Cố Thanh Sơn còn chưa kịp nói gì, người trong lòng đã biến mất rồi.
Cả người hắn ngây ngốc đứng đực ra đó.
Những người khác cũng ngơ ngác tại chỗ.
Tô Tuyết Nhi biến mất ngay trước mắt tất cả mọi người mà không hề có một dấu hiệu báo trước.
“Đây, đây là chuyện gì vậy?” Liêu Hành nhảy dựng lên, lao tới bên cạnh Cố Thanh Sơn.
Ông ta cảm nhận cẩn thận sự biến hóa của không gian, thất thanh nói: “Đây không phải là Bước nhảy siêu tốc! Rốt cuộc cô ấy đã biến mất như thế nào vậy!”
Cố Thanh Sơn cúi đầu xuống, nhìn quyển trục màu máu trong tay.
Mấy hàng chữ nhỏ như đom đóm hiện lên trên giao diện Chiến Thần.
[Thời Khắc Trôi Đi Của Thần.]
[Giải thích: Quyển trục đẳng cấp cao tự động kích hoạt, khi kẻ địch chuẩn bị phát động đòn tấn công chí mạng, thần chí của kẻ địch sẽ đột nhiên rơi vào trạng thái trống rỗng, kéo dài trong ba giây.]
Không giống với những người khác, Cố Thanh Sơn là một người biết hàng.
Quyển trục này, nhất định đến từ một Thiên Tuyển giả vô cùng cường đại.
Thông thường mà nói, bất luận là thẻ bài, quyển trục, hay thậm chí là những đồ vật khác do Thiên Tuyển giả làm ra, cũng chỉ có Thiên Tuyển giả mới sử dụng được.
Chỉ có Thiên Tuyển giả cường đại nhất, mới có thể cho người khác năng lực của mình, để người khác có thể sử dụng.
Vậy mà Tô Tuyết Nhi lại có được một quyển trục Thiên Tuyển.
Vừa rồi cô ấy còn còn biến mất như cách tiến vào trò chơi.
Lẽ nào cô ấy đã tiến vào vào trong trò chơi?
Cố Thanh Sơn giật mình.
Đáng tiếc là Tô Tuyết Nhi đã đi rồi, đã xuyên đến một thế giới khác.
Cô ấy đã đi đến thế giới nào?
Nếu như là trước đây, Cố Thanh Sơn tất nhiên sẽ cho rằng cô đã tiến vào thế giới tu hành.
Thế nhưng cùng với việc tầm nhìn mở rộng ra hơn, hiện giờ hắn biết rằng, có rất nhiều thế giới đang tồn tại.
Cho nên, hướng đi của Tô Tuyết Nhi đã trở thành một câu hỏi còn bỏ ngỏ.
Nếu như vậy, chỉ có thể đợi đến khi cô quay lại, thì mới biết được nguyên do của sự việc.
Nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của Tô Tuyết Nhi, nhất định là cô ấy đã rơi vào tình trạng không thể không tiến vào một thế giới khác.
Cô ấy đặc biệt quay lại một chuyến, chính là vì muốn đưa cho mình quyển trục này.
Cố Thanh Sơn cảm thấy ấm áp trong lòng.
Hắn lặng lẽ thu hồi quyển trục lại, nói với mấy người kia: “Tôi đại khái đã biết được vừa nãy là chuyện gì rồi. Cho nên, mọi người không cần lo lắng, đợi sau khi cô ấy quay lại, tôi làm rõ tình hình, rồi sẽ nói với mọi người.”
“Có liên quan đến tu hành sao?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Gần như vậy, cũng xem là như vậy.” Cố Thanh Sơn nói cho qua.
Hiện giờ, mới chỉ là sự tồn tại của linh lực, cũng đã khiến cho mấy người họ phải rất miễn cưỡng mới tiếp nhận nổi.
Còn chuyện giữa thế giới và thế giới thì quá mức kinh thế hãi tục, hắn sợ nếu nói ra thì mấy người này sẽ không chịu được mất.
Nhất là Liêu Hành, ông ta bây giờ cứ như sắp phát điên vậy, trong miệng liên tục lẩm bẩm: “Khoa học sụp đổ rồi.”
Cố Thanh Sơn định bụng chọn một thời cơ thích hợp, rồi sẽ công bố chuyện này ra.
