Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nói: "Cái đó, ở đây có loại dược phẩm nào có thể nâng tinh thần không?"
"Ý anh là thuốc kích thích ấy hả, có một ít." Một cô gái nói.
Cô thông thạo lấy một hộp thuốc và kim tiêm một lần, đưa cho Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cầm thuốc, chỉ thấy một nhóm chữ nhỏ màu đỏ xuất hiện ở trước mắt.
[Thuốc kích thích cơ thể loại quân dụng, 50mg]
[Cách sử dụng: Tiêm vào tĩnh mạch]
[Tác dụng phụ: Nhức đầu hai mươi bốn giờ.]
[Thuyết minh: Có hiệu lực sau ba mươi giây, kéo dài mười phút.]
"Vật này có những người khác dùng không?"
Cố Thanh Sơn hỏi.
“Dĩ nhiên, bọn họ cũng mang theo bên người” Cô bé nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu một cái: “Mấy người đi lên trước đi, đừng khóa tầng hầm dưới đất là được, tôi ở chỗ này nghỉ ngơi.”
Hai cô gái trợn to hai mắt, chợt bật cười.
"Anh muốn ngủ ở đây?"
Một cô gái hỏi.
Một cô gái khác khuyên nhủ: "Thật ra thì anh không cần sợ, ở đây chính là sa mạc, không có quái vật gì hết, dựa vào thực lực của bốn người bọn họ hoàn toàn có thể đối phó."
Không đúng.
Vào sáng sớm lần đầu tiên quan sát bọn họ, bọn họ đang không ngừng than vãn.
Đó là biểu hiện khi có nhiều áp lực, căng thẳng và nóng nảy.
Lúc ăn cơm, mặc dù mấy người không càu nhàu nữa, nhưng lại có vẻ đầy tâm sự nặng nề.
Bọn họ không hề có tự tin với đêm nay.
Cố Thanh Sơn cười khổ với cô gái nói: "Lá gan tôi khá nhỏ, ngủ rồi sẽ không nghe được tiếng gì hết, ở đây vẫn là an toàn nhất."
Hai cô gái thấy hắn kiên trì vậy, cũng không khuyên nữa.
Bọn họ đi ra khỏi tầng hầm dưới dất, khép cửa, trải lại thảm, sau đó đi đến phòng bếp.
Cố Thanh Sơn đi tới trước cửa tầng hầm dưới lòng đất, cẩn thận kiểm tra chốt cửa, lúc này mới đi tới bên chiếc giường nhỏ nằm xuống.
Tất cả mệt mỏi xông tới, Cố Thanh Sơn gần như không thể nhấc nổi mí mắt của mình nữa.
Hắn chợt nhớ tới một chuyện, miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường, đi đến mấy chiếc rương đựng vũ khí cẩn thận lật tìm.
Súng tiểu liên uy lực cực lớn, nhiều loại súng lục, lựu đạn, áo chống đạn, đồng phục chiến đấu, giày lính, trong rương cái gì cần có đều có.
Áo chống đạn là đồ tốt.
Hơn nữa quần áo của tu hành giả không phát huy được bất kì tác dụng nào ở chỗ này, Cố Thanh Sơn dứt khoát cởi ra, đổi thành đồng phục chiến đấu, lại mặc thêm áo chống đạn ở bên trong...
"Hãy cho tôi một vũ khí lạnh"
Hắn lẩm bẩm cầu nguyện, tiếp tục đi tìm kiếm.
Cho đến khi chiếc rương cuối cùng ở trong góc tường mở ra.
Từng hàng vũ khí lạnh bày thật chỉnh tề.
Khi Cố Thanh Sơn đưa tay đụng vào bọn chúng, lập tức có mấy hàng chứ nhỏ màu đỏ xuất hiện trong hư không.
"Dao găm: Alaskan Harpoon."
"Dao cong: Kukri."
"Binh khí dài: Móc câu."
"Cung quân dụng."
"Mũi tên."
Cố Thanh Sơn chọn mấy món vũ khí lạnh tuỳ thân, tay cầm quân cung, trong lòng rốt cuộc có một chút cảm giác an toàn.
