Cố Thanh Sơn lộ ra thân hình ở bên cạnh một vách đá. Dựa vào thần kỹ Súc Địa Thành Thốn trong nháy mắt hắn đã đi được một đoạn đường rất xa. Trong bóng tối sau lưng khí tức vô hình ngập trời kéo tới. Đây là khí tức đặc biệt thuộc về Ma Thần. Khinh thường chúng sinh. Sát phạt làm vui. Cảm nhận được khí tức này nhưng Cố Thanh Sơn lại không trốn đi. Đôi móng vuốt sắc bén cắm sâu vào vách đá, hắn quỳ một chân trên đất không ngừng thở dốc. Đây là khí tức của kiếp trước. Một ký ức không cách nào xóa nhòa. Hình ảnh quá khứ lại như thủy triều đập vào mặt, mà Cố Thanh Sơn lại hoàn toàn không muốn từ chối ký ức này. Có người khóc nức nở bẩm báo: "Cố tướng quân, lính tiên phong gặp phải Ma Thần, bọn họ không thể phản ứng kịp đều bị Ma Thần giết chết cả rồi." "Chết bao nhiêu người?" "300.000! 300.000 đấy! Cố tướng quân!" Hít!!!! Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu cảm thấy ngực đau nhức âm ỉ. Hàn khí sâu trong lòng đất bị hắn hấp thu vào trong cơ thể miễn cưỡng có thể khiến hắn khôi phục lại bình tĩnh. Khi thần niệm khuếch tán ra Cố Thanh Sơn biến mất lần nữa. Súc Địa Thành Thốn lần thứ hai! Trong chớp nhoáng, Cố Thanh Sơn xuất hiện trong đám yêu ma. Yêu ma nơi này vẫn rất nhiều nhưng đa số lại đang ở tình trạng báo động. Chúng nó xây dựng từng tầng phòng tuyến. Dù sao thì phía sau chính là Hoàng Tuyền, một đoạn thông đạo này chính là lộ trình cuối cùng. Các yêu ma không cho phép bất kỳ một linh hồn nào tiến vào Hoàng Tuyền. Cố Thanh Sơn lảo đảo. "Chết đi!" Hắn gần như mất khống chế vung móng nhọn. Máu tươi đầy trời. Các yêu ma kêu gào một cách thảm thiết. Cố Thanh Sơn biến mất. Hắn hiện thân ở một chỗ khác cách trận địa yêu ma mấy trăm dặm. Hắn liều lĩnh bay nhanh về phía trước. Có yêu ma ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía hắn. Nhưng cũng chỉ nhìn vậy mà thôi, không có yêu ma nào chủ động ra tay. Cố Thanh Sơn toàn lực chạy một đoạn đột nhiên vấp ngã lăn trên mặt đất. Khí tức Ma Thần như hình với bóng ập tới. Cố Thanh Sơn giống như bị kích thích, hình ảnh bị phong ấn ở sâu trong ký ức bỗng nhiên hiện ra. Một ngọn núi. Trên núi chất đầy thi thể của con người. Một khuôn mặt to lớn dữ tợn từ bên kia núi nhìn qua, nhìn chằm chằm vào quân doanh nhân tộc. "Cố tiên sinh, đi mau, đi mau!" "Các cậu đi đi, tôi là kiếm tu, có thể giữ chân nó thêm một lúc!" Một đám người không nói lời nào, chen lên bắt hắn lại kéo về phía sau. Cũng càng có nhiều tướng sĩ mặc giáp đi tới đứng chắn trước mặt hắn, bước về phía Ma Thần. "Tiên sinh không thể chết được, để chúng tôi đi ngăn cản nó." "Nghe mệnh lệnh của tôi, đội thứ nhất, lên!" "Đội thứ hai nối tiếp!" "Xông lên đi mọi người!" "Liều mạng!" Khuôn mặt dữ tợn to như núi lớn từ từ hé miệng. Vô số tiếng kêu thảm thiết của con người vang lên. ... Từng luồng khí tức lạnh lẽo kéo tới trong hang động đánh thức Cố Thanh Sơn. Thân thể đang không ngừng run rẩy của hắn dừng lại. Hắn chợt lên tiếng. "Không!" Yêu ma chung quanh chỉ nghe thấy con yêu móng nhọn đó kêu lên một tiếng nghẹn ngào chói tai. Ngay sau đó con yêu móng nhọn lung lay đứng lên. Các yêu ma cảm thấy kỳ quái, đột nhiên một trận đau đớn kịch liệt kéo tới. Đầu thân chúng nó chia lìa chết đầy đất. Con yêu móng nhọn kia biến mất trước mặt toàn bộ yêu ma. Cách đó mấy trăm dặm nó lại hiện hình ra. Hang động tối đen đã biến thành con đường bằng phẳng, khí âm hàn đập thẳng vào mặt như muốn đông cả người lại. Địa kiếm chợt lên tiếng, dùng giọng