Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1079: Song Thể Của Đất



Cố Thanh Sơn liền quay đầu, để chàng trai tóc vàng và lão Lý giúp mình điều khiển máy móc, di chuyển và vận chuyển thiết bị máy móc đều là những việc rất đơn giản, hai người bọn họ cũng làm được.

Mà Cố Thanh Sơn tiếp tục điều khiển cánh tay robot để sửa chữa nó.

Đến khi đã chuẩn bị ổn thoả, chàng trai tóc vàng và lão Lý lại lên khu điều khiển, thở hổn hển nói: "Linh kiện mới đều đã sắp xếp xong."

"Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu sửa chữa sao?" Lão Lý hỏi.

Cố Thanh Sơn gật đầu một cái, thấp giọng nói: "Chờ ông ấy đi rồi, chúng ta liền bắt đầu."

Ông ấy đi?

Chàng trai tóc vàng và lão Lý nghe vậy có chút mơ màng.

Tít tít

Đột nhiên, điện thoại của bảo vệ trưởng vang lên.

"Sếp trưởng! Có một đám hoạt tử nhân biến dị đang đến gần sân bay!"

Bảo vệ trưởng sợ hết hồn.

"Tôi tới ngay."

Ông ta chạy như bay xông ra ngoài.

Trung tâm bảo dưỡng và sửa chữa robot khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Lão Lý và chàng trai tóc vàng đều ngơ ngác.

"Rất tốt, bây giờ tôi phải bắt đầu làm lại chiếc robot này."

Cố Thanh Sơn vừa nói, lấy quang não của mình từ trong túi Trữ Vật ra, tiện tay nhấn một cái, khởi động nó.

Hắn bắt đầu làm công tác chuẩn bị thực sự.

Ở bên cạnh hắn, chàng trai tóc vàng và lão Lý lặng lẽ nhìn nhau.

Hai người đều không mở miệng.

Lão Lý nhún nhún vai, lộ ra ánh nhìn dò hỏi.

[Bây giờ cậu thấy thế nào?]

Chàng trai tóc vàng rất kiên định đưa tay lên chỉ trời.

[Đúng vậy, anh ta là thượng đế.]

Quang não được lấy ra ngoài.

Cố Thanh Sơn nhìn quang não cá nhân, suy nghĩ bắt đầu trôi dạt.

Cũng không biết tại sao mình lại có thể lấy ra vật này.

Chẳng lẽ là ám thị của ý chí thế giới?

Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn thử điều động Thần Niệm.

Đáng tiếc, Thần Niệm vẫn không thể quét ra ngoài mà chỉ nằm ở trong đầu.

Cố Thanh Sơn cũng không nản lòng, tiếp tục thay đổi ý nghĩ.

Nếu đã có được ám thị của thế giới Đất, liệu mình có thể lấy ra nhiều thứ từ trong đầu hơn không?

Hắn điều khiển Thần Niệm đi lấy những vật khác.

Tất cả những đồ vật có sức mạnh đặc biệt vẫn không lấy ra được.

Cố Thanh Sơn lại nhìn sang quang não.

Trong quy tắc của thế giới Đất, những đồ vật thuộc về khoa học kĩ thuật cũng không tính là đặc biệt gì lắm.

Quang não không có bất kỳ sức mạnh thần kỳ nào, vô cùng ăn khớp với trình độ phát triển khoa học kĩ thuật của thế giới này.

Mình còn có thứ gì thuộc về khoa học kỹ thuật?

Cố Thanh Sơn vội vàng lật tìm trong đầu.

Qua hồi lâu, hắn chỉ đành từ bỏ lần thử nghiệm này.

Là một tu hành giả cấp cao, ngoài quang não tùy thân ra, những đồ vật khác trên người hắn đều là những thứ người thường không thể tiếp xúc.

Ngay cả một viên linh đan sơ cấp nhất cũng không lấy ra được.

Ngay cả hải sản trong biển ma Hỗn Loạn cũng không được.

Lấy lại bình tĩnh, Cố Thanh Sơn mở quang não cá nhân ra.

"Ba!"

Toàn bộ quang não vỡ vụn ngay trước mặt hắn.

Cố Thanh Sơn kinh ngạc nhìn đống tro tàn của quang não.

Hoá ra, ngay cả quang não cũng không thể dùng.

Nhưng tại sao mình có thể lấy ra?

Hắn đứng ngẩn ngơ một hồi, đột nhiên bừng tỉnh.

"Đây là thứ gì?" Lão Lý hỏi.

