"Ồ, thì ra là như vậy, chuyện này quả thật là rất khó." Hội trưởng Công hội Thợ Săn tán thành.
Ba người nhìn về phía thảo nguyên, cùng rơi vào yên lặng.
Phần đất liền rắn chắc chỉ kéo dài đến chân bọn họ, phía trước là một mảnh hư vô mênh mông không thấy được điểm cuối.
Mọi người đứng trên đất bằng, nhưng giống như là đứng ở trên vách đá ngàn trượng.
Ở phía trước bọn họ, thảo nguyên mênh mông vô tận lúc đầu bị uy lực của Thần Phạt đánh cho không còn một mảnh vụn.
Toàn bộ thảo nguyên biến thành một cái hố.
Cái hố này rộng lớn như vậy, đến nỗi bất kì một chức nghiệp giả nào đứng trước nó, trong lòng cũng không nhịn được sinh ra một cảm giác đối lập giữa sự nhỏ bé và mênh mông.
Cái hố này sâu không thấy đáy, nếu quả thật muốn đến phần đáy, phải tốn cả một ngày.
Trong lúc ba người đang im lặng suy nghĩ, một người trung niên cưỡi ngựa chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ.
Ông ta không xuống ngựa, chỉ nhìn ba người hơi chào hỏi.
Ba người cùng nhau gật đầu đáp lễ.
"Mấy người thấy thế nào?" Người trung niên hỏi.
Kỵ sĩ và thợ săn cùng nhau nhìn về phía Vu sư tóc trắng.
Vu sư không hề tin vào cách nói rằng Thần linh sáng lập ra mọi thứ, Vu sư chỉ thích tìm kiếm quy luật vạn vật, muốn biết rõ tất cả chân lý.
Vu sư tóc trắng nhìn cái hố, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi: "Đứng trước sức mạnh Thần linh, ma pháp quá mức nhỏ yếu. Ta cần suy nghĩ thêm một chút."
Người trung niên nhìn về phía kỵ sĩ và thợ săn.
"Nếu Nhân tộc có thể đi từ đây đến tương lai phồn vinh và mọi tà ác đều biến mất, vậy thì ta sẽ nguyện ý thờ phụng Thần linh." Kỵ sĩ nói.
Thợ săn nói: "Chúng ta luôn qua lại giữa ranh giới sinh và tử, nếu sau khi chết có một nơi an nghỉ, vậy cũng không tệ."
Người trung niên gật đầu một cái, tỏ ý đã hiểu.
"Còn ngươi?" Thợ săn ở sau lưng ông ta hô lên.
Người trung niên nhìn ba người: "Ngày mốt ta sẽ thỉnh cầu Giáo hoàng xây dựng toà Giáo đường đầu tiên ở thủ đô của Đế quốc bọn ta. Nếu như các vị nguyện ý tới dự lễ, hãy đến đế đô tìm ta."
Nói xong, ông ta điều khiển ngựa, rời khỏi trước mặt ba người.
Tốc độ của ngựa càng lúc càng nhanh, dần dần đi xa.
Thợ săn và kỵ sĩ liếc nhau một cái, cơ thể khẽ cử động, cùng đi theo.
Chỉ còn lại Vu sư tóc trắng đứng tại chỗ, nhìn cái hố không thấy được điểm cuối ấy ngẩn người.
…
Bên kia.
Thánh thành của Giáo hội Thần Thánh.
Một nơi trong hoa viên.
Cố Thanh Sơn bốn tuổi đang cùng mẹ nói chuyện.
"Bởi vì lo lắng người ở không quen, cho nên con đã mang hết người làm trong nhà đến đây, rất nhiều cách bố trí ở đây cũng giống như ở nhà, chỉ có điều hơi rộng hơn chút."
"Được."
"Nếu như người nhớ bạn bè người thân ở nhà, bất cứ lúc nào con cũng có thể đưa bọn họ đến thăm người. Nếu như người muốn quay về thăm một chút, lúc nào cũng có thể lên đường, chỉ cần nói với mấy tên thần thị (1) kia là được."
(1) Một dạng người hầu.
"Ừm, con trai, con nghĩ rất chu đáo, nhưng ta có một câu, vẫn luôn không kìm được muốn hỏi..."
"Người hỏi đi."
"Ellen, con thật sự là thần sao?" Người mẹ ái ngại hỏi.
Cố Thanh Sơn nắm lấy tay bà, cười nói: "Xét về năng lực, con có thể vượt xa tưởng tượng của chúng sinh, có thể được gọi là thần chân chính. Nhưng nếu gạt năng lực sang một bên, thì bản thân con vẫn là người bình thường."
"Vậy sao? Nói cách khác, con vẫn luôn là con của ta?"
"Đúng vậy, xin người yên tâm, thi hài của cha đã tìm được, mấy ngày nữa sẽ được chuyển đến Thánh thành."
"Ý con là..."
"Con sẽ làm cha sống lại"
...
Cố Thanh Sơn chuyên tâm tu hành ở Thánh thành, bế quan không ra ngoài.
Thoáng một cái, thời gian đã qua mười năm.
Ngoài hiệp hội Vu sư, trên thế giới phần lớn thế lực đều sát nhập vào Giáo hội Thần Thánh.
Ban đầu có người lo lắng sau khi Giáo hội một nhà độc quyền, sẽ diệt trừ các thế lực khác, thao túng quốc gia, vơ vét tài sản.
Nhưng tất cả những chuyện này đều không xảy ra.
Ngoại trừ truyền giáo, Giáo hội không can thiệp vào việc hoạt động của bất kỳ thế lực nào.
