Lục gia, cả gia đình đang ngồi ăn sáng vui vẻ, ba Lục đưa mắt nhìn về Lục Nhã Như lên tiếng hỏi.
“Nhã Như, con nghĩ làm ở chỗ cũ cũng đã gần một tháng rồi, có muốn đến Lục Thị làm việc không?”
“Con đang tìm việc khác nhưng chưa được, nếu thời gian tới vẫn không chỗ nào nhận thì con sẽ trở về Lục thị ạ.”
“Ở nhà có cả một tập đoàn lớn, vậy mà con gái chủ tịch tập đoàn lại cầm hồ sơ đi xin việc khắp nơi. Người ngoài biết được người ta lại cười cho đấy! Con mau vào Lục thị làm việc đi!”
Nghe mẹ mình nói thế, Lục Nhã Như chỉ nhìn mẹ mình cười trừ mà không nói gì. Lục Nhược Hân cũng tán đồng ý kiến của mẹ mình, cô nói.
“Em thấy mẹ nói đúng đấy, chị muốn đi làm thì cứ đến Lục thị mà làm, cớ gì phải đi xin việc ở những công ty cỏn con kia làm gì? Mất mặt chết đi được.”
“Có gì phải mất mặt chứ, chị không vào Lục thị là vì muốn thử sức mình ở những vị trí khác nhau. Chị muốn từng bước đi lên chứ không phải lấy cái uy con gái chủ tịch ra để yêu cầu một vị trí tốt.”
“Chị con nói đúng đấy! Ba của con cũng từ hai bàn tay trắng đi lên, chúng ta không nên xấu hổ khi làm công việc thấp kém, mà nên tự hào vì sức lao động chúng ta bỏ ra một ngày sẽ cho thành quả tốt. Điều này còn nên học hỏi ở chị con đi.”
Nghe ba Lục nói thế Lục Nhược Hân chỉ biết biểu môi coi thường. Cái gì mà từ khó khăn đi lên, cái gì mà tự hào về sức lao động, thời thế bây giờ chỉ cần chìa tiền ra thì sẽ giải quyết được hết vấn đề thôi, đài ải bản thân làm gì chứ!Như nhớ ra việc quan trọng, ba Lục quay sang Nhã Như hỏi.
“Hôm trước nghe nói con đến thăm chị dâu con sao? Chị dâu con đã khỏe hẳn chưa?”
“Dạ khỏe hẳn rồi ba, anh trai con chăm vợ kĩ lắm nên ba đừng lo quá.”
“Nghe con nói thế ba cũng yên tâm, cái thằng Tử Khâm này nhiều lần bảo nó đưa vợ về nhà ăn cơm mà nó cứ hẹn hết lần này đến lần khác, thật chẳng hiểu nổi.”
“Con thấy ba với chị lo bò trắng răng rồi, chị ta ấy à không tốt như ba với chị thấy đâu. Không chừng chẳng bao lâu chị ta sẽ sắm cho anh trai con một cặp sừng dài mà anh ấy còn không biết đấy!”
Lục Thiên Vũ khẽ nhíu mày nhìn về phía Lục Nhược Hân, vẻ mặt ông thể hiện rõ sự không hài lòng về thái độ và cách nói chuyện của con mình. Ông lên tiếng nhắc nhở.
“Con ăn nói linh tinh gì thế, Tiểu Vy dù gì cũng đã là chị dâu con, sao lúc nào con cũng nghĩ xấu cho chị mình vậy?”
“Con nghĩ xấu cho chị ta sao? Ba xem cái này đi xem con có nghĩ xấu cho chị ta không?”
Lục Nhược Hân mở điện thoại lên cho ba mình xem những tấm ảnh mình chụp được. Cô ta vênh mặt lên nhìn ba mình nói tiếp.
“Con dâu tốt của ba đến trường thì cặp kè với nam thần của trường, ra đường thì có đại gia đưa đón. Con thấy anh còn thật sự đã bị cắm sừng từ lâu rồi, sừng rất dài là đằng khác.”
Nghe Nhược Hân nói thế, Tần An Nhã giật lấy điện thoại từ tay Lục Thiên Vũ, nhìn những tấm hình kia bà ta vô cùng bực tức nói.
“Con dâu tốt mà ông chọn là thế này sao? Loại phụ nữ này sao có thể để cô ta trở thành người của Lục gia chúng ta chứ! Nói Lục Tử Khâm lập tức hủy hôn với cô ta ngay, tôi không chấp nhận loại phụ nữ như cô ta làm dâu nhà này được.”
Nhã Như nhìn thấy những tấm ảnh kia thì vô cùng kinh ngạc, những tấm ảnh này là thật sao? Không thể nào, Tiểu Vy không phải là hạng người đó. Vã lại anh của cô yêu thương chăm sóc chị ấy như vậy, sao chị ấy có thể làm như thế được.
“Mẹ, đây chắc chắn là có sự hiểu lầm. Chị dâu không phải người như thế đâu.”
“Hiểu lầm? Chính mắt em trông thấy và chụp lại sao có thể lầm được chứ! Em thấy chị và anh, cả ba nữa đều bị cô ta làm cho mờ mắt rồi.”
Lục Thiên Vũ không nói gì, tuy trong lòng có chút hụt hẫng khi nhìn thấy những tấm hình này, nhưng ông tin Tiểu Vy không phải người như vậy. Chắc chắn có sự hiểu lầm gì đó. Ông nhìn Nhược Hân và Tần An Nhã lên tiếng.
“Chuyện này tôi sẽ cho người điều tra, nếu sự thật là như vậy tôi sẽ xử lý.”