“Bộ máy xử lý cá nhân của tôi” Cố Thanh Sơn cẩn thận thu lại những mảnh vỡ của quang não dưới đất, để lên bàn.

Hắn chọn chọn lựa lựa trong đống mảnh vụn của quang não, lấy một loạt những đồ vật vẫn còn lành lặn như đơn nguyên tri thức, miếng quyết định trí tuệ năng lực, trung tâm lưu giữ thông tin ra ngoài.

"May quá.”

Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.

Những bộ phận bị hư hại đều là những phần không quan trọng.

Các linh kiện nòng cốt thật sự đều còn nguyên vẹn.

Những linh kiện này không hề có bất kì sức mạnh đặc biệt nào, còn từng bị tiêu huỷ một lần, cho nên được phép ở lại thế giới của Đất.

Như vậy, ý chí của thế giới Đất đã chịu nhún nhường rồi sao.

Dưới điều kiện tiên quyết là không vi phạm quy tắc, ý chí của thế giới đang giúp hắn.

Hoặc là nói, nó đang giúp chính nó.

Cố Thanh Sơn liên tục nhấn vào cánh tay sửa chữa robot, lấy ra vài thứ trong kho dự trữ linh kiện.

Hắn bắt đầu lắp đặt một quang não mới.

Khi pha tạp linh kiện của thế giới này vào, có lẽ quang não sẽ không bị quy tắc của nó phá huỷ nữa.

Chỉ trong chốc lát, quang não mới đã được lắp ráp xong.

"Khởi động." Cố Thanh Sơn ra lệnh.

Quang não sáng lên.

Thành công.

Lần này Cố Thanh Sơn đã hiểu rồi.

Quy tắc nghiêm mật mà thế giới của Đất tạo nên, là vì bảo vệ chính nó.

Bây giờ, mặc dù mình có chút không tuân theo quy tắc, nhưng mục đích là trợ giúp nó, cho nên nó mới giúp mình lách luật.

Chậc.

Có thể làm chủ, quả nhiên không một ai có đầu óc đơn giản.

Cố Thanh Sơn không suy nghĩ nữa, bắt đầu tập trung làm việc.

"Bây giờ chúng ta ghi một ngôn ngữ mới vào.” Cố Thanh Sơn nhìn về phía quang não nói.

[Đang chuẩn bị ghi.] Quang não đáp lại.

Cố Thanh Sơn nói ra cách phát âm của ba mươi sáu chữ cái, sau đó lấy chữ, từ, đoản ngữ ngữ làm cơ sở, tiến hành đọc trong vòng mười phút.

[Đang tiến hành phân tích ngôn ngữ, đang xây dựng lại giao diện]

"Rất tốt, bây giờ ta sẽ liên kết ngươi với tuyến truyền tin của robot, ngươi phải khảo sát mật mã, sau đó thử liên kết với mạng lưới của thế giới này."

[Quang não đã chuẩn bị xong, xin tiến hành kết nối mạng lưới.]

[Kết nối đã thành công, bắt đầu khảo sát mật mã.]

[Phướng thức mã hoá của mật mã khá nguyên thuỷ, trong vòng hai mươi giây sẽ phá giải được.]

[Đã kết nối mạng lưới, xin hỏi tiếp theo chúng ta nên làm gì?]

Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía chàng trai tóc vàng nói: "Tôi nhớ trung tâm nghiên cứu robot ở ngoại ô thủ đô?"

"Đúng, cách nơi này cũng không xa." Chàng trai tóc vàng đáp.

Cố Thanh Sơn suy tư một hồi, nhẹ giọng nói: "Thời gian quý báu, mau hoàn thành đi."

Hắn nhìn sang quang não ra mệnh lệnh mới: "Xâm nhập và tiếp quản mạng lưới của trung tâm nghiên cứu robot, kết hợp với hai mươi mốt bức vẽ robot ta đã lưu giữ, chọn ra robot đánh cận chiến, tìm vật liệu thích hợp để chế tạo nó."

[Tuân lệnh.]

[Đã chọn được bức vẽ cấu tạo robot phù hợp.]

[Đang điều khiển phòng thí nghiệm của trung tâm nghiên cứu robot từ xa, che giấu tất cả thông tin, tắt tất cả camera giám sát, thử chế tạo robot tập kích.]

[Thử chế bắt đầu, xin đợi đợi bảy phút.]

[Thử chế đã thành công.]

[Robot tập kích đã chế tạo xong.]