Lúc này, lại thấy trong hư không hiện ra mấy dòng chữ màu đỏ máu:
[Xin chú ý, tấ cả kĩ năng của ngài đều không thể áp dụng ở đây, ngài không thể tận dụng linh lực]
"Cảm ơn đã nhắc nhở" Cố Thanh Sơn nói: "Phương thức chiến đấu cơ bản nhất của vũ khí lạnh tôi đều rất thành thạo, không có chiêu thức cũng không sao hết."
Hắn đi tới giường nhỏ nằm xuống.
Liên tục lặn lội nửa ngày, lại sửa một đống đồ, kéo dài tới tận tối, Cố Thanh Sơn quả thực không chống đỡ được nữa.
Loại cảm giác này đã sớm quên mất nhiều năm, chỉ khi ở trong trận chiến vô cùng gian khổ mới thỉnh thoảng xuất hiện.
Đây là cảm giác người bình thường mới có, chân thực mà bất lực.
Cố Thanh Sơn rất rõ ràng, cơ thể của mình phải nghỉ ngơi kỹ càng mới có thể hồi phục.
Trong giấc ngủ sâu này, hắn sẽ mất đi khả năng chống đỡ, nguy hiểm từ bên ngoài rất dễ dàng làm hại hắn.
Cho nên bất kể người khác thấy mình thế nào, hắn cũng phải nhanh chóng tìm một chỗ để ẩn núp.
Hắn ngủ thật say.
Đêm càng về khuya.
Đột nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng nổ liên tục.
Cố Thanh Sơn chợt mở mắt ra.
Hắn nằm ở trên giường, lẳng lặng nghe một hồi.
Có tiếng súng, có tiếng nổ của lựu đạn, còn kèm theo một vài tiếng gào thét.
Trận chiến bắt đầu rồi!
Cố Thanh Sơn xuống giường, đeo một đôi giày lính vào, sải bước đi ra khỏi tầng hầm.
Hắn rất nhanh đi tới tầng thượng.
Chỉ thấy bốn người mỗi người trông coi một hướng, đang trút đạn dược ra bên ngoài.
"Nhà khoa học! Sao cậu lại lên đây, nơi này quá nguy hiểm, mau vào đi!" Lão Lý kinh ngạc kêu lên.
"Tôi đến để chiến đấu." Cố Thanh Sơn nói.
Chàng trai tóc vàng ném một quả lựu đạn ra, nhân lúc tiếng nổ chưa vang lên, lớn tiếng nói: "Cậu chưa trải qua bất kỳ rèn luyện nào, lát nữa lỡ có xảy ra chuyện gì, bọn tôi không thể bảo vệ cậu được"
"Không sao."
Cố Thanh Sơn vừa nói, ngồi xuống giữa bốn người họ.
Thấy vẻ bình tĩnh của hắn, bốn người cũng không khuyên can nữa.
Rõ ràng có thể ở trong phòng nghỉ ngơi, nhưng hắn lại muốn chạy ra chiến đấu.
Tại sao lại có một người như vậy?
"Đầu óc tên này chắc là có vấn đề." Cô gái nhỏ giọng nói.
Cố Thanh Sơn đặt quân cung ở bên tay trái, lại lấy thuốc kích thích ra, hút đầy vào ống tiêm tĩnh mạch, để ở bên tay phải.
"Không phải tôi có vấn đề, trước đó mấy người cứu tôi, cho nên bây giờ đến lượt tôi bảo vệ mấy người."
Hắn bình tĩnh nói.
Trên tầng thượng của biệt thự.
Bốn người dùng hết sức tiêu diệt quái vật.
Cố Thanh Sơn vẫn chưa hề ra tay.
Hắn bình tĩnh quan sát hướng đi của trận chiến.
Thực sự nói trắng ra thì những quái vật kia cũng chỉ là đám hoạt tử nhân động tác chậm chạp.
Nhìn qua, hệt như tác phẩm thất bại của đám đệ tử tạp dịch trong Luyện Thi tông.
Quái vật như vậy sao có thể khiến thế giới này rơi vào tận thế?