"Nó đang trở nên ngày càng lớn mạnh... khu Luân Hãm bị trật tự Ma Vương chiếm lĩnh đã bị nó huỷ diệt gần như toàn bộ."
"Trật tự bị nó hủy diệt rồi sao?"
"Không, trật tự một mặt chống lại nó, một mặt khống chế Nhập Ma giả, đi khắp nơi vơ vét nhân khẩu."
Mèo Con nói tới đây, phục hồi tinh thần lại: "Không nói mấy chuyện này nữa. Bây giờ anh ở đâu? Tôi đi đón anh trở lại."
"Cô có thể đến được không?" Cố Thanh Sơn không chắc chắn nói: "Chỗ tôi rất hẻo lánh, có lẽ là ở bên rìa khu Tranh Bá, gần Vực Sâu Vĩnh Hằng."
"Sao lại xa như vậy!" Mèo Con thất thanh nói.
“Xảy ra một vài chuyện, cho nên tôi dừng chân ở đây.” Cố Thanh Sơn đáp.
"E là tôi không qua được... giữa chúng ta cách cả một khu Luân Hãm, cùng với toàn bộ khu Tranh Bá." Mèo Con nói.
"Không còn cách nào khác sao?" Cố Thanh Sơn chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Khu Tranh Bá vẫn đang ẩn hình, tôi đã mất đi điểm truyền tống của tất cả thế giới ở đó, mà anh lại đang ở bên kia của khu Tranh Bá, cho nên tôi không thể qua được." Mèo Con kiên nhẫn giải thích.
Cô lại nghĩ tới một chuyện, hỏi vội: "Đúng rồi, sợi dây Hư Không của liên minh có còn ở trên người anh không? Anh có thể dùng nó để trực tiếp truyền tống về liên minh, như vậy tôi cũng có thể đến đó đón anh."
"Cái đó hả, tôi đã dùng hết rồi." Cố Thanh Sơn thở dài.
Khi đi đến thời đại Thượng cổ, Cố Thanh Sơn đã từng dùng sợi dây Hư Không giúp mình thoát khỏi “Câu hỏi giết” của Tạ Đạo Linh.
Hiện giờ cách cuối cùng cũng không sử dụng được, xem ra tạm thời không có cách nào để tụ họp với mấy người Barry và Mèo Con.
Cố Thanh Sơn nói: "Nghe đây, Mèo Con, lời tôi nói tiếp theo rất quan trọng, cô nhất định phải nghe rõ."
"Được!"
Cố Thanh Sơn nói chuyện của Ma Long ra, sau đó lại nói ra biến cố có thể xảy ra của Vực Sâu Vĩnh Hằng.
"Thế giới song song đang vật lộn với ngày tận thế..." Âm thanh thất thần của Mèo Con vang lên.
"Đúng, mấy người phải chuẩn bị từ sớm, tốt nhất là nên ẩn núp đi." Cố Thanh Sơn nói.
Bất kể là Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, hay là Vực Sâu cuồn cuộn ập tới, đều không phải là chuyện mà Mèo Con bọn họ có thể đối phó.
.... Dĩ nhiên, Cố Thanh Sơn cũng không thể đối phó.
Mặc dù bây giờ ngay cả đồng tiền của Đất hắn cũng không thể kích hoạt, chỉ có thể giấu ở trong cơ thể, nhưng hắn đích thực là chủ nhân của Đất trong Thánh trụ, một ngày nào đó sẽ trở nên mạnh mẽ.
Mèo Con nói: "Bọn tôi ẩn núp ở mấy thế giới rời rạc, tạm thời không sao, còn anh thì phải cẩn thận."
Cố Thanh Sơn im lặng một hồi, hỏi: "Nếu tôi xuyên qua khu Tranh Bá, đến nơi gần khu Luân Hãm, cô có thể tìm được vị trí của tôi không?"
"Đương nhiên là có thể!" Mèo Con chắc chắn đáp.
Hai người trò chuyện thêm lát nữa, sau đó tạm thời cắt liên lạc.
Khi Cố Thanh Sơn và Mèo Con nói chuyện, Lâm vẫn luôn duy trì yên lặng, lúc này mới nói: "Xem ra bạn của ngươi không qua đây được."
Cố Thanh Sơn móc ra nhìn, là huy chương Thích Khách.
Hắn nhấn lên phía trên.
Giọng một cô gái mang theo tiếng khóc nức nở truyền tới: "Diệp Phi Ly? Là anh sao?"
"À, là tôi, sao vậy?" Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói.
"Tất cả mọi người đều đã chết rồi."
"Cái gì!"
"Hu hu hu, thế giới Núi Lửa đột nhiên sụp đổ, tất cả mọi người bên trong đều không trốn ra được."
Cô gái khóc thút thít, thuật lại tình huống chi tiết một lượt.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới biết được, không chỉ người của Công hội Thích Khách, các phe thế lực khác thậm chí là bảy thần điện lớn, chỉ cần là người đi đến thế giới Núi Lửa, tất cả đều sẽ hoàn toàn biến mất theo sự sụp đổ của thế giới này.
Thiếu nữ tiếp tục nói: "Diệp Phi Ly, sau khi tổng bộ công hội của chúng ta biết chuyện, đang sắp xếp người nhanh chóng đi tới. Nhưng trước khi các cao thủ đến đây, rất nhiều tài liệu bí mật và tài sản mà công hội cất giữ ở thế giới này đều cần phải có người trông coi. Cho nên tổng bộ đã ủy quyền cho anh làm người canh giữ."
"Tôi? Tôi chỉ là một thích khách trung cấp."
