Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1355: Vô Cùng Khẩn Cấp



Vậy là lần này đủ hết rồi!

Chỉ cần đợi trở lại vương quốc Kinh Cức, triệu tập các cường giả ở chín trăm triệu tầng thế giới đến đây giúp đỡ. Như vậy, hắn liền có thể quay lại thời điểm khi Tháp Cao bị hủy diệt, cứu nữ sĩ Hắc Hải!

Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu, để tâm tình kích động của mình dần dần bình tĩnh.

"Này, Cố Thanh Sơn, các cậu đã làm xong chưa?"

Đại Ca hô lên từ trên boong thuyền.

"Cuối cùng cũng xong, " Cố Thanh Sơn cười lên: "Bây giờ chỉ chờ về tới vương quốc Kinh Cức."

"Vậy chúng ta có thể ăn cơm trưa chứ?" Trương Anh Hào bổ sung một câu.

Cố Thanh Sơn bắt đầu đeo lại tạp dề, vuốt cằm nói: "Được, mọi người muốn ăn cái gì?"

"Cơm chiên trứng, thêm lạp xưởng hun khói." Đại Ca nói.

"Kem ly!" Laura nói.

"Chỉ cần kem ly?" Cố Thanh Sơn hỏi.

"Đúng, người ta đang giảm béo mà —— Cho em một ly lớn nhé!" Laura nói.

"... Được." Cố Thanh Sơn đáp.

"Tôi sao, bình rượu mạnh và hai phần bò bít tết." Trương Anh Hào nói.

"Tôi ăn mì thịt bò được rồi." Diệp Phi Ly nói.

Cố Thanh Sơn phẩy tay nói: "Hôm nay không làm mì, Phi Ly cậu gọi lại đi."

Diệp Phi Ly suy nghĩ một chút, nói: "Vậy tôi muốn một phần mì dao cạo xào."

Cố Thanh Sơn nhìn về phía giao diện Chiến Thần, yên lặng hỏi: "Mì dao cạo có thể phát động “Gặp lại ngươi một lần” hay không?"

Giao diện Chiến Thần trả lời một chữ:

[Có.]

Cùng lúc đó, hồn lực còn thừa trên giao diện hơi nhảy lên, trừ đi 200 điểm.

Cố Thanh Sơn: "..."

Hắn giơ đao cắt thịt lên, nhìn về phía Diệp Phi Ly nói:

"Phi Ly, tôi thương lượng một vấn đề với cậu, sau này đừng gọi mì nữa, được không?"

"A... được."

Tim Diệp Phi Ly không hiểu sao lại đập nhanh, vội vàng lên tiếng.

Thế là Cố Thanh Sơn lấy ra nồi niêu chén bát, sắp xếp mọi thứ thật tốt, lập tức bắt đầu nấu cơm.

Đúng lúc này.

Trong lòng tất cả mọi người có cảm giác.

—— Có gì đó đang đi về hướng thuyền bay!

Tất cả mọi người đều rút ra binh khí, yên lặng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

"Phi Ly, nghe một chút!" Cố Thanh Sơn hô một tiếng.

Diệp Phi Ly lắc đầu nói: "Tới nhanh quá! Chuẩn bị nghênh tiếp kẻ địch —— "

Ầm!

Bóng đen đâm vào bên trên boong tàu, khiến toàn bộ boong tàu nát bấy.

Cố Thanh Sơn dùng thần niệm quét qua, giật mình nói: "Anna! Có cả Mèo Con! Hai người bị gì vậy!"

Mèo Con nằm trong khoang thuyền, rơi vào trạng thái hôn mê.

Khắp người Anna đều là máu, cố gắng đỡ Mèo Con.

Đám người vội vàng đi tới.

"Mau cứu Mèo Con!" Anna hấp tấp nói.

Laura lập tức lấy ra một cái bình nhỏ, không nói lời nào rót vào trong miệng Mèo Con.

Mèo Con rên rỉ một tiếng, hô hấp dần dần trở nên bình ổn.