Cố Thanh Sơn ra lệnh: "Tiến hành khảo sát số liệu."

[Xin hỏi ngài, chúng ta tiến hành loại khảo sát nào]

“Thực chiến.”

[Tuân lệnh.]

Bảy tám phút sau.

[Báo cáo ngài, kết thúc chiến đấu.]

“Kết quả như thế nào?”

[Toàn bộ hoạt tử nhân đã bị tiêu diệt.]

"Ừm, như thế rất bình thường."

Đùa sao, trong thời đại của mình, khoa học kỹ thuật phát triển gấp mấy chục lần cái thế giới này, mình lại có sở trường về khoản này, sau lưng lại có người tạo ra nó giúp đỡ, nếu không thể tạo ra được một con robot hữu dụng chút, Cố Thanh Sơn cảm thấy mình nên lấy chết tạ tội.

Tiếp theo, chính là điều quan trọng nhất.

“Tiếp quản mạng lưới của thế giới, bắt đầu sản xuất robot đánh tập kích số lượng lớn tại các căn cứ nghiên cứu và sản xuất robot”

“Để tránh dẫn tới hỗn loạn, một phút sau phát sóng trực tiếp trên toàn thế giới, ta sẽ nói những chuyện sắp xảy ra.”

[Tuân lệnh.]

Cố Thanh Sơn quay đầu, nhìn về phía chàng trai tóc vàng và lão Lý: "Chuẩn bị lên ti vi."

Lão Lý vội vàng cầm cái lược ra, bắt đầu chải đầu.

Chàng trai tóc vàng căng thẳng nói: "Hay là chúng tôi không cần lên ti vi."

"Mấy người cần xuất hiện, bởi vì máy móc không thể rời khỏi sự điều khiển của con người, nếu không rất có thể sẽ xảy ra chuyện, mà dựa vào kỹ thuật của thế giới này, còn không thể nào ngăn lại hành động của máy móc, sau này robot của thế giới này phải nghe mệnh lệnh của mọi người." Cố Thanh Sơn nói.

"Nhưng mà chúng tôi có làm gì đâu." Chàng trai tóc vàng nói.

"Mấy người đã giúp tôi, đây chính là một báo đáp nho nhỏ." Cố Thanh Sơn nói.

Một phút sau.

Màn sáng sáng lên.

Cố Thanh Sơn bắt đầu phát hiểu trước cả thế giới.

"Tất cả mọi người, xin hãy nhớ lấy ngày này."

"Bóng tối đã qua, thời đại của robot đã đến."

Khi Cố Thanh Sơn phát biểu trên ti vi xong, hắn phát hiện mình đã thoát khỏi thế giới của Đất, đi tới trước một dòng nước lũ xám tro mênh mông vô tận.

“Dường như mình mới ở đó hai ngày.”

Cố Thanh Sơn như có điều suy nghĩ nói.

Coi Chừng Bọn Họ (1)

Chưng 1080: Coi Chừng Bọn Họ (1)

Tiếng cười của người khổng lồ vang lên từ trong dòng nước màu xám tro.

"Chẳng lẽ cậu muốn xưng vương ở thế giới của ta?" Ông ta hỏi.

"Không, tôi chỉ tới để độ kiếp." Cố Thanh Sơn đáp.

Trong dòng nước cuồn cuộn màu xám tro, một mặt người khổng lồ hiện ra đối diện Cố Thanh Sơn.

"Sao cậu lại nghĩ đến chế tạo máy móc để giải quyết nguy hiểm?" Người khổng lồ giọng ồm ồm hỏi.

"Kiến thức thay đổi số mệnh, khoa học kỹ thuật thay đổi cuộc sống, tôi giỏi những thứ này." Cố Thanh Sơn nói.

"Thứ mà cậu giỏi hơi nhiều." Người khổng lồ nói.

"Robot và nấu ăn, không còn gì khác." Cố Thanh Sơn nói.

"Tốt, tu hành giả, ta coi như cậu đã qua Địa kiếp, bởi vì tiếp theo không còn ai có thể giết cậu nữa."

"Đa tạ ngài."

“Cậu giúp ta làm một chuyện, như vậy dựa theo ước định của chúng ta, ta sẽ dành phần thưởng cho cậu, nhưng bởi vì sức mạnh cậu quá yếu ớt, cho nên ta chỉ có thể dùng phương thức mà cậu có thể chịu đựng được cho cậu một thứ tương đương.”

"Cảm ơn lần nữa."

