Không ngờ chỉ là một thần kỹ mình mượn dùng trong đó, cũng đã có thể nghiền ép Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả rồi.
Cùng thời khắc đó.
Lại một cỗ quan tài đen từ phía trên hạ xuống, chặn đường đi của Thần Sinh Mệnh.
Cỗ quan tài đen này được rất nhiều xác chết bảo vệ, không cho Thần Sinh Mệnh công kích nó.
Sức mạnh thâm sâu như biển chập chờn xuất hiện từ trong quan tài đen, khiến Thần Sinh Mệnh tuyệt vọng.
Lại một Thần Vương nữa...
Bây giờ thì không còn cách nào khác nữa rồi.
"A, đáng chết, đáng chết!"
Bà lão kêu lên điên cuồng.
Cuối cùng bà ta cũng đã tuyệt vọng.
Đột nhiên, trong tâm linh của bà ta vang lên một giọng nói:
"Mau trở lại, ta có biện pháp, biện pháp chạy trốn duy nhất!"
Cái này là giọng nói của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Bà lão bỗng cảm thấy phấn chấn, vội vàng thối lui về phía chính giữa chiến trường.
Bà ta vừa lui vừa nhìn về phía Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Chỉ thấy sáu cánh tay của đối phương đã bị chặt, nhưng vẫn dốc hết toàn lực tạo ra vô số thần quang xoay quanh mình, tạo thành một lớp phòng ngự vô cùng kiên cố.
Lúc này Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả hết sức thê thảm.
Ánh mắt của nó và Thần Sinh Mệnh va vào nhau.
Trong tâm linh của Thần Sinh Mệnh lập tức vang lên giọng nói của đối phương lần nữa:
"Nghe đây..."
Thần Sinh Mệnh thoáng chốc đã nghe rõ.
Phương pháp đối phương nói tới quả là không thể tưởng tượng được, nhưng Thần Sinh Mệnh mặc kệ!
Ở thời điểm hoàn toàn tuyệt vọng này, lời nói của đối phương là thật hay giả đã chẳng cần phán đoán nữa.
Chỉ cần có thể còn sống, những cái khác không cần bận tâm!
Ở bên kia.
Giữa không trung, Cố Thanh Sơn phát ra mệnh lệnh cho Thần Vương A Tu La một lần nữa.
Thần Vương A Tu La dắt rìu ở sau lưng, lấy ra một cây cung.
Trường cung bị kéo cong vút.
Giữa không trung, một mũi tên trắng tinh, điêu khắc từ ngà voi xuất hiện, sau đó...
Thần Vương buông ngón tay.
Không ai thấy rõ chuyện gì xảy ra, nửa phần dưới thân thể của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả bị nổ tung hoàn toàn!
"A a a! Khốn kiếp, nhất định là ngươi, Cố Thanh Sơn!"
"Ngươi cút ra đây cho ta!"
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả gầm rú trong đau đớn.
Cố Thanh Sơn không hề có cảm xúc gì.
Vậy còn không chết sao?
Thật sự cũng có chút bãn lĩnh!
Hắn lại hơi suy nghĩ một chút.
Thần Vương A Tu La lại dắt trường cung ở phía sau, rút ra một thanh đao Tu La.
Trải qua hai lần thăm dò, Cố Thanh Sơn đã quen phương thức điều khiển người khác chiến đấu này.
Theo ý niệm của Cố Thanh Sơn, chỉ thấy thân thể của Thần Vương A Tu La nghiêng một chút.
Thần Vương bắt đầu công kích về phía giữa chiến trường.
Khi Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nhìn thấy đối phương rút trường đao ra, bèn nói gấp: "Không còn thời gian nữa, bỏ thân thể của quái vật kia đi, mau lên!"
Thần Sinh Mệnh khẽ cắn môi, chém một chém về phía sau mình.
Cái đuôi dài của Rắn đen bị chém đứt, hóa thành Thần Sinh Mệnh, tiếp tục bay về phía Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Quả thật, thân thể của quái vật rất lợi hại, ngay cả công kích của rất nhiều xác chết cũng không đánh nổi nó, nhưng Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đã nói rõ...
Chỉ có thân thể của Thần linh mới có thể chạy trốn.
Giờ khắc này, suy nghĩ cho tính mệnh, chỉ có thể nhịn đau bỏ đi thân thể của quái vật.
Thần Sinh Mệnh dần dần tới gần Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Thần Vương A Tu La chạy tới trong nháy mắt.
Hắn và Thần Sinh Mệnh đồng thời đến trước mặt Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Thần Vương giơ trường đao lên.
"Không còn kịp rồi!" Thần Sinh Mệnh tuyệt vọng nói.
"Không, thời gian rất vừa vặn!"
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả rống lên một tiếng.
Chỉ thấy trên mình Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đột nhiên tuôn ra một vầng ánh sáng, chụp vào Thần Sinh Mệnh.
Đây là toàn bộ lực lượng của Thần linh.
Ở bên trong hào quang, Thần Sinh Mệnh đã bỏ đi lớp phòng ngự, toàn bộ thân hình dần dần biến mất.
Mà Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả lại phát ra tiếng gào thét đầy đau đớn.
Một chớp mắt tiếp theo.