"Vết thương rất nặng, e là phải ngủ say một lúc mới có thể khôi phục." Laura nói.

Cô bé đưa một cái bình khác cho Anna.

Anna uống một hơi hết sạch, vết thương trên người cấp tốc khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Không qua bao lâu, vết thương trên người Anna đã tốt lên rồi!

Chuyện này đã làm Anna kinh sợ.

"Thuốc chữa trị tốt như vậy..." Cô nỉ non nói.

Cố Thanh Sơn trầm giọng hỏi: "Anna, cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

Anna lấy lại tinh thần, nói: "Chúng tôi đi cùng với anh, lợi dụng sức mạnh của ba đồng tiền đi đến thời khắc nữ sĩ Hắc Hải bị chết, muốn cứu cô ấy."

Cái gì!

Mọi người đều kinh ngạc.

Cố Thanh Sơn nhanh chóng hỏi: "Nói như vậy, các cô trở lại quá khứ cùng tôi, sau đó từ quá khứ trở về rồi?"

"Đúng vậy." Hai mắt Anna đỏ lên: "Cố Thanh Sơn, anh mau đi cứu mọi người đi."

Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng nắm tay của cô, chầm chậm nói: "Đừng vội, hãynói với tôi, chiến sự như thế nào?"

Anna nói: "Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả bị chúng ta đánh mà bỏ chạy, nhưng chúng ta cũng bị thương vong rất nặng, rất nhiều người đều sắp chết, mọi người cần được cứu chữa!"

"Chúng ta thật sự thắng?" Cố Thanh Sơn hỏi.

Anna dùng sức gật đầu.

Cố Thanh Sơn thở ra một hơi, quay đầu ra hiệu Trương Anh Hào ở sau lưng đi lên.

"Anh bế Mèo Con, tôi đỡ Anna, đưa bọn họ đến chỗ bàn ăn đi."

"A, được."

Hai cô gái được bọn họ cẩn thận đỡ qua.

Laura làm một cái giường, để Mèo Con nằm lên trên.

Anna đã hoàn toàn hồi phục, ngồi yên trên ghế cạnh bàn ăn.

"Thanh Sơn, mau cứu mọi người đi!" Cô rơi nước mắt.

Cố Thanh Sơn nhìn cô, dịu dàng nói: "Không có gì đâu, Anna. Mỗi khi gặp phải chuyện như vậy, cô phải nhớ kỹ, không nên hoảng loạn mà phải bình tĩnh."

"Nhưng mà —— "

Anna còn muốn lên tiếng, Cố Thanh Sơn đã ngắt lời cô: "Yên tâm, có ba đồng tiền, chúng ta có thể trở lại thời điểm ấy bất cứ lúc nào, cũng có thể cứu lại những người đã chết trước đó, cho nên cô không cần phải vội vàng—— không phải sao?"

Anna ngẩn ngơ.

Hình như đúng là như vậy.

"Quá tốt rồi, tại sao tôi còn chưa nghĩ ra." Cô nhẹ nhàng thở ra.

Mọi người suy nghĩ, thấy chuyện này đúng thật là như vậy, cũng bình tĩnh lại.

Dù sao trận chiến cũng đã thắng, nên không cần gấp gáp.

Cố Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai cô, nói: "Các cô ăn cơm chưa? Cùng ăn một bữa trước đã, sau đó chúng ta lại nói những chuyện khác."

Hắn đặt mấy bình rượu trên bàn, bày hoa quả điểm tâm, xoay người đi nấu cơm.

"Cô muốn ăn cái gì?"

Cố Thanh Sơn không quay lại mà hỏi.

Anna ngẩn ngơ.

Mình vội vã xuyên qua thời không đến đây, kết quả lại ăn cơm ở nơi này.

Được rồi...

Cô nói: "Tùy anh đi, anh xem rồi làm."

“Ừ” Cố Thanh Sơn lên tiếng.