“Đi đi, khi cậu đến nơi thuộc về mình, cậu sẽ có được món quà nhỏ đó.”

"Chờ một chút, tôi có chút việc muốn hỏi"

Đùng!!!

Dòng nước chảy xiết màu xám tro xông về phía Cố Thanh Sơn, trực tiếp nhấn chìm hắn.

Cố Thanh Sơn dần dần mất đi ý thức.

Khi hắn đột nhiên tỉnh lại, phát hiện mình vẫn đứng ở trong một vùng hoang dã.

Lạc Băng Ly, Hình Nhân Ánh Sáng, thần Băng Sương Và Giá Rét đang bảo vệ mình.

"Đáng tiếc, vốn còn muốn hỏi ông về chuyện của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả." Cố Thanh Sơn ảo não lẩm bẩm nói.

Ở trước mắt hắn, một nhóm chữ màu đỏ máu bắt đầu lướt qua:

[Ngài đã vượt qua bốn kiếp lớn Địa, Thuỷ, Hoả, Phong.]

[Ngài đã trở thành tu hành giả cảnh giới Ba Ngàn Thế Giới.]

[Nhiệm vụ: Lên cấp đi, Chàng trai! Đã hoàn thành.]

[Ngài đạt được phần thưởng: Trật tự liên tục tiến hóa.]

[Trật tự Ma Vương bắt đầu tiến hóa, giai đoạn tiếp theo là: Cách Mạng.]

[Trước hết, hãy rút thẻ bài Đoạn Tội ra.]

[Bởi vì ngài từ bỏ không rút thẻ bài của Không Luân cảnh, cho nên lần rút này ngài có thể chỉ định một tấm thẻ, và có được nó.]

[Nhắc nhở đặc biệt:]

[Thể sinh mạng thế giới: Người tạo vật trong thế giới của Đất đã ban thưởng cho ngài]

[Thẻ bài mà nó tặng ngài cũng sẽ tham gia vào lần rút thẻ này.]

Trên giao diện của Khởi Nguyên, một tấm thẻ bài dần dần hiện lên.

Ánh mắt Cố Thanh Sơn lướt qua tất cả thẻ bài, cuối cùng dừng lại ở trên thẻ bài toả ra ánh sáng màu vàng.

Chỉ thấy trên tấm thẻ ấy vẽ hai đầu rắn quấn vào nhau cùng bay vút lên.

Bên dưới thẻ bài ghi rõ mấy hàng chữ:

[Thẻ bài màu vàng: Song thể của Đất]

[Khi ngài sử dụng tấm thẻ này, ngài sẽ điều khiển được một cơ thể khác trong vòng mười phút, bất kể đối phương là chúng sinh, hay là vạn vật, hoặc là vĩnh hằng.]

[Giải thích: Đây là quà tặng của người tạo vật trong thế giới Đất cho ngài, nó là người bảo vệ mạnh mẽ cho quy tắc của Đất.]

[Xét thấy loại sức mạnh này quá hùng mạnh, thường xuyên sử dụng sẽ dẫn tới sự dòm ngó của những kẻ có thù với người tạo vật, cho nên người tạo vật chỉ cho phép ngài sử dụng sức mạnh này một lần.]

[Sức mạnh thánh trụ của Đất sẽ che chở cho ngài.]

Cố Thanh Sơn lướt mắt qua, hoàn toàn không nhìn đến những tấm khác, không chút do dự nói: "Ta chọn tấm thẻ này!"

Theo lựa chọn của Cố Thanh Sơn, những thẻ bài khác trên giao diện Khởi Nguyên hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại thẻ bài màu vàng.

Dòng chữ nhỏ màu máu bắt đầu nói rõ:

[Xin chú ý.]

[Đối với ngài mà nói, bộ bài Đoạn Tội là bộ bài duy nhất có thể chịu đựng được sức mạnh của Người tạo vật.]

[Đây là thẻ bài Kim Sắc, nó ẩn chứa sức mạnh vượt xa trí tưởng tượng. Nếu ngài lựa chọn thẻ bài này, ngài sẽ không thể rút ra các thẻ bài khác.]

Cố Thanh Sơn không chút do dự nói: “Ta chọn thẻ bài này.”

Nói giỡn, đây chính là thẻ bài Kim sắc đấy!

Tiểu Tịch đã từng nói với mình, phía trên thẻ bài Phỉ sắc là thẻ bài Trạm Lam, phía trên thẻ bài Trạm Lam là thẻ bài Ảm Tử, trên thẻ bài Ảm Tử chính là thẻ bài Kim Sắc.

