Chú Già Là Vị Hôn Phu

Chương 91



Nhược Hân cố vùng vẫy với hy vọng có thể thoát khỏi vòng tay của bọn họ.Vệ sĩ của Lục Tử Khâm phát hiện cũng nhanh chóng tiến đến, bọn người kia hung hăng rút súng bắn về phía cả hai vệ sĩ trước khi hai người họ kịp ra tay cứu giúp.

Nhìn thấy án mạng trước mắt, Lục Nhược Hân vô cùng hoảng sợ, miệng không ngừng là hét. Một tên thấy cô quá ồn liền đánh vừa sâu gáy làm cô ngất đi.

Tiêu Quốc Huy từ xa bước đến, nhìn thấy cảnh Nhược Hân bị đánh ngất đưa lên xe thì vội chạy đến, nhưng bọn họ đã đưa Nhược Hân lên xe cùng Tiểu Vy chạy mất. Đứng trước cảnh bắt cóc trắng trợn nhưng không thể làm gì, Tiêu Quốc Huy nhìn xuống hai người vì bị đạn bắn trúng, một người vẫn còn sống với tay nắm lấy chân Tiêu Quốc Huy nói.

“Giúp tôi gọi…cho Lục tổng, thiếu phu nhân… bị… bắt rồi.”

“Lục tổng? Thiếu phu nhân??? Là Tiểu Vy sao?”

Nhận được cái gật đầu cùng điện thoại trong tay người vệ sĩ, Tiêu Quốc Huy liền gọi cho Lục Tử Khâm. Biết đó là số điện thoại của vệ sĩ anh cử bảo vệ cho Tiểu Vy, Tử Khâm nhanh chóng nhấc máy. Chưa kịp lên tiếng đầu dây bên kia Tiêu Quốc Huy đã vội nói lớn.

“Tiểu Vy và em gái anh bị người ta bắt cóc rồi.”

Nhanh chóng có mặt tại hiện trường, sắc mặt lo lắng anh bước đến trước mặt Tiêu Quốc Huy hỏi.

“Cậu nhìn thấy bọn họ bắt hai người đi sao?”

“Tôi chỉ nhìn thấy Nhược Hân bị đánh ngất đưa lên xe, còn Tiểu Vy thì tôi không thấy. Nhưng vệ sĩ của anh nói Tiểu Vy đã được đưa lên xe trước rồi.”

“Chết tiệt, là kẻ nào dám manh động như thế chứ!”

Tại nhà lớn Lục gia. Lục Tử Khâm liên tục đi đi lại lại trong lòng như lửa đốt vì lo lắng. Tại sao đã qua một giờ đồng hồ rồi mà bọn bắt cóc vẫn không liên lạc đòi tiền chuộc chứ! Cảnh sát vẫn đang lấy lời khai các thành viên trong nhà, Tần An Nhã khóc nức nở khi biết tin con gái mình bị bắt. Nhân viên cảnh sát hỏi.

“Người nhà có biết mối quan hệ của tam tiểu thư có xích mích với ai bên ngoài không?”

“Không có, con gái tôi tính tình rất tốt không xích mích với ai bên ngoài cả.” Tần An Nhã nói.

Nghe cảnh sát hỏi, Tiêu Quốc Huy đăm chiêu suy nghĩ khá lâu rồi nhìn sang Tử Khâm hỏi.

“Có khi nào đây không phải là bắt cóc tống tiền mà là trả thù không?”

“Trả thù, ý cậu là…”

“Vì theo lời khai của vệ sĩ thì người bị bắt đầu tiên là Tiểu Vy, tam tiểu thư chỉ vì thấy chuyện bất bình nên ra mặt mới bị bắt. Có nghĩa người bọn họ nhắm đến là Tiểu Vy. Còn nữa, mối quan hệ của anh và Tiểu Vy luôn được giữ kín, thì không ai biết thân phận cô ấy để bắt cóc tống tiền. Trừ khi là người biết rõ anh và cô ấy, bọn người đó rất hung hăng lại có súng. Nếu chỉ đơn giản bắt cóc tống tiền thì không manh động thế đâu.”

Nghe Tiêu Quốc Huy phân tích, Lục Tử Khâm nghĩ ngay đến Thẩm Quân Dao. Có khi nào vì trả thù hằn mà cô ta đã nhắm đến Tiểu Vy không? Lục Nhã Như lộ lắng vừa khuyên nhủ mẹ mình bình tĩnh vừa nhìn Lục Tử Khâm hỏi.

“Anh, anh đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ anh biết ai rồi sao?”

“Rất có khả năng người đó là Thẩm Quân Dao.”

“Thẩm Quân Dao? Sao anh lại nghĩ đến chị ta?”

“Cô ta và cả Thẩm gia vừa bị anh chặn hết đường sống, có lẽ vì bị mất hết thể diện trong lần bẫy anh gần đây nên cô ta đăm ra thù hận nên nhắm đến Tiểu Vy để trả thù.”

“Nếu đúng như lời suy đoán của Lục tổng thì bọn họ sẽ không đòi tiền chuộc. Chúng ta cần nhanh chóng khoanh vùng tìm ra chỗ của bọn chúng, nếu không hài người họ sẽ bị hại. Chúng tôi sẽ tập trung lực lượng khoanh vùng tìm kiếm, có thêm mạnh mối gì gia đình hãy lập tức báo cho chúng tôi.”

…****************…

Trong căn nhà hoang cách xa trung tâm thành phố, Lý Tiểu Vy mơ màn tỉnh lại. Chất thuốc mê vẫn còn làm cô cảm giác choáng váng, ngước mắt nhìn sang thấy Lục Nhược Hân cũng bị bắt với mình thì ngạc nhiên. Cô nghiêng người hất nhẹ vào vai Nhược Hân gọi khẽ.

“Nhược Hân! Nhược Hân! Mau tỉnh lại đi!”

Nhược Hân nhướn đôi mắt nhìn lên khi nghe gọi tên mình, nhìn thấy Tiểu Vy cô ta chợt nhớ đến chuyện lúc nãy thì hoảng loạn đưa mắt nhìn quanh. Đây là đâu? Sao lại vừa bẩn vừa ẩm thế này? Nhìn thấy tay mình bị trói chặt khiến cô càng hoảng sợ hơn.

“Sao tôi lại bị trói thế này? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Tỉnh rồi sao?”

Vừa dứt lời, Thẩm Quân Dao từ bên ngoài bước vào với nụ cười mỉa mai trên môi. Ánh mắt ngạo nghễ nhìn về phía Tiểu Vy và Nhược Hân cười nói.

“Thế nào, có phải đang rất sợ hãi không?”

“Chị Quân Dao là chị sao? Mau cứu em với, bọn người xấu bắt em đến đây, em…”

“Hahaha…”

Câu nói còn chưa hết câu đã nghe thấy tiếng cười man rợ của Thẩm Quân Dao làn Nhược Hân im bặt, đưa ánh mắt chế giễu nhìn về phía Nhược Hân cô ta nói.

“Mày nghĩ tao dài công bắt bọn mày đến đây rồi lại thả bọn mày về như vậy sao? Mày ngây thơ là là ngốc vậy?”