Động tác của hắn thành thạo, kỹ nghệ cao siêu, trong chốc lát đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn cho mọi người.

Anna ngồi ở đó, ngơ ngác nhìn hắn, một câu cũng không nói nên lời.

Lúc này Mèo Con cũng tỉnh lại.

Anna tiến lên, thuật lại một lần mấy lời của Cố Thanh Sơn.

Mèo Con gật gật đầu.

Cố Thanh Sơn thuận tay làm cho Mèo Con một bát tàu hũ.

"Mặc dù có linh dược của Laura, nhưng vết thương của em chưa khỏi hẳn, không nên ăn cơm, ăn chút gì đó nhẹ nhẹ là được." Hắn nói.

Mèo Con gật gật đầu, ăn tàu hũ.

"Hương vị như thế nào?" Cố Thanh Sơn cười hỏi.

Mèo Con nhìn đồ ăn đầy trên bàn, ngửi mùi hương, khen ngợi: "Uống rất ngon, do anh làm có khác!"

Cố Thanh Sơn quay người lại lấy một tô mì sang, đưa tới trên tay Anna.

"Mọi người có thể bắt đầu ăn." Cố Thanh Sơn nói.

Đám người không nói lời nào, đều cúi đầu ăn.

Đợi ăn xong bữa cơm, Cố Thanh Sơn và Laura rửa sạch sẽ nồi niêu chén bát, giờ mới dọn dẹp xong, ngồi xuống bên cạnh hai cô gái.

Cố Thanh Sơn lau lau tay, nhìn qua Anna, nói: "Được rồi, hãy nói mục đích thật sự của các cô."

Anna bỗng ngơ ngẩn, nhỏ giọng nói: "Chúng tôi tới đưa anh trở về quá khứ, chủ nhân mai phục ở đó, chờ các anh mắc bẫy."

Sắc mặt Mèo Con trắng bệch, lớn tiếng nói: "Cô đang nói cái gì!"

Cô vừa định động đậy, trên trán đã xuất hiện một khẩu súng, trên cổ đặt một cây trường câu.

Ngay sau đó ——

Sột soạt soạt soạt soạt!

Laura đổ ra một đống bảo vật bị phong ấn cấp độ tương đương nhau, đè Mèo Con bên dưới, khiến cô ta không thể động đậy.

Về phần Anna, cô bị Lục Giới Thần Sơn kiếm và Địa kiếm khống chế trước sau, một cử động cũng không dám.

Đại Ca nhìn Cố Thanh Sơn, cười nói: "Thú vị thật, chẳng trách cậu không làm mì, hóa ra là dùng để thẩm vấn."

Cố Thanh Sơn thở dài, nói với Diệp Phi Ly: "Hiểu rồi chứ?"

"Hiểu, sau này tôi không gọi mì nữa."

Diệp Phi Ly thành thật nói.

Laura còn chưa thể tin nổi, hỏi: "Cố Thanh Sơn, làm sao anh phát hiện được bọn họ là giả?"

Cố Thanh Sơn xoa xoa đầu cô bé, nói: "Anna còn thích uống rượu hơn cả anh, vừa nãy trước khi nấu cơm anh đã đặt mấy bình rượu trên bàn, nhưng cô ta không đụng tới."

"Còn Mèo Con thì sao?"

"Mèo Con không bao giờ khách sáo có lệ, vừa nãy anh làm cho cô ta một bát tàu hũ mặn, vậy mà cô ta còn khen ăn ngon."

"Cái này thì có vấn đề gì?"

"Mèo Con chỉ ăn tàu hũ ngọt, anh của cô ấy là Barry mới thích ăn mặn."

Anna và Mèo Con giả bị trói, ngồi trên mặt đất.

"Không được nhúc nhích, động một cái sẽ chết."

Cố Thanh Sơn ngồi xổm xuống, đưa tay đặt trên trán Anna giả, khởi động thuật Sưu Hồn.

Một lát sau.

"À... Hóa ra là loại này." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.

"Là loại nào?" Lão đại hỏi.