Trăm nghìn tấm thẻ bài Phỉ Sắc cũng không thể so được với thẻ bài Kim Sắc!

Mặc dù lá bài này chỉ có thể dùng một lần nhưng Cố Thanh Sơn đã ý thức được tầm quan trọng của nó.

Theo lựa chọn của Cố Thanh Sơn, thẻ bài Kim Sắc rơi vào trong tay hắn.

[Ngài đã thu được thẻ bài Kim Sắc, Song Thể Của Đất.]

[Bản Trật Tự đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ, hiện tại trật tự sẽ bắt đầu tiến hóa lên Cách Mạng.]

[Ở trạng thái Cách Mạng, ngài sẽ có thể triệu hoán và điều khiển binh khí chiến đấu loại Ma Thần.]

Mấy hàng chữ nhỏ màu máu hiện lên toàn bộ, sau đó từ từ tiêu tán vào hư không.

Cố Thanh Sơn không quan tâm đến Trật Tự Ma Vương nữa.

Hắn nhắm mắt lại, tinh tế cảm nhận linh lực đang cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể mình.

Tu sĩ cảnh giới Ba Nghìn Thế Giới, một cái nhấc tay cũng có thể hủy thiên diệt địa.

Tu sĩ cảnh giới Ba Nghìn Thế Giới, ở trong chín trăm triệu tầng thế giới sau này, cũng là cường giả cấp Bá Chủ tầm trung.

Nhưng trước mắt quái vật Vực Sâu thì cũng chỉ như ruồi muỗi nhỏ bé.

Cố Thanh Sơn thở dài, triệu hồi ra cánh kiếm to lớn, hô mọt tiếng: “Tán!”

Bảy trăm chuôi kiếm theo mệnh lện của Cố Thanh Sơn lập tức tản ra, trong hư không liên tục thi triển kiếm quyết, như nước chảy mây trôi, như linh dương treo sừng, thoải mái mà linh động.

Bây giờ Cố Thanh Sơn đã có thể khống chế một nghìn hai trăm phi kiếm, chỉ là không thể lấy được nhiều thanh kiếm như vậy trong một thời gian ngắn.

Đối với thực lực cảnh giới Ba Nghìn Thế Giới của hắn, điều khiển bảy trăm thanh phi kiếm thật sự quá dễ dàng.

Hơn nữa, do tổng số linh lực gia tăng đáng kể, uy lực kiếm thuật của hắn lần thứ hai tăng vọt, vượt lên một cảnh giới khác.

Sau khi tiến hành so sánh thực lực của mình một lần nữa, Cố Thanh Sơn thu kiếm.

Lạc Băng Ly, Hình Nhân Ánh Sáng, Thần Băng Sương Và Giá Rét đang bay tới trước mặt hắn.

“Trật Tự Ma Vương sao rồi?” Hình Nhân Ánh Sáng hỏi.

“Đang tiến cấp, nó sẽ trở thành trạng thái Cách Mạng nhanh thôi.” Cố Thanh Sơn đáp.

Hình Nhân Ánh Sáng thử cảm thụ, phát hiện trật tự trong người hắn quả thực bị vây trong trạng thái ngừng hoạt động, liền hài lòng nói: “Tiến triển coi như không tệ.”

Thần Băng Sương Và Giá Rét lại hỏi: “Lúc ngươi đến Ma giới chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại muốn chúng ta lập tức rời khỏi Bóng Chồng thời đại?”

Lạc Băng Ly và Hình Nhân Ánh Sáng cũng đồng thời nghiêm túc lắng nghe.

Cố Thanh Sơn nói: “Ma giới bạo phát khủng hoảng phạm vi lớn, linh giác nói cho ta biết không thể tiếp tục ở lại Ma giới, ta cảm nhận được cái chết đang tới gần... Để đảm bảo an toàn, ta phải lập tức rời đi.”

Hình Nhân Ánh Sáng trầm tư nói: “Hóa ra là linh giác của Tu hành giả, ta có thể hiểu được phản ứng lúc đó của ngươi.”

Lạc Băng Ly cũng khẽ gật đầu.

Cố Thanh Sơn nhìn Hình Nhân Ánh Sáng, khó hiểu nói: “Vào thời điểm ta đi tới Ma giới, đã xảy ra chuyện gì không có trong lịch sử sao?”