Trường đao của Thần Vương A Tu La quét qua cái cổ của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, chém đứt đầu nó xuống.
"Hử?"
Cố Thanh Sơn vốn định thở phào một hơi, nhưng đột nhiên lại nhướng lông mày.
Chỉ thấy đầu của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả được một lớp hào quang bao lấy, lặng lẽ trôi nổi ở giữa không trung.
Một sự việc không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra!
Gương mặt của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả vốn là có nam có nữ, trên trán đột nhiên lại mọc ra khuôn mặt mới.
Đó là một khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Thần Sinh Mệnh!
Thần Sinh Mệnh lại hợp lại cùng Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả!
Theo bản năng, trong lòng Cố Thanh Sơn phát giác được có chuyện gì đó không ổn, lại khống chế Thần Vương A Tu La, chém ra thêm một đao.
Trường đao đi xuyên qua đầu Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, nhưng không hề đụng vào nó.
"Ha ha ha ha, cho dù là Thần Vương thì sao?"
Giọng nữ của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả phát ra tiếng cười nhạo lanh lảnh.
"Đây là chuyện gì?" Cố Thanh Sơn trầm giọng nói.
Đại Ca thở dài: "Tôi nhớ ra rồi, thuật dung hợp Thần linh là việc bị cấm rất nghiêm ngặt, nhưng lại có một số chỗ tốt. Trong quá trình dung hợp, thuật này sẽ thúc đẩy tất cả các quy tắc bản nguyên để bảo vệ nó, bảo đảm cho loại dung hợp này không bị cắt đứt!"
"Nó chỉ còn một cái đầu, cũng có thể nhờ dung hợp mà sống sót sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Khó nói lắm, có lẽ Thần Sinh Mệnh sẽ có biện pháp. Bọn họ sẽ phải chịu một vài đau khổ, nhưng cuối cùng sẽ dung hợp hoàn toàn." Đại Ca nói.
Lúc này, bên trong chiến trường cái đầu của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả hướng về phía hư không, lớn tiếng nói:
"Cố Thanh Sơn, ngươi đã đánh ta bị thương nặng, nhưng tuổi thọ của ta là vô tận, hiện tại lại dung hợp với Thần Sinh Mệnh. Chờ ta khôi phục thực lực, ta chắc chắn phải lấy mạng ngươi, vĩnh viễn tra tấn linh hồn ngươi."
Thân thể của nó đột nhiên bốc cháy, bao lấy đầu lâu chui vào hư không, biến mất không thấy gì nữa.
Cố Thanh Sơn khẽ giật mình.
Chạy sao?
Không ngờ quả thật nó lại có một biện pháp để trốn ra tìm đường sống.
Cố Thanh Sơn muốn để Thần Vương đuổi theo, đáng tiếc thi thể Thần Vương cần một thần kỹ khác bao phủ mới có thể phóng ra đủ loại kỹ năng khi còn sống.
Thần Vương không thể rời khỏi phạm vi bao phủ của những quan tài đen này.
Vô số xác chết rơi xuống thật ra là nhờ tác dụng của mấy chục thần kỹ hợp lại mới sinh ra lực lượng.
Lúc này giữa chiến trường lại có biến hóa.
Chỉ thấy tất cả xác chết trong quan tài đen bay ra ngoài, đều đi đến trước mặt con rắn đen khổng lồ kia, bao vây chung quanh.
"Xem ra mục tiêu của bọn nó là thi thể của quái vật này!" Đại Ca nói khẽ.
Cố Thanh Sơn cũng gật gật đầu.
Thì ra là thế, thảo nào Thần Sinh Mệnh luôn luôn trốn ở An Hồn Hương không dám ra.
Thế nhưng tại sao nó phải chiếm lấy thi thể của con quái vật này?
Chẳng lẽ là vì trốn tránh lời thề của các vị thần, để cho mình không bị lời thề kìm chế, có thể an tâm ăn hết những linh hồn Thần duệ kia để không ngừng giúp nó mạnh lên?
Nếu không phải đám người Cố Thanh Sơn đến đây thì nó đã có thể bình chân như vại.
Nó suýt nữa đã có thể tiếp tục như vậy trong những tháng năm dài đằng đẵng sau này.
Thật đúng là một tên Thần linh buồn nôn.
Chờ đã!
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Đại Ca, Đại Ca cũng nhìn hắn.
Hai người cùng nghĩ đến một cái đáp án rùng mình.
Nếu như thi thể của quái vật này có liên quan đến những xác chết Thần linh kia, vậy hẳn là chuyện từ vô số năm trước.
Nói cách khác...
Vô số năm trước, thuật pháp của tổ hợp thần kỹ này cũng đã tồn tại rồi.
Trải qua những tháng năm phí hoài, vài vạn năm sau, thần kỹ này vẫn còn có tác dụng như lúc đầu.
Đây là sức mạnh không thể tưởng tượng nổi!
Hai người nhất thời run sợ không thôi.
Trong vùng tối phía trên của bầu tròi, vô số khói đen từ trên trời giáng xuống, va vào thi thể rắn đen.
Xác rắn đen bắt đầu xuất hiện những rung động rất nhỏ.
Cố Thanh Sơn không còn dám khinh thường nữa, lập tức muốn dẫn Đại Ca rời khỏi nơi này.