Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1284: Người Bảo Vệ Cuối Cùng (1)



“Bao lâu?”

“Mười phút.”

“Được rồi.”

Lúc này Huyền Nhã đã bị gọi trở về.

Cố Thanh Sơn và Huyền Nhã thông qua Diệp Phi Ly để thảo luận một hồi, hỏi vài chuyện về sinh hoạt ngày thường.

Sau khi hai người trao đổi xong, Diệp Phi Ly phát động Vong Xuyên Ly Hồn Câu, làm cho Cố Thanh Sơn và Huyền Nhã kết nối tâm linh.

“Cô nói một câu xem.” Cố Thanh Sơn nói.

Huyền Nhã nói một câu.

Cố Thanh Sơn gật đầu, ý bảo mình có thể nghe.

Huyền Nhã nhìn hắn chăm chú, bỗng nhiên tiến lên, ôm hắn một cái.

“Chúng ta bắt đầu.”

Cố Thanh Sơn nói.

Huyền Nhã liền xoay người, đứng trước người hắn.

Cố Thanh Sơn phát động Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí, hóa thành Huyền Nhã.

Hắn mở cửa, đi vào.

Mấy người vẫn đứng ở ngoài cửa như cũ, yên lặng quan sát tình hình bên trong căn phòng.

Đứa trẻ thấy mẫu thân trở về, ngạc nhiên kêu thành tiếng.

Huyền Nhã lau nước mắt, nở một nụ cười.

Cố Thanh Sơn học theo, cũng làm ra dáng vẻ tươi cười.

Huyền Nhã nói một câu, Cố Thanh Sơn cũng theo đó nói một câu.

Quỷ hồn có biểu cảm như thế nào, Cố Thanh Sơn cũng làm ra vẻ mặt giống như vậy.

Quỷ hồn làm ra động tác ôm, Cố Thanh Sơn liền ôm đứa trẻ.

Lúc đầu còn hơi trúc trắc, nhưng Cố Thanh Sơn đã nhanh chóng điều chỉnh xong, gần như đồng bộ với Huyền Nhã, biều cảm cũng không có gì khác biệt.

Hắn làm càng ngày càng thuần thục.

Quỷ hồn vươn tay ra phía bàn.

Cố Thanh Sơn cầm lấy cái chén.

Quỷ hồn nhẹ giọng an ủi.

Cố Thanh Sơn nói theo lời nàng.

Quỷ hồn cúi đầu xuống.

Cố Thanh Sơn cúi người hôn đứa trẻ một cái.

Giờ khắc này, hắn chính là Huyền Nhã.

Ngoài cửa, mọi người đều không lên tiếng.

Cuối cùng Đại Ca không nhịn được, nói: “Hắn làm sao có thể diễn tốt như vậy? Đúng ra, ở trong xã hội loài người, hắn không thể có kinh nghiệm làm mẹ.”

Laura không khống chế được nước mắt, không ngừng lấy tay lau mặt.

Nàng nhẹ giọng nói: “Bởi vì anh ấy cũng mồ côi...”

......

Cố Thanh Sơn có tổng cộng mười phút.

Hắn dùng tám phút để trấn an đứa trẻ.

Khi còn lại khoảng chừng nửa phút, hắn phóng ra linh lực thuật pháp, làm cho tiểu nam hài rơi vào trạng thái ngủ say.

Đã đến giờ.

Kết nối tâm linh giữa Cố Thanh Sơn và Huyền Nhã tách ra.

Tất cả diễn ra một cách hoàn mỹ.

Không có sơ hở.

Khi hắn phát hiện mình không thể nghe thấy âm thanh của Huyền Nhã, liền giải trừ Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí.

Nhìn vẻ sầu lo trên mặt Huyền Nhã, Cố Thanh Sơn thoải mái nói: “Yên tâm, đây chỉ là thật pháp giúp cho giấc ngủ của nó, không có hại, trái lại có thể giúp nó nghỉ ngơi tốt hơn, bệnh cũng sẽ nhanh khỏi.”

Huyền Nhã thở phào nhẹ nhõm.