Hình Nhân Ánh Sáng nói: “Chỉ có một chuyện, toàn bộ hải ma thú và yêu ma trong Biển Ma Hỗn Loạn đều chết hết, Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật - một trong ba đại Ma vương - cũng đã chết, sau đó cái chết tiếp tục lan tràn, tất cả ma quỷ Ma giới đều chết nhưng chỉ có Ma giới Tà Kỳ là không có việc gì.”

“Các ngươi biết nguyên nhân chuyện này sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Đó là chuyện của Ma giới, chúng ta rất ít quan tâm cho nên không rõ nguyên do trong đó cho lắm.” Hình Nhân Ánh Sáng nói.

Thần Băng Sương Và Giá Rét lại nhìn Cố Thanh Sơn, ân cần nói: “Vì sao ngươi muốn hỏi chuyện ở Biển Ma Hỗn Loạn? Không phải ngươi ở trong Ma giới Tà Kỳ sao?”

“Bởi vì trong thời gian ta tu hành ở Ma giới Tà Kỳ, toàn bộ ma giới đều xôn xao bàn tán về những chuyện xảy ra ở Biển Ma Hỗn Loạn, tâm lý khủng hoảng không ngừng lan tràn, cho nên ta cũng cảm thấy sợ hãi.” Cố Thanh Sơn học theo Hình Nhân Ánh Sáng, vừa nói vừa thở dài.

Ba người đều chợt bừng tỉnh.

Lạc Băng Ly nói: “Những chuyện không quan trọng đó ngươi đừng quá quan tâm làm gì.”

Coi Chừng Bọn Họ (2)

Chưng 1081: Coi Chừng Bọn Họ (2)

Cố Thanh Sơn gật đầu đồng ý: “Ta chỉ hiếu kỳ mà thôi, nhưng các ngươi một là hợp thể ý chí của Thần tộc, một là người dẫn đường của Nhân tộc, vì sao một chút chuyện của Ma giới cũng không biết?”

“Bởi vì Ma giới có rất nhiều chuyện không rõ ràng, đám ma quỷ thù hận chúng ta. Hơn nữa từ rất lâu trước đây, Ma giới có rất nhiều mật đạo đi thẳng đến Vực Sâu Vĩnh Hằng. Quan tâm Ma giới chẳng có chút lợi ích nào đối với Thần tộc.”

“Đối với Nhân tộc mà nói thì càng hơn thế, lúc chúng ta độ kiếp còn muốn tranh đấu với ma quỷ, huống chi là thâm nhập ma giới. Bọn ta ốc còn không mang nổi mình ốc nên căn bản không muốn tìm hiểu chuyện của đám ma quỷ ấy.” Lạc Băng Ly nói.

Cố Thanh Sơn như đang có điều suy nghĩ.

Lời bọn họ nói đều có lý.

Nếu như bản thân không tiến nhập vào trại tạm giam dưới Vực Sâu, cũng không thức tỉnh Ma Long đang ngủ say, vậy thì Chức mệnh giả Vực Sâu sao có thể thành công?

Vấn đề này vừa nảy ra liền vô cùng hấp dẫn Cố Thanh Sơn.

Chẳng biết tai sao hắn luôn cảm thấy trong chuyện này có gì đó kỳ quặc.

Ma Long đang ngủ say, Chức mệnh giả Vực Sâu đều cùng tồn tại với Linh hồn tiêm khiếu giả.

Mỗi cử động của bọn họ đều có tính quyết định rất lớn đối với số phận của thế giới.

Đáng tiếc Ma Long ngủ say cũng không có ý muốn trợ giúp nhân loại, nó chỉ khát vọng sức mạnh Vực Sâu.

Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng, nói: “Nếu ta lại đi tới Ma giới lần nữa...”

“Ma giới vô cùng nguy hiểm, ta không khuyến khích ngươi đến đó lần nữa.” Lạc Băng Ly lạnh lùng nói.

“Không có việc gì, bây giờ đã qua vài năm kể từ khi ta đến Ma giới lần trước, mọi chuyện đã xảy ra lâu rồi, huống hồ ta đã nếm trải mùi vị ngọt ngào khi tiến cấp tại Ma giới. Lần này nhất định có thể trợ giúp Trật Tự Ma Vương tiến hóa tới Ma triều. Thậm chí có thể tiến gần đến trình độ Ma Vương Hàng Lâm.” Cố Thanh Sơn nói.

