Nắp bình đã bị mở ra, không có gì chặn lại nên rượu bị chảy ra ngoài một ít.
Anna lắc lắc bình.
Bên trong không có tiếng gì.
Hả?
Mình nhớ mình không uống nhanh như vậy mà.
Chẳng lẽ đổ sạch rồi à?
Quên đi, mặc kệ.
Anna buông bình rượu, mở ba lô ra.
Mình còn hẳn một bình nữa cơ mà!
Cô lại ngồi xuống đất, mở nắp bình.
Lần này trong lòng phiền muộn, ngay cả ly pha lê gì đó cũng không dùng, xách bình uống luôn một ngụm.
A!
Đúng là mạnh!
Loại rượu mạnh đến mức độ này cô chưa từng uống nhiều đến vậy.
Uống thêm mấy ngụm nữa, mặt Anna đã đỏ bừng, say đến mắt nhập nhèm.
Đầu cô bắt đầu choáng váng.
Thời gian trôi qua bao lâu rồi nhỉ?
Anna mở quang não ra xem thời gian.
Thời gian dường như chẳng biến hóa gì, vẫn còn ba tiếng như cũ.
Lâu vãi!
Sau khi biết Tô Tuyết Nhi ở biệt thự trên núi rồi, chờ đợi bỗng biến thành chuyện khiến người ta sốt ruột.
Đều tại cái nghi thức vớ vẩn này, nếu không mình đã có thể đến Liên Bang sớm rồi.
Lửa giận trong lòng Anna càng đốt càng vượng.
Cô đứng lên, lảo đảo đi vài bước, bỗng vấp chân ngã sấp mặt.
Bình rượu trong tay văng đi thật xa, nảy vài cái trên mặt đất sau đó không động nữa.
Cả người Anna lảo đảo, bước tới ôm lấy bình.
May mắn nắp bình vẫn còn, rượu không tràn ra một giọt.
Anna nhẹ nhàng thở ra.
Đột nhiên, cô cảm thấy cảm giác trong tay có gì sai sai thì phải.
Cô nâng tay nhìn nhìn.
Một mảnh da bị xước, máu tươi chảy ra.
Diện tích miệng vết thương này cũng không nhỏ.
Nhưng Anna lại không cảm thấy đau.
Cô hoàn toàn uống say, cũng không nhạy với cảm giác đau đớn.
Anna không thèm để ý mà vẫy vẫy tay, cũng chẳng muốn đi băng bó vết thương.
So với vết thương trên tay, cô càng để ý việc mình bị tình địch châm biếm trước mặt mọi người, sau đó còn ngã một cái nhếch nhác.
"A a a a a! Đều do cái nghi thức này hết, tức chết mình rồi!"
Anna khó chịu kêu lên lớn tiếng.
Ha!
Ngọn lửa hừng hực mở rộng ra sau lưng cô, tạo thành một đôi cánh chim.
Anna nhảy lên một cái, bay lúc cao lúc thấp ở giữa không trung, thật vất vả mới tìm được hướng chính xác.
Cô bay lên bậc đài ngủ say của Tử Thần.
Đó là lãnh địa thiêng liêng thuộc về Tử Thần không thể xâm phạm.
Cô thự sự uống quá nhiều rồi.
...
Anna đứng trên bậc đài cao tượng trưng cho thần, đưa mắt nhìn bốn phía.
"Ngoài một hòn đá bị vỡ thì cũng không có gì khác."
Anna thì thào nói, không ý thức được mình đang làm gì.
Ở nơi này, ngoài một hòn đá có biểu tượng hòm kho báu ngủ say ra thì không có thứ nào khác.
Đúng vậy, Thánh giáo Tử Thần dùng hòn đá màu đen này để tượng trưng cho hòm kho báu ngủ say.
Hòm kho báu ngủ say là báu vật mà Tử Thần trong thần thoại mang theo bên người, đương nhiên nó sẽ không thật sự xuất hiện ở đây.
Có lẽ trong lịch sử, có rất ít người to gan dám liều lĩnh chịu rủi ro cho việc khinh nhờn thần linh, bay lên quan sát bậc đài ngủ say của Tử Thần ở khoảng cách gần.
Nhưng hoàn toàn không có người giống như Anna, bay lên đài cao trong trạng thái uống say, hơn nữa còn không chịu xuống dưới.
Trong lịch sử gia tộc Medici, cảnh này chưa từng xuất hiện.
Anna ngồi xuống bậc đài ngủ say của Tử Thần.
Dù có ngồi ở chỗ này thì cũng vẫn nhàm chán.
Hai chân của cô lơ lửng giữa trời, cầm chai rượu trong tay, nghiêm túc suy nghĩ.
"Chờ chút nữa rồi tới Liên Bang, mình muốn dùng chiêu này đánh cô gái kia ngã xuống trước.”
“Sau đó lại dùng chiêu kia để cô ta biết là không thể nói bậy được, cuối cùng để cho cô ta có ấn tượng sâu thì phải dùng chiêu thức cuối cùng..."