dồn dập nói: "Ta cảm nhận được một luồng sức mạnh Thần Ma mãnh liệt đang bạo phát, ngươi phải trốn nhanh lên!" Grao!!! Phía sau, trong lối đi dài đằng đẵng tối đen truyền tới một tiếng rống giận đinh tai nhức óc. Toàn bộ hang động dâng lên một trận cuồng phong. Kết quả xấu nhất xuất hiện. Một chút không thích hợp nhỏ xíu đã làm cho Ma Thần tỉnh lại! Trong lòng Cố Thanh Sơn trầm xuống. Đường cũ đã không thể nào trở về. Đường sống duy nhất hiện tại chính là Hoàng Tuyền. Trốn! Toàn lực chạy trốn đi! Cố Thanh Sơn không ngừng la lên trong lòng, nhưng thân hình lại đứng yên không hề động. Khí tức Ma Thần càng ngày càng nồng đậm rồi. Cảm giác tuyệt vọng giống như kiếp trước bao vây hắn, cạy mở van trí nhớ của hắn. Một giọng nói từ sâu trong ký ức vang lên. "Cái quái gì vậy, người như ngươi mà cũng có thể làm quan chỉ huy của nhân tộc sao?" Một giọng nữ ngây thơ vang lên. "À? Ngươi tìm được rượu mạnh nhất rồi? Thực sự là tiểu tử ngốc... Quên đi, nữ vương ta đây đành cố gắng mà hẹn gặp ngươi vậy." Ánh lửa bay xa bỗng nhiên lại tới. Phù đưa tin lại vang lên giọng của cô gái. "Ta ở trận địa 57 số 1, cách ngươi hơi xa, nhưng nếu ngươi bằng lòng thì tới tìm ta đi!" "A, được rồi, tiểu tử thối đừng quên mang rượu tới, chúng ta uống no say một bữa." Trong thoáng chốc, bùn đất bị nổ bay lên đầy trời. Ầm ầm! Tiếng kêu thảm thiết! Có người phẫn nộ quát: "Cố Thanh Sơn, anh không thể đi, nơi đó vừa mới bị Ma Thần phát hiện!" Hắn xoay người rời đi. Có người chạy ra từ quân doanh đuổi theo lớn tiếng nói: "Cố tướng quân, mau trở lại, chỗ đó chắc chắn là xong đời rồi." Hắn dốc hết sức chạy. Cả đời chưa bao giờ liều mạng mà chạy như vậy. Chạy đi! Cuối cùng hắn đứng trên lùm cây, nhìn ngọn lửa diệt thế ở trận địa 57 số 1 phía xa. Ánh lửa chiếu sáng hai mắt hắn. Ánh lửa lụi tắt. Tất cả tắt ngúm. Đau nhức truyền đến. "Tỉnh lại đi! Cố Thanh Sơn." Địa kiếm từ trong hư không nhảy ra vỗ lên vai hắn. Cố Thanh Sơn tỉnh táo lại. Hắn chưa bao giờ biết âm thanh của Địa Kiếm có thể vội vàng như vậy, nhanh như vậy. "Chạy nhanh đi Cố Thanh Sơn, Ma Thần đang di chuyển về phía này." Triều Âm kiếm cũng lơ lửng trên bầu trời cạnh Địa kiếm. Nó cũng phát ra tiếng vang ong ong lo lắng. Đúng rồi, hiện tại phải chạy trốn. Phải chạy trốn! Cố Thanh Sơn cắn răng. Hắn đột nhiên bay lên, lướt về phía trước mấy trượng. Không được, chạy như vậy không trốn thoát được. Hắn bỏ qua việc bay nhanh, phát động Súc Địa Thành Thốn lần nữa. Trái với Di Hình Hoán Ảnh, sử dụng Súc Địa Thành Thốn lại không tiêu hao quá nhiều linh lực. May mà hắn hiện giờ là thân thể yêu ma, cũng không sợ thuấn di mà rơi vào đống quái. Hắn xuất hiện trong đống yêu ma rồi ngay lập tức biến mất. Thời điểm hắn xuất hiện lần nữa đã đi được một khoảng rất xa, tới một trận địa khác có yêu ma canh gác. Cố Thanh Sơn dường như cảm giác được gì đó. Cho dù hắn tiêu hao linh lực sử dụng Súc Địa Thành Thốn nhanh chóng vượt qua từng đoạn từng đoạn khoảng cách lớn thế nào. Chỉ cần Cố Thanh Sơn dừng lại thì một đoàn hắc ám sẽ từ sau lưng tới gần hắn, cuối cùng bao phủ hắn. Đó là một cánh tay khổng lồ mọc đầy lông đen. Cánh tay bỗng nhiên chộp về phía Cố Thanh Sơn. Trong nháy mắt Cố Thanh Sơn biến mất. Nhưng xuất hiện phía trước hắn là màn sương đen tạo thành bàn tay khổng lồ khác đang chờ hắn. Bàn tay sương đen nhanh chóng bao phủ cả con đường, vồ một cái về phía Cố Thanh Sơn. "Đối phương là Ma Thần, nhanh dùng ta đối địch!" Địa kiếm vội vàng nói.