Thần Băng Sương Và Giá Rét nói: “Tốt, ngươi đi đi, tranh thủ giúp Trật Tự Ma Vương tiếp tục tiến cấp. Như vậy chúng ta có thể tiến hành giao dịch. Ta sẽ giúp ngươi lấy Thiên kiếm, còn ngươi thì cho ta mượn dùng sức mạnh của Trật Tự Ma Vương.”

“Hiểu rồi, chúng ta chia binh hai đường, các ngươi phải chinh phục thời đại này của Thần tộc. Ta nghe nói Thần tộc có chút nguyên liệu có thể giúp trật tự tiến hóa.” Cố Thanh Sơn nói.

Hắn liếc mắt nhìn Thần Băng Sương Và Giá Rét, thì thầm: “Coi chừng bọn họ.”

Sơn Nữ hiều ý.

“Vậy còn ngươi?” Lạc Băng Ly hỏi.

“Ta tới Ma giới, nghĩ biện pháp làm cho Trật Tự Ma Vương tiến hóa.” Cố Thanh Sơn nói.

Hình Nhân Ánh Sáng do dự, không nói gì.

“Yên tâm, không ai mạnh hơn ta, huống hồ còn có ngươi.” Thần Băng Sương Và Giá Rét vừa nói vừa chỉ vào Hình Nhân Ánh Sáng.

Hình Nhân Ánh Sáng nghe Thần vương nói như vậy, lại thấy Trật Tự Ma Vương đúng là tiến hóa nhanh chóng cho nên không đưa ra ý kiến gì.

Lạc Băng Ly chần chờ nói: “Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận, theo như ta biết thì Biển Ma Hỗn Loạn quá mức nguy hiểm, ngươi ngàn vạn lần đừng đi nộp mạng.”

“Ta mới không thèm đến cái chỗ đó...” Cố Thanh Sơn nghiêm nghị nói: “Chuyện ta cần làm còn nhiều lắm, mục đích của ta là Thiên kiếm, những chuyện khác đều phải để sang một bên.”

Lúc này Lạc Băng Ly mới gật đầu.

Cố Thanh Sơn thấy mình đã nói hết chuyện với mọi người liền lần thứ hai rời đi.

Ma giới.

Ma giới Tà Kỳ.

Đây là một Bóng Chồng thời đại khác, cho nên chủ nhân Ma giới Tà Kỳ vẫn là Quỷ vương Ác Cốt.

Đương lúc Cố Thanh Sơn đang đi tới Ma giới thì lại phát hiện trong túi đụng đồ của mình phát ra động tĩnh không nhỏ.

Hai sợi dây pháp tắc biến mất.

Ở trước Ma giới Tà Kỳ và Ma giới Ác Cốt chân thật, chúng nó bị quy tắc thời gian xóa đi.

Cố Thanh Sơn cũng không bận tâm.

Hắn càng không có suy nghĩ tranh đoạt Ma giới này.

Bởi vì hắn đã nhận thấy được cảnh giới thực lực của chính mình từ lâu đã sinh ra biến chất. Chỉ dựa vào sức mạnh của vài mảnh Ma giới bé nhỏ thì căn bản không có ích lợi gì.

Nhưng nếu toàn lực sưu tầm những mảnh Ma giới nhỏ ấy rồi dung hợp các Ma giới ấy lại, sau đó sẽ dẫn tới sự chú ý của những con ma quỷ cường đại.

Đến lúc đó sẽ xảy ra một cuộc đại chiến không có chút ý nghĩa.

So sánh xong, hẳn là tìm kiếm trại tạm giam bí mật dưới Vực Sâu quan trọng hơn.

Cố Thanh Sơn bức thiết muốn biết sau sự kiện kia, trại tạm giam dưới Vực Sâu rốt cuộc sẽ ra sao.

Hắn hóa thành một tên ma quỷ nhanh chóng đi tới Biển Ma Hỗn Loạn.

Đứng trên bờ biển, Cố Thanh Sơn triệt để phóng thích thần niệm cảnh giới Ba Nghìn Thế Giới ra ngoài, kéo dài thẳng tuốt ra ngoài ngàn dặm, từ bờ biển cho đáy biển đều quét qua một lần.

“Không có hải ma thú? Chẳng lẽ đều chết hết thật rồi?”

Cố Thanh Sơn nghi ngờ lẩm bẩm nói.

Đứng trên bờ biển, hắn cảm nhận được một luồn hàn ý sâu đậm không thể lí giải.

Không giống như lời nói dối lúc trước, lần này thật sự là nguy cơ ứng với linh giác.

“Triều Âm.”

Hắn hô một tiếng.