"Trong vùng lân cận của mấy ngàn thế giới, những cao thủ có thực lực khác đều đã chết gần hết. Mặc dù bây giờ anh chỉ là thích khách bậc trung, nhưng thực lực nhất định mạnh nhất."
Cô gái nhấn mạnh thêm: "Lần này là nhiệm vụ cô cùng khẩn cấp, xin anh nhất định phải tới."
"... Được, chờ một lát, tôi tới ngay." Cố Thanh Sơn nói.
Kết thúc truyền tin, Cố Thanh Sơn nhìn về phía Lâm.
"Tôi đoán được là cạm bẫy, nhưng không ngờ nó lại ăn sạch tất cả mọi người. Chuyện này có hơi quá rồi." Cố Thanh Sơn cau mày nói.
Lâm khoanh tay, nhàn nhạt nói: "Đây có là gì, ngươi nên vui mừng vì đó không phải là Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, cũng không phải là ta khi Vực Sâu hoá."
"Là mấy người thì sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Lâm nói: "Nếu Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả không điên, nó sẽ thanh trừ sạch sẽ tất cả thế giới chung quanh. Còn ta hả... ta có thể trực tiếp cảm nhận được suy nghĩ trong lòng ngươi, ta hoàn toàn không cần giết những kẻ dư thừa khác mà có thể tìm ra ngươi thật sự."
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ run lên, hỏi: "Bây giờ cô hồi phục như thế nào rồi?"
Lâm bình tĩnh nói: "Cơ thể ta đang không ngừng hồi phục, trình độ võ đạo đã dần dần tìm lại được. Chỉ có điều mất nhẫn Thề Nguyện, ta không thể Vực Sâu hóa, những năng lực ngoài võ đạo ra cũng tạm thời bị mất đi."
Cố Thanh Sơn đang định nói, bỗng nhiên lại cảm thấy trong túi truyền tới một trận rung động.
Hắn lại lấy ra huy chương Thích Khách.
Giọng nói hoảng hốt thất thanh của cô gái từ bên trong truyền tới: "Diệp Phi Ly, anh hãy mau chạy đến công hội Thích Khách! Ở chỗ tôi có một thiết bị chuyên để chạy thoát thân, chúng ta phải lập tức rời khỏi thế giới này!"
Trong lòng Cố Thanh Sơn căng thẳng, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Thế giới Núi Lửa đã bị hủy diệt, những thế giới xung quanh khác cũng đang không ngừng bị hủy diệt, đoán chừng rất nhanh sẽ lan tới chỗ chúng ta!" Cô gái nói.
"Được, tôi tới ngay." Cố Thanh Sơn đáp.
Hắn tắt huy chương.
Lâm đứng dậy khỏi ghế, cười nhạt nói: "Chưa bắt được ngươi, có lẽ nó tức điên rồi."
Cố Thanh Sơn phiền não nói: "Cứ để nó đuổi theo như vậy, cũng rất phiền."
"Dĩ nhiên. Ma Long Vực Sâu có toàn bộ khu Tranh Bá, nếu như muốn tìm được chúng ta, sẽ có nô lệ và tài nguyên nhiều không đếm xuể làm việc cho nó. Chúng ta chỉ có thể trốn." Lâm nói.
“Ngày tận thế của Vực Sâu sắp bùng nổ, vào lúc này nó còn không ngừng tới quấy rối, vừa trễ nải việc tu hành của tôi, cũng ảnh hưởng đến việc hồi phục của cô."
Cố Thanh Sơn không nhịn được nói.
"Đáng tiếc chúng ta không thể thay đổi chuyện này." Lâm đồng ý nói.
Cố Thanh Sơn im lặng.
"Tiếp tục như vậy không được..." Hắn lẩm bẩm nói.
"Ngươi có biện pháp gì không? Hoặc là nói, có cách nào hoàn toàn thoát khỏi sự đuổi giết của nó?" Lâm hỏi.
Ở đối diện cô, ánh mắt Cố Thanh Sơn dần dần trở nên sắc bén.
"Khiến cho chướng khí mù mịt... lại còn kiên nhẫn đuổi giết chúng ta. Xem ra ta phải đi nói chuyện với nó mấy câu."
"Nói với nó mấy câu?" Lâm nghi ngờ mình đã nghe lầm.
"Đúng vậy, chuyện chúng ta phải làm quá nhiều. Bây giờ cũng nên cho nó một bài học, để nó biết điều chút."
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.
"Ngươi định làm gì?" Lâm hỏi.
"Chúng ta vẫn nên đi giải quyết chuyện của Công hội Thích Khách trước đã, chuyện khác tính sau." Cố Thanh Sơn nói.
"Theo kế hoạch?" Lâm hỏi.
"Đúng, theo kế hoạch." Cố Thanh Sơn đáp.
Lâm thở dài, nói: "Ngươi ấy, ta thật không biết phải nói ngươi như thế nào."
"Thân phận Diệp Phi Ly này ta chưa muốn từ bỏ, sau này còn hữu dụng." Cố Thanh Sơn giải thích.
Dẫu sao, khi thân phận này có sức ảnh hưởng nhất định, có thể khiến Trương Anh Hào nhanh chóng tìm đến mình.
"Vậy ngươi đi đi." Lâm nói.
"Ừ."
Cố Thanh Sơn phát động Súc Địa Thành Thốn, trong nháy mắt liền biến mất khỏi khách sạn, xuất hiện ở cửa Công hội Thích Khách cách đó mười mấy dặm.
Thế giới liên tiếp bị hủy diệt, dư âm đã lan rộng ảnh hưởng đến thế giới Ven Biển.