Mấy người vừa nghe thấy có liên quan đến linh lực, lập tức bừng tỉnh.
Sau khi bọn họ tu hành, dần dần bắt đầu có một chút thể ngộ của bản thân.
Bất kể là Diệp Phi Ly, hay là Trương Anh Hào, thậm chí cả Liêu Hành, đều là nhân vật đứng đầu hiện nay, đương nhiên có thể hiểu được sự cường đại của sức mạnh này.
“Thì ra là thế, linh lực có thể xây dựng pháp trận, thậm chí còn có thể truyền tống hai nơi giống như Bước nhảy siêu tốc. Tôi nhớ cậu từng nói như vậy.” Liêu Hành nói.
“Đúng vậy, đợi tu vi của ông tăng lên, tôi có thể cho ông xem những tài liệu liên quan đến pháp trận.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được, được.” Liêu Hành dần dần lấy lại sự bình tĩnh.
Cố Thanh Sơn thấy vậy, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngộ nhỡ làm cho Liêu Hành phát điên, vậy thì sẽ không dễ xử lý.
“Khụ... Xem ra không có việc gì, nào, chúng ta tiếp tục uống rượu.” Trương Anh Hào nói.
Anh ta bắt đầu rót rượu.
Mấy người liền lặng lẽ ngồi xuống.
Cố Thanh Sơn nói: “Ngại quá, đoán chừng cửa của anh bị hư mất rồi.”
“Không sao.” Trương Anh Hào nói.
Diệp Phi Ly hỏi: “Bên phía Anna phải làm sao bây giờ?”
“Cô ấy đang trong cơn giận dữ.” Cố Thanh Sơn đặc biệt bình tĩnh, nói: “Người sống mà đi chọc cô ấy, có lẽ sẽ chết ngay lập tức đấy.”
Mấy người kia cũng nghĩ vậy, thế là không ai nhắc đến đề tài này nữa.
Rượu mới uống được ngụm thứ hai, Quang Não trong ngực Cố Thanh Sơn sáng lên.
[Xin chào ngài, nửa đêm mạo muội quấy rầy, thật sự là có chuyện rất quan trọng cần phải báo cáo.] Nữ Thần Công Chính nói.
“Nói đi, chuyện xảy ra đêm nay cũng đủ nhiều rồi, có thêm chuyện nữa cũng chẳng sao.” Cố Thanh Sơn nói.
[Có một tiểu đội chức nghiệp giả ba mươi người đã bị tiêu diệt hoàn toàn, mời xem ghi chép chiến đấu.] Nữ Thần Công Chính nói.
Quang não mở ra.
Ba mươi chức nghiệp giả căn cứ theo nhiệm vu do quân đội Liên Bang công bố tìm kiếm người chết trong một dòng sông đóng băng.
Một đốm sáng màu lam đậm đột nhiên xuất hiện.
Nó phát ra lực hút dữ dội, các chức nghiệp giả không tự chủ được mà bay lên không trung, trong lúc dốc toàn lực để chống cự thì bị tước đi sinh mệnh.
Bọn họ rơi xuống mặt đất, đập vỡ mặt băng.
“Đây là Vô Sinh?” Diệp Phi Ly không thể khẳng định nên hỏi.
“Đúng vậy, năng lực Linh Thủy Khai Hóa cấp bốn, Vô Sinh.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nhìn bộ dạng của nó, hình như làm chuyện này rất dễ dàng.” Trương Anh Hào nói.
Cố Thanh Sơn hỏi: “Chuyện này xảy ra từ khi nào?”
Nữ Thần Công Chính nói: [Vừa mới xong, khi dọn dẹp một dòng sông băng ở Liên Bang, xuất hiện quái vật quang hình chưa từng nhìn thấy trước đây.]
Cố Thanh Sơn thở dài, bắt đầu ra lệnh: “Ra lệnh cho quân đội lui về phía sau.”
“Diệp Phi Ly sẽ đi cùng tôi.”
“Liêu Hành, bố trí điểm Bước nhảy siêu tốc.”
“Nữ Thần phụ trách sắp xếp phi thuyền con thoi, đến điểm Bước nhảy siêu tốc đón chúng tôi.”
“Trương Anh Hào tiếp tục chịu trách nhiệm cho sự an toàn của Tổng Thống và Hoàng hậu Valrhona, có biến thì lập tức báo cho tôi.”