Nàng vươn tay, nhẹ nhàng đặt ở trên khuôn mặt đứa trẻ.

Giây lát.

Huyền Nhã mở miệng, không tiếng động nói gì đó.

Diệp Phi Ly cẩn thận nghe xong, thuật lại: “Nàng nói nàng đã chết, không hề có bất kỳ nợ nần gì với quốc vương nữa, nhưng lại thiếu ân tình của anh.”

Cố Thanh Sơn cười nói: “Không cần khách khí, đổi thành người khác rơi vào tình cảnh như vậy, tôi cũng sẽ giúp một tay.”

“Nàng hỏi chúng ta từ bên ngoài đến đây, mục đích là gì.”

“Nói cho nàng biết, mấy vạn năm trước chúng ta từng đánh rơi một món đồ tại đây.”

Huyền Nhã nghe xong, sắc mặt có vẻ nghi ngờ, nhưng rất nhanh, như là nhớ lại cái gì, dần dần rơi vào trầm tư.

Bên trong gian phòng, những người khác đang nghỉ ngơi.

Đại Ca nhoài người nằm trên ghế.

Laura dùng “Vạn Giới Che Chở” thật lâu, hiện tại cũng mệt mỏi, nằm ở trên một cái xích đu, đang uống đồ uống tăng lực.

Trương Anh Hào đứng ở trước bản đồ An Hồn Hương treo trên tường, cầm lấy một điếu thuốc, quay đầu lại thấy đứa trẻ ngủ say thì hậm hực cất điếu thuốc đi.

Chẳng biết nghĩ đến cái gì, Trương Anh Hào đột nhiên hỏi: "Huyền Nhã, cô đã chết rồi, sẽ không có ai tới lục soát nơi ở của cô chứ?"

Huyền Nhã bị kêu một tiếng, lúc này mới lấy lại tinh thần, chăm chú giải thích một phen.

“Nàng nói bề ngoài nàng chỉ là một bình dân tầm thường, chỉ có quốc vương đích thân phát ra mệnh lệnh nàng mới có thể hành động. Không có ai biết thân phận thật của nàng, sẽ không có vấn đề gì.”

Mọi người chợt bừng tỉnh.

E rằng bốn vị chính thần cũng không đi thăm dò một nhân vật nhỏ như thủ hạ của quốc vương.

... Một nhân vật nhỏ đã bị giết chết.

Nhiệm vụ thiết yếu của bốn vị thần bây giờ là phải nhanh chóng trấn an quái vật kia, nghĩ biện pháp lừa dối, đè sự kiện này xuống.

“Ở đây vẫn không an toàn, chúng ta nghỉ ngơi một chút, nhanh chóng đổi sang một nơi khác.” Cố Thanh Sơn nói.

Trương Anh Hào nghiên cứu địa đồ trên tường, lên tiếng: “Yên tâm, tôi đang tìm, nếu không cậu cũng đến xem đi.”

“Được.”

Cố Thanh Sơn nói xong liền đi qua.

Lúc này Diệp Phi Ly nói: “Thanh Sơn, nàng kêu anh chờ một chút.”

Cố Thanh Sơn dừng bước.

Huyền Nhã đi tới, nhìn hắn, không tiếng động nói ra một phen.

Diệp Phi Ly nói: “Nàng nói trước đây ra sức vì nước, việc đã làm xong, nàng chỉ cầu quốc vương một việc, đó là nếu nàng có chuyện gì bất trắc, xin quốc vương chăm sóc cho con của nàng.”

“Nhưng từ lúc nàng chết đi cho tới bây giờ, đã mấy giờ trôi qua, vẫn không có ai đến đây hỗ trợ chăm sóc con trai của nàng. Ngược lại, chỉ có anh giúp nàng.”

Vừa nói đến đây, Trương Anh Hào bỗng nhiên búng tay một cái.

“Có người đến.” Anh ta thấp giọng nói.

Laura hiếu kỳ hỏi: “Làm sao anh biết?”

“Bọn họ động vào không khí anh bố trí.”