Thậm chí ngay cả hiệp hội Vu sư cũng chưa từng bị Giáo hội chèn ép.
Liên quan tới chuyện này, Thần linh chỉ nói một câu.
Những lời này được cả thế giới tôn sùng, gọi là “Lời chỉ dẫn”.
"Tất cả mọi thứ trên mặt đất đều không đáng giá, bởi vì chúng sinh đều sẽ chết rất lâu, sau khi chết mới là vĩnh hằng. Vì thế, các ngươi phải tin tưởng và thờ phụng thần, làm việc thiện, tích công đức, đây là chuyện duy nhất có thể quyết định nơi thuộc về sau khi chết trong cuộc đời ngắn ngủi của các ngươi."
Trên thế giới, chiến tranh và tội ác càng ngày càng ít.
Đúng vậy, năm tháng còn có thể sống ngắn ngủi như vậy, tại sao phải vì những thứ viển vông mà mắc tội ác?
Thời hoàng kim tới.
Tiếp theo, dưới sự ủng hộ của Thần linh, Giáo hội chủ yếu chỉ làm một chuyện.
Thành lập một tổ chức thu thập tình báo trải rộng khắp thế giới.
Trải qua mười năm phát triển, cộng thêm sự tin tưởng thờ phụng của mọi người đối với Thần linh và Giáo hội, tổ chức thu thập tình báo này đã có thể nắm bắt được tất cả sự cố bất thường trên cả thế giới.
Đối với việc lập ra thế lực trên thế gian, Cố Thanh Sơn chỉ làm đến mức này, sau đó không tiếp tục nữa.
Trong thời gian còn lại, hắn vừa tu hành, vừa yên lặng quan sát sự phát triển của thế giới.
Trước đó ý chí thế giới cho hắn một trăm năm.
Điều này nói rõ sự sụp đổ và huỷ diệt của thế giới là một quá trình khá dài.
Chuyện duy nhất bây giờ Cố Thanh Sơn phải làm, chính là yên lặng chờ đợi khởi đầu của hủy diệt.
Như vậy, mười một năm lại qua đi.
Cuối cùng, ngày đó đã tới.
Khi chuyện vừa mới xảy ra, đã dẫn đến sự xao động bất an ở phía Nam của thế giới.
Tổ chức thu thập tình báo tình báo trải rộng cả thế giới luôn nghiêm túc hoạt động theo yêu cầu của Thần linh, rất nhanh đã báo chuyện này lên Thánh thành.
Lúc ấy Cố Thanh Sơn mới từ trong mật thất đi ra.
Cả người hắn mồ hôi đầm đìa, nhận lấy khăn lông Sơn Nữ đưa tới lau qua mồ hôi.
"Mọi chuyện thuận lợi chứ?" Sơn Nữ quan tâm hỏi.
"Ừm, vũ đạo tầng thứ nhất càng nhảy càng mượt, tôi đoán không bao lâu nữa, là có thể học được điệu nhảy Chúng Sinh Tế Mệnh tầng thứ hai rồi." Cố Thanh Sơn nói.
Sơn Nữ trêu đùa nói: "Cũng may công tử đã xây dựng mật thất này, nếu không những người khác mà thấy Thần linh nhảy múa như vậy, sợ rằng mọi sự thành kính đều sẽ biến mất sạch sẽ."
"Cô ấy đi dạo phố... công tử, tôi và cô ấy đều rất thích thế giới này."
Cố Thanh Sơn cười cười, không lên tiếng.
Đúng vậy.
Tiền bạc vô hạn.
Quyền thế ngút trời.
Đổi lại là ai thì cũng đều thích.
Huống chi đây là một thế giới ma pháp thần kỳ, có ít thứ ngay cả hắn đều cảm thấy mở rộng tầm mắt.
Nhưng Sơn Nữ và Lạc Băng Ly đi theo mình cũng khổ cực đã lâu, nhân cơ hội này để các cô được thả lỏng chút, thật ra cũng là nguyện vọng của Cố Thanh Sơn.
Kiếm Triều Âm thì đi đến chiếc hồ lớn bên ngoài Thánh thành rong chơi.
Còn về Địa kiếm, có lẽ là bị thương lúc vừa mới được chế tạo xong, cho nên tới bây giờ vẫn chưa thể hoá hình.
Nó luôn đi theo bên cạnh Cố Thanh Sơn, chưa từng rời đi.
Lúc này, một vị Hồng y Giáo chủ khom người đi tới, quỳ một chân trên đất, trình một phong thư có đóng sáp bảo mật cho Cố Thanh Sơn.
"Thưa chủ nhân, đây là chuyện kì lạ xảy ra ở bờ Nam ngày hôm nay."
"Được."
Lá thư bay vào trong tay Cố Thanh Sơn.
Hồng y Giáo chủ lạy vài cái, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Sơn Nữ, im lặng lui ra ngoài.
Cố Thanh Sơn mở phong thư ra, nghiêm túc đọc hết.
Chân mày của hắn cau lại.
"Công tử, sao vậy?" Sơn Nữ hỏi.
"Không nghi ngờ gì nữa, chuyện này rất kỳ quái, thấp thoáng đem lại cho tôi một cảm giác quen thuộc."
Cố Thanh Sơn vừa nói, đưa bức thư cho Sơn Nữ.
Sơn Nữ nhìn nhìn, trên đó viết một chuyện xảy ra trong sơn trấn xa xôi ở bờ Nam của thế giới.
Trong trấn nhỏ vừa diễn ra một nghi thức hiến tế kỳ quái.