Triều Âm kiếm hiện lên từ hư không, bay đến trước mặt hắn.

“Chúng ta đi.”

Cố Thanh Sơn cầm lấy Triều Âm kiếm, rẽ nước biển ra rồi nhảy vào.

Cố Thanh Sơn đứng trong biển, vươn tay ra hư không trước mặt.

Rõ ràng không có gì cả nhưng hắn lại sờ thấy một cánh cửa.

Đúng vậy, nơi này chính là cánh cửa thông tới trại tạm giam dưới Vực Sâu.

Nhưng mà Cố Thanh Sơn không có cái chìa khóa hình tam giác ấy.

“Chân xích ma thương!”

Cố Thanh Sơn khẽ quát một tiếng.

Một thanh trường thương toả ánh sáng màu đỏ vô cùng lóng lánh hiện ra trong tay hắn.

Cố Thanh Sơn tùy tiện vung trường thương vào hư không.

Đá vụn bay khắp nơi.

Cánh cửa trực tiếp bị cắt ra.

Cố Thanh Sơn lướt vào bên trong, dọc theo con đường lần trước hắn đi qua.

Con đường vẫn như vậy.

Nhưng lại không giống như vậy, hiện tại bên trong lối đi không hề có gió.

“Khí tức Ma long đã biến mất?” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.

Hắn một đường tiến về phía trước dọc theo thông đạo thật dài, đợi cho đến khi cảm thấy khoảng cách không sai biệt lắm mới huy động Chân xích ma thương để khai mở bức tường, một đường khai phá lên trên.

Là một tu sĩ, việc ghi nhớ khoảng cách và phương hướng rất hiếm khi xảy ra sai lệch.

Không bao lâu, hắn lại đi tới đoạn đường an toàn mà mình đã đến lần trước.

Trong bóng đêm yên lặng chuẩn bị kỹ, chừng vài hơi thở, Cố Thanh Sơn bước lên phía trước một bước.

“Ca sát!”

Bốn phía có vật gì đó bị kích hoạt, âm thanh máy móc truyền lực liên tục vang lên.

Một âm thanh lạnh lẽo không mang chút tình cảm nào vang lên:

“Bắt đầu kiểm tra đo lường.”

“Căn cứ vào những dấu hiệu quan trọng có thể xác định: Bình dân Nhân tộc, Thiếu niên.”

“Căn cứ vào nguyên tắc bảo hộ thời chiến, chấp thuận cho nhi đồng thiếu niên tiến nhập vào trại tạm giam Vực Sâu để tạm thời lánh nạn.”

“Thỉnh không nên lộn xộn, ngươi đang được đưa đến nơi an toàn.”

Âm thanh biến mất.

Một đĩa CD hình tròn xuất hiện dưới chân Cố Thanh Sơn, nâng hắn bay đến một nơi bóng tối sâu thẳm.

Cố Thanh Sơn âm thầm vui mừng.

Cuối cùng mình cũng trưởng thành từ giai đoạn nhi đồng lên giai đoạn thiếu niên.

Thật sự là không dễ dàng.

Cố Thanh Sơn đứng ở trên đĩa CD hình tròn phi hành một hồi, lại phát hiện lần này không giống như lần trước, đĩa CD hình tròn không đưa hắn đến chỗ Ma long đang ngủ say.

Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, hỏi: “Ta nghe nói nơi này có một con Ma long.”

Đĩa CD hình tròn nói: “Ma long đã chết.”

Cố Thanh Sơn ngây người.

Nó chết rồi?

Không đúng!

Ma long tâm cơ thâm trầm, mưu tính rất nhiều, sao có thể bị một sự cố bất ngờ giết chết?

Cố Thanh Sơn trầm giọng nói: “Thi thể ma long vẫn còn sao?”

“Vẫn còn, mời xem dưới chân.”

Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng tối vô tận đã được ánh sáng xóa đi, một cái đầu rồng to lớn xuất hiện ở trước mặt hắn.

Cố Thanh Sơn bay lơ lửng phía trên cái đầu rồng này, giống như là một con đom đóm đang bay lượn.

Cố Thanh Sơn tỉ mỉ kiểm tra thi thể Ma long, lại phát hiện dường như Ma long bị ngâm trong nước biển.

Chỉ có điều nước biển này mang một màu xanh lam mờ ảo, cản trở tầm nhìn của Cố Thanh Sơn, khiến hắn chỉ có thể nhìn thấy đường viền mờ mờ của đầu rồng.