"Không khí cũng có thể bố trí?"

“Đương nhiên! Cố Thanh Sơn, quyết định nhanh một chút. Tôi đã bố trí một ít vật ở đầu đường, sẽ khiến bọn họ chú ý, nhưng kéo dài không được lâu lắm.”

Cố Thanh Sơn suy nghĩ một giây, nhẹ giọng nói: “Cũng thật kỳ quái, chúng ta xem trước một chút lại nói.”

Mấy phút sau.

Ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa.

Ngay sau đó, cánh cửa cửa bị nhẹ nhàng mở ra.

Hai gã thân mặc chiến giáp màu đen lặng yên không tiếng động lướt vào gian phòng.

"An toàn."

"Không có ai."

Hai người quan sát bốn phía, thấp giọng nói.

Bên trong gian phòng, tất cả vẫn như thường, duy chỉ có một đứa bé ba tuổi đang ngủ.

Điều này khiến cho bọn họ thoáng yên tâm.

Nhưng mà bọn họ không hề biết, mấy người Cố Thanh Sơn, Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly, Đại Ca, thậm chí linh hồn của Huyền Nhã, đều đang chạm vào Laura đứng ở góc tường.

Mấy người yên lặng nhìn chăm chú vào bọn họ.

Một người bỗng nhiên thở dài nói: “Đáng tiếc, một nhân thủ trung thành mà hữu dụng như vậy, lại trực tiếp rơi vào tay địch, còn trực tiếp bị giết chết.”

“Đúng là đáng tiếc. Gia tộc nàng đã suy tàn, hiện tại chúng ta phải xóa hết mọi dấu vết tồn tại của nàng, mất công bệ hạ gặp phải phiền phức.”

"Đúng vậy, còn có tên nghiệt chủng này, không thể để cho nó sống."

"Xử lý như thế nào?"

"Quy tắc cũ, ngươi diệt khẩu, ta phóng hỏa."

“Được.”

Hai người nói xong liền hành động.

Bất thình lình có người vỗ lên vai bọn họ.

Bọn họ lập tức phát hiện mình không thể cử động.

Một giây kế tiếp, bọn họ chỉ cảm thấy một trận đau nhức truyền đến, ngã xuống đất hôn mê.

Laura thu hồi chiếc dù.

Mấy người xuất hiện.

Cố Thanh Sơn thu lại trường kiếm, áy náy nói với Huyền Nhã: “Vừa rồi không thể giết bọn họ, bởi vì quái vật kia vô cùng mẫn cảm đối với linh hồn và cái chết. Bên này vừa có người chết, nó sẽ cảm nhận được ngay.”

Huyền Nhã gật đầu.

Nàng thất hồn lạc phách, tựa như mất đi sức sống, lại như vừa buông xuống gánh nặng.

Xem ra trong lòng nàng đã triệt để mất đi chút tín nhiệm sau cùng dành cho quốc vương.

Huyền Nhã vẫy vẫy tay với Cố Thanh Sơn.

“Nàng bảo anh đi theo nàng.” Diệp Phi Ly nói.

Cố Thanh Sơn theo Huyền Nhã đi tới trước kệ sách.

Nàng chỉ chỉ một quyển sách.

Cố Thanh Sơn lấy quyển sách kia xuống.

Huyền Nhã nói một câu.

“Trang thứ 653, dòng thứ 9, câu nói thứ 2, đọc ra.” Diệp Phi Ly thuật lại.

Cố Thanh Sơn mở sách ra, lật tới một tờ, tìm được câu nói kia.

Tuy rằng không biết đây là đang làm gì, nhưng trong lòng Cố Thanh Sơn hiểu rõ, Huyền Nhã sẽ không hại mình.

Hắn hắng giọng một cái, dựa theo sách thì thầm: “Kiểm tra khế ước.”

Trong không trung, bỗng nhiên có một quyển trục tản ra ánh sáng màu vàng xuất hiện.

Quyển trục lơ lửng bất động, ánh sáng màu vàng chiếu vào Huyền Nhã.