Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1215: Trật Tự Thế Giới (2)



- ---

Ý chí còn sót lại của thế giới hưởng ứng yêu cầu của hắn!

Đám Vu sư đứng ở gần hắn đột nhiên phát hiện toàn bộ ma lực của mình đều biến mất.

"A... "

"Cứu mạng!"

"Đây là có chuyện gì!"

Bọn họ phát ra tiếng kêu kinh hãi, rơi xuống từ trên cao.

Những đại nhân vật giậm chân một cái là có thể rung động thế giới, không ngờ sẽ té chết không chút tôn nghiêm như vậy.

Cố Thanh Sơn hiển nhiên phát hiện điểm này.

Hắn lập tức nói bổ sung: "Bọn họ đều hữu dụng, hiện tại không thể chết được."

Đám Vu sư thấy mình đã sắp rơi trên mặt đất, bỗng nhiên toàn bộ ma lực đều được khôi phục trở lại.

Bọn họ liều mạng phóng xuất lực lượng, để cho mình bình ổn rơi xuống đất.

Lão Vu sư chật vật lảo đảo vài cái mới đứng vững.

Lão nhìn người vẫn đang ở trên bầu trời, trợn mắt há to mồm, không biết nói cái gì cho phải.

Đối phương chỉ cần nói một câu đã có thể làm mất đi tất cả sức mạnh của mình.

Đây quả thực...

Hoàn toàn không thể nào tin nổi!

Cố Thanh Sơn thấy tất cả mọi người không có việc gì, mới nói ra:

“Bản thân thế giới ẩn chứa sức mạnh siêu phàm, không thể hưởng ứng bừa bãi những lời kêu gọi của sinh linh được. Cần phải phân thành từng tầng.”

“Chỉ có phân tầng mới có thể khiến tất cả ngay ngắn trật tự. Đây, là trật tự co bản nhất.”

“Sức mạnh siêu phàm của thế giới có rất nhiều cấp độ từ nông đến sâu, chức nghiệp giả cũng sẽ căn cứ vào cấp độ của chính mình mà hiểu rõ thực lực khác biệt giữa mình và người khác, từ đó bọn họ mới có khát vọng vượt qua người khác.”

“Chúng ta có thể đặt tên gọi cho từng cấp độ sức mạnh siêu phàm khác nhau, ví dụ như Ma Pháp sư thì phù hợp với Ma võng. Làm như vậy mới thuận tiện cho bọn họ lĩnh hội được ý đồ của thế giới.”

“Cấp độ của sức mạnh siêu phàm sẽ tương ứng với thực lực của chức nghiệp giả.”

“Khi bọn họ có cảm ngộ sâu sắc về thế giới, thỏa mãn điều kiện nào đó, thì cho phép bọn họ đạt đến cấp độ sức mạnh siêu phàm cao hơn.”

“Điều kiện mà ta vừa nói đó thuộc về quyền hạn của ngươi... Ngươi hãy đi nói cho bọn hắn biết nên làm cái gì mới có thể thu được sức mạnh… Đúng vậy, nó giống như là tiến hành nhiệm vụ đặc biệt để thu được sức mạnh từ thế giới.”

“Nhiệm vụ đặc biệt này, chính là chống lại Hỗn Loạn.”

“Toàn bộ chức nghiệp giả trên thế giới đều phải chống lại Hỗn Loạn. Bọn họ đều là con dân của thế giới, cũng là người bảo vệ thế giới.”

“Ngươi có thể căn cứ vào những gì bọn họ làm được để ban cho bọn họ nhiều sức mạnh hơn, hoặc là thưởng cho gì đó. Chẳng hạn như bảo tàng mà thế giới này cất giấu, tài liệu trân quý, năng lực đặc thù,... thậm chí là tuổi thọ.”

“Cứ như vậy, chúng ta có thể hoàn thành việc thiết lập trật tự thế giới.”

“Hỗn Loạn không thể bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng chức nghiệp giả có thể dùng trật tự thế giới để đối kháng Hỗn Loạn. Khi hai bên rơi vào trạng thái cân đối, thậm chí là Hỗn Loạn suy yếu cực độ, như vậy có thể thúc đẩy thế giới phát triển cường thịnh.”

"Đây chính là biện pháp của ta!"

Cố Thanh Sơn nói xong.

Ầm ầm ầm ầm...

Trên bầu trời vang lên tiếng sấm trầm thấp liên tiếp mà dồn dập.

Sấm chớp rền vang.

Có thể nói ý chí của thế giới đã nghe xong lời hắn kể ra, đang đáp lại điều gì đó.

Cố Thanh Sơn cảm nhận được ý thúc giục trong đó, bỗng nói: “Sao ta lại quên mất chuyện này chứ. Thế giới muốn hoàn thành việc này, phải chờ ta thả Hỗn Loạn ra trước đã rồi mới có thể tiến hành.”

“Cũng được, để chúng ta xem xem kết quả cuối cùng ra làm sao.”

Thân hình Cố Thanh Sơn chợt lóe lên, biến mất khỏi tháp Vu Sư.

Những Vu sư lơ lửng giũa không trung ngơ ngác nghe Cố Thanh Sơn nói.

Bọn họ nhất thời không thể hiểu nổi.

Nhưng điều này không cản trở gì đến sự cảm nhận của họ.

"Đại nhân, đại nhân!" Một gã Vu sư kêu.

Lão Vu sư nói: "Không cần ngươi nói, ta đã cảm nhận được."

Lão đã cảm nhận được sức mạnh siêu phàm của thế giới phát sinh biến hóa.

Sức mạnh thực sự phân tầng!

“Ngươi có thể điều động bao nhiêu sức mạnh?” Lão Vu sư hỏi người hầu cận của mình.

