Sau một giấc ngủ dài, Tiểu Vy vươn người nhướn đôi mắt vẫn còn buồn ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời sáng rồi sao? Cô nhớ mình chỉ mới ngủ một lúc thôi mà trời đã sáng rồi! Luyến tiếc giấc ngủ cô lại khép mắt đưa mặc dụi dụi vào chiếc gối kê đầu, bàn tay ôm lấy chiếc gối lớn bất đầu xoa nắn. Cảm giác đàn hồi dễ chịu từ nơi bàn tay mang lại làm Tiểu Vy thầm tán thưởng.Êm tay thật đấy! Chiếc gối ôm hôm nay sao lại giống cơ thể vạm vỡ của Lục Tử Khâm thế nhỉ! Cơ thể của Lục Tử Khâm???
Ý nghĩ trong đầu làm Tiểu Vy chợt nhớ ra, chẳng phải từ hôm qua hai người đã ngủ chung rồi sao? Vậy chiếc gối mà cô đang ôm ấp chẳng lẽ là… Mở mắt thật to nhìn lại thứ mình đang mò mẫn Tiểu Vy tá hỏa khi phát hiện bàn tay mình đang đặt trên ngực Tử Khâm, vã lại còn đặt hẳn bên trong áo anh chứ không phải đơn giản là đặt tay bên ngoài. Biết được mình đêm qua ngủ đã không kiểm soát được hành động mà ôm ấp anh, cô thu tay định rời giường. Ai ngờ Lục Tử Khâm đã vội bắt lấy tay cô ngay khi cô định bỏ trốn nói.
“Lý Tiểu Vy! Em lại lợi dụng lúc anh ngủ mà thừa cơ hội chiếm tiện nghi của anh, giờ định trốn sao?”
“Em …em đâu có đâu.”
“Vậy bàn tay em đang làm gì vậy?”
“Em …em chỉ vô tình thôi, em không cố ý mà.”
“Vô tình? Vô tình của em là cởi hết cúc áo của anh như vậy à? Hay vốn dĩ em đã muốn chiếm hữu cơ thể anh từ lâu rồi, nếu vậy anh cũng không thể phụ lòng em được.”
Vừa nói Tử Khâm vừa cúi xuống định hôn cô, Tiểu Vy hoảng hốt vội che miệng đẩy anh ra bước xuống giường chạy tuốt vào nhà vệ sinh. Lục Tử Khâm nằm im trên giường nhìn dáng vẻ đang chạy trốn của cô mà nở rộ nụ cười tươi.
“Em cứ đáng yêu thế này, anh sợ mình không giữ được mình mất.”
Sau bữa sáng thẹn thùng liếc mắt đưa tình, Lục Tử Khâm lại đưa cô đến trường bằng chiếc xe sang trọng. Dù cô đã nói hết lời để anh đừng dừng xe trước cổng, nhưng Lục Tử Khâm vẫn chạy thẳng đến cổng chính và dừng lại trước còn mắt ngưỡng mộ của biết bao người.
Tiểu Vy vẫn ngồi lì trên xe, bàn tay nhỏ nhắn cô che đi mặt mình vì sợ có ai đó sẽ nhận ra cô, cô không muốn có thêm bất kì một lời bàn tán hay một bài báo nào đăng trên diễn đàn trường nữa. Nhìn Tiểu Vy như thế Lục Tử Khâm gác tay lên vô lăng nhìn cô nói.
“Kính xe này rất tốt, bên ngoài nhìn vào sẽ không ai biết em đang ở trong xe đâu. Mau bỏ tay xuống đi!”
“Thật sao? Không nhìn thấy thật chứ! Anh đừng lừa em đấy!”
“Lý Tiểu Vy, xuất hiện cùng với anh khiến em thấy xấu hổ như vậy sao?”
“Không phải, chỉ là…”
“Là thế nào? Có phải em sợ anh chàng họ Tiêu gì đó biết mối quan hệ của chúng ta đúng không? Lý Tiểu Vy anh cũng biết ghen đấy!”
Nhìn thái độ không vui của Lục Tử Khâm, Tiểu Vy gượng ép bỏ tay xuống nhìn anh cười hòa hoãn nói.
“Anh ghen gì chứ, chẳng phải chúng ta đã là một đôi rồi sao? Nếu em có ý gì với anh ấy thì em đã không nhận lời anh rồi, tiểu Khâm của em đa nghi quá đấy!”
“Anh không biết, em làm anh không vui rồi, mau tìm cách dỗ anh đi!”
“Dỗ…dỗ sao? Dỗ thế nào?”
Lục Tử Khâm đưa ánh mắt đầy ý cười nhìn cô rồi chỉ tay lên môi mình nói.
“Hôn anh một cái đi!”
“Ở đây luôn sao? Hình như không thích hợp lắm.”
“Vậy là em không muốn đó anh sao? Anh biết ngay mà, em nào có thật lòng với anh.”
Lý Tiểu Vy khó xử nhìn ra bên ngoài xe rồi lại nhìn sang Tử Khâm, những sinh viên nữ kia vẫn đang chú ý đến chiếc xe cô đang ngồi, nếu cứ dây dưa với anh mãi thì mọi người lại càng đến đông hơn. Cô e ngại nhìn kính xe thầm nghĩ. Anh ấy nói kính này bên ngoài nhìn vào không thấy, vậy hôn anh ấy một cái chắc họ không biết đâu nhỉ!
Ý nghĩ len lõi trong đầu, Tiểu Vy chầm chầm nhích lại gần Tử Khâm. Ý cô là chỉ định hôn lên má anh để dỗ dành, không ngờ giây phút môi cô sắp chạm vào má anh, Lục Tử Khâm liền quay sang làm môi chạm môi với cô, vươn tới ghì chặt lấy sau gáy cô anh hôn thật sâu khiến Tiểu Vy không sao thoát được.
Nụ hôn kéo dài khá lâu dù Tiểu Vy vẫn liên tục đánh vào ngực anh, nhắc nhở anh bỏ cô ra vì đây là cổng trường học. Nhưng Tử Khâm nào có chứ đến mấy chuyện đó chứ! Buông tha cho đôi môi cô khi cảm thấy nó có chút xưng, đưa mắt nghịch ngợm nhin về phía Tiểu Vy cười hỏi.
“Lúc nãy em gọi anh là gì?”
“Lúc nãy?”
“Lúc nãy em gọi anh là gì của em?”
Tiểu Vy lục lọi trong đầu cô tìm câu lúc nãy mình vừa nói, khẽ mỉm cười nhìn anh cô hỏi.
“Là tiểu Khâm sao?”
“Sau này phải gọi thật thân mật như thế nhớ chưa?”
“Em biết rồi, vậy em vào lớp đây!”
Xuống xe chạy vội vào bên trong khuôn viên trường, Tiểu Vy không dám ngước lên nhìn ai vì sợ họ lại bàn tán xôn xao chuyện của mình. Lục Tử Khâm ngồi trên xe nhìn theo dáng cô đến mất hút rồi mới lái xe đi. Tiêu Quốc Huy đứng cách đó không xa, nhìn thấy Tiểu Vy bước xuống từ chiếc siêu xe sang trọng với gương mặt vui vẻ rạng rỡ thì tâm trạng có chút trầm xuống.
“Người trong xe là ai mà có thể khiến em ấy cười tươi như thế chứ! Chẳng lẽ em ấy thật sự giống như bọn họ nói được đại gia bao nuôi sao?”