Cô vừa quyết tâm, vừa không ngừng uống rượu.
Uống đến mức toàn thân khô nóng, cô chỉ cảm thấy có một vật hết sức lạnh buốt ở ngực mình.
Vật này cấn ở ngực, khiến cô không thoải mái.
Anna đưa tay vào, lấy một pho tượng Tử Thần nho nhỏ ra.
Khế Ước Thế Mạng.
Đây là tín vật Tử Thần duy nhất mà tổ tiên gia tộc Medici nhận được.
Anna đập nó xuống đài đá ở bên cạnh.
Lập tức có một cơn đau đớn truyền qua tay.
"A!"
Cô kêu đau một tiếng.
Tay của cô bị trầy nguyên một miếng da, nhưng cô vẫn không xử lý nó, lúc này có máu chảy ra.
Chuyện đã tệ nay càng tệ hơn, cô lại dùng tay cầm tín vật Tử Thần, đập mạnh nó xuống đài đá.
Máu tươi lập tức chảy từ vết thương trên tay ra, trượt từ pho tượng Tử Thần nho nhỏ xuống biểu tượng hòm kho báu ngủ say trên đài đá.
Máu tươi, pho tượng Tử Thần, hòm kho báu ngủ say nối liền với nhau.
Một phản ứng kỳ diệu xuất hiện.
Trong lúc vô tình, có thứ gì đó lặng lẽ giáng xuống, yên lặng ẩn nấp sau lưng Anna, nhìn cô chăm chú.
Anna hoàn toàn không biết chuyện gì cả.
"A! Đau quá... Thật sự là khó chịu." Cô ôm lấy vết thương trên tay, cúi đầu kêu đau một tiếng.
Đặt chai rượu xuống, Anna tiện tay mở ba lô ra, lấy một vài vật dụng chữa thương cấp cứu ra, xử lý tay mình một chút.
Đầu óc hỗn loạn, Anna gần như ngủ gật.
"Thật khó chịu, nếu như có chút gió thì tốt rồi." Cô tự nhủ.
Bỗng nhiên, một trận gió lạnh không biết từ đâu thổi tới.
Trận gió này thổi đến mức khiến cho tinh thần Anna thoải mái.
Cô vốn không biết mình đã hoàn thành giao dịch với Tử Thần, lấy được một trận gió.
Nếu chỉ như vậy, cô sẽ trở thành tín đồ cầu nguyện ít nhất với thần linh trong vô số thế giới có nền văn minh.
Thứ tồn tại vô hình ở phía sau cũng sắp biến mất.
Bỗng nhiên Anna đã nhận ra điều không đúng.
"Hỏng rồi." Cô khẽ lẩm bẩm.
Một cảm giác quen thuộc dâng lên ngực cô.
Cô muốn nôn.
Nói nôn liền nôn!
Anna vừa quay người, nôn nước rượu lên hòn đá có biểu tượng hòm kho báu ngủ say.
"Ọe..."
"Ọe..."
"... Thật khó chịu, mình uống nhiều vậy ư?"
Cô vừa thở dốc, vừa lấy khăn tay ra để lau miệng.
Cô lại không biết rằng thứ tồn tại vô hình kia vừa muốn rời đi, nhưng lại bị cô nôn đầy người.
Thứ tồn tại vô hình im không động đậy trên đài đá, tạm thời không nhúc nhích một chút nào.
Nó chưa bao giờ gặp phải tình trạng như vậy.
Anna lại như không cảm thấy được chuyện này.
Sau khi cô nôn xong thì dễ chịu hơn một chút.
Nhìn xung quanh, Anna giật mình nói: "A? Mình lên đây lúc nào vậy? Chỗ này không hợp để ngủ, ngã xuống thì xong luôn."
Nói xong, Anna cầm theo bình rượu, cô bật người nhảy lên, bay xuống mặt đất.
Sau khi bị gió thổi, huyệt thái dương của cô bắt đầu hơi đau một chút.
Tác dụng của rượu bắt đầu rồi.
Anna lảo đảo đi tới chỗ ngồi.
Ở trên đài cao, một luồng không khí dữ dội xuất hiện sự thay đổi nhanh chóng.
Luồng không khí gào thét bay xuống dưới, vượt lên trước, rơi xuống chỗ phía trước cách Anna không xa, đối diện với cô.
Đi kèm với sự phun trào của luồng khí, bỗng nhiên mười hai bức tượng điêu khắc thân người mặt chó đứng hầu xung quanh Thần Điện cúi đầu xuống, nhìn xuống nơi này.
Trong mấy ngàn năm qua, đây là lần đầu tiên bọn chúng cử động.
Đáng tiếc không có bất kỳ người nào phát hiện cảnh tượng này.
Luồng không khí khôi phục sự im lặng, lơ lửng giữa không trung, nhìn chằm chằm Anna một cách hung tợn.
Cái tên xúc phạm thần linh này, nhất định phải chịu... Hử?