Gã hầu cảm nhận chốc lát rồi đáp lại: “Ta chỉ có thể tiến vào đến tầng thứ tư, sau đó thì không được... Đại nhân, rốt cuộc đây là chuyện gì?”

Lão Vu sư thở dài, ánh mắt phức tạp nói: “Hắn chỉ nói một vài lời, vậy mà toàn bộ cấu trúc sức mạnh trên thế giới này đã sinh ra biến đổi.”

Lão tuyệt vọng nói: "Những kiến thức mà chúng ta lấy được ấy, tất cả đều đã trở thành phế thải. Nói chung, từ giờ trở đi chúng ta chỉ cần nghiên cứu về những lời của Thần linh, là có thể nắm giữ tri thức căn bản nhất của thế giới."

"Thế nhưng đại nhân, đó không phải là chuyện Giáo hội phải làm sao?"

Lão Vu sư không nói gì.

Toàn bộ Vu sư đều rơi vào trầm tư.

….

Bên kia.

Cố Thanh Sơn về tới ngọn núi.

Có Sơn Nữ ở đây trông coi, tất cả không có việc gì.

Cố Thanh Sơn nhìn Sơn Nữ, gật đầu một cái, lấy ra Thiên kiếm từ trong hư không.

Âm thanh của Lạc Băng Ly vang lên từ trên Thiên kiếm: “Khi nào ta tỉnh ngủ, ngươi phải đưa ta đi dạo phố mua đồ.”

“Không thành vấn đề, ta sẽ chi trả cho mọi khoản chi tiêu của ngươi.” Cố Thanh Sơn cam kết.

“Ừ, được.”

Lạc Băng Ly hài lòng nói.

Cố Thanh Sơn chậm rãi tiến lên, đi tới bên cạnh thi thể thằng bé.

Một đạo kiếm quang nhàn nhạt hiện lên.

Loạn Lưu phát động!

Chỉ thấy thằng bé bỗng nhảy bật dậy từ trên nền đất.

"Ngươi giết ta!"

Hắn vừa tuyệt vọng vừa tức giận kêu to, nhưng rồi giọng nói bỗng im bặt.

Ơ?

Mình hình như... còn sống?

Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Thằng bé ngây người.

Cố Thanh Sơn cất Thiên kiếm đi, hờ hững nói: "Bình tĩnh một chút. Ta đã sớm nói với ngươi rồi, ngươi không cần kinh hoảng như vậy."

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Thằng bé cảnh giác hỏi.

"Không làm gì cả. Từ giờ trở đi, ngươi có thể đi làm chuyện ngươi muốn làm." Cố Thanh Sơn nói.

Thằng bé ngẩn ngơ.

Người này trước thì muốn giết mình, bây giờ lại bày ra cái dáng vẻ này.

Đây là tình huống gì?

Thằng bé gắt gao nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, trong lòng dâng lên nỗi lo lắng nặng nề.

Nó bỗng nhiên nhớ lại câu mà đối phương từng nói...

“Xin hãy chết một lúc. Thi thể của ngươi, ta sẽ bảo tồn cẩn thận. Nếu cần thiết, ta sẽ làm ngươi sống lại.”

Mình đã là sống lại?

Thằng bé âm thầm suy nghĩ.

Đột nhiên, nó phát hiện hình như mình thiếu cái gì đó.

Tiếng thì thầm vang lên tới tấp bên tai đã biến mất.

Giao diện gieo rắc Hỗn Loạn không thấy đâu nữa.

Thằng bé cắn răng nói: "Ngươi... Ngươi đoạt đi sức mạnh Hỗn Loạn của ta!”

Nó nhảy dựng lên, rút ra một cây chủy thủ đâm về phía Cố Thanh Sơn.

Lần này nó dùng toàn lực, cho nên lúc thanh chủy thủ xuyên qua không khí, mơ hồ phát ra âm thanh như sấm sét.

Cố Thanh Sơn vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng bắt được chủy thủ.

Thằng bé muốn vung chủy thủ nhưng lại phát hiện, mặc cho mình sử dụng bao nhiêu sức mạnh, chủy thủ không hề nhúc nhích tí nào.

Nó biến sắc.

Thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, bản thân đến một cơ hội cũng không có.

“Đáng hận, vì sao cứ phải gặp ngươi ngay khi ta vừa thức tỉnh chứ!”

Thằng bá nói bằng giọng cực kỳ không cam lòng.

Cố Thanh Sơn cười cười: “Không cần nghĩ quá nhiều, tâm tình thoải mái một chút đi. Ta nói rồi, bây giờ ngươi có thể đi làm bất cứ chuyện gì mà ngươi muốn làm.”

Thằng bé cảnh giác nói: "Ngươi lại muốn gạt ta?"

“Ngươi là người chuyển thế mà, với mưu kế của ta làm sao có thể gạt được ngươi?” Cố Thanh Sơn thành khẩn nói.

Hắn cũng không nói nhiều thêm, đưa tay điểm nhẹ một cái trên đầu thằng bé.

Thằng bé tựa như bị đánh một cái, cả người liền lùi lại năm bước, sau đó đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Giao diện quen thuộc cùng với âm thanh thì thầm quen thuộc ấy lại về trong thân thể của nó.

“Ngươi trả Hỗn Loạn lại cho ta, mà cũng không cần thông qua phương thức giết chóc... Như vậy làm sao được!” Thằng bé không hiểu ra sao.

Cố Thanh Sơn nói: “Ngươi không cần quan tâm. Đi đi, hãy gieo rắc Hỗn Loạn đi. Đó là sứ mạng của ngươi.”

Thằng bé nhìn hắn, há miệng, lại không biết nói cái gì cho phải.