Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 625: Nữ sĩ ở đảo sương mù (thượng)



Màn sương xám nhanh chóng tụ lại, hóa thành một quả cầu thủy tinh.

Quả cầu thủy tinh rơi vào tay Tô Tuyết Nhi

Tô Tuyết Nhi hơi híp hai mắt xinh đẹp lại, nhìn chăm chú vào quả cầu thủy tinh.

Cô nói với Diệp Phi Ly: “Đừng lo, cô bé là thể linh hồn nên tôi có thể nhìn được quá khứ của cô bé.”

Vô số dải ánh sáng hiện lên trong mắt Tô Tuyết Nhi rồi lại biến mất.

Quỷ hồn không có thân thể thường sẽ không thể cưỡng lại được sự thăm dò của lá bài.

Tất cả mọi chuyện xảy ra trong một năm gần đây của cô gái nhỏ đều xuất hiện trong đôi mắt của Tô Tuyết Nhi.

“Thì ra... Còn có chuyện như vậy.”

Tô Tuyết Nhi lẩm bẩm nói.

Diệp Phi Ly nói: “Cô đang quan sát quá khứ của cô ấy?”

“Tất nhiên, tôi không thể dễ dàng tin tưởng một người xa lạ.” Tô Tuyết Nhi không e dè nói.

Cô nhìn Diệp Phi Ly, thái độ đã thân cận rất nhiều.

Qua một số chuyện đã cho thấy quan hệ giữa thiếu niên này cùng Cố Thanh Sơn đúng là rất tốt.

“Anh hy vọng tôi làm gì? giúp đỡ các anh?” Tô Tuyết Nhi hỏi.

“Không phải giúp chúng tôi.”

Diệp Phi Ly tiếp tục nói: “Cố Thanh Sơn dốc toàn lực để dung hợp hai thế giới, anh ta chắc cũng sẽ không hy vọng chứng kiến mọi thứ đều loạn lên, hỏng bét.”

“Mà công pháp tu hành và việc thành lập hệ thống, đều là tâm huyết nghiên cứu gian khổ do anh ta tạo ra.”

“Hiện tại anh ta không có mặt ở đây, chúng tôi hy vọng cô có thể dùng năng lực thay anh ta quan tâm đến thế giới này.”

Tô Tuyết Nhi trầm mặc trong chốc lát.

Bản thân cô từng có một quyển công pháp tu hành, là được Cố Thanh Sơn cho.

Đáng tiếc, cô lại đánh mất quyển công pháp tu hành kia.

Chuyện Cố Thanh Sơn làm gần đây, thông qua binh khí của Hoàng Tuyền cô đã hiểu ra toàn bộ.

Nghĩ kỹ lại thì đúng là Cố Thanh Sơn đã dùng hết toàn lực để giữ gìn thế giới này.

Tất cả mọi thử lúc này đều là tâm huyết của Cố Thanh Sơn.

Vừa nghĩ tới đây, Tô Tuyết Nhi gật mạnh đầu nói: “Tôi có thể đồng ý.”

Mấy người khác đều chú ý.

Tô Tuyết Nhi nghiêm nghị nói: “Bắt đầu từ giờ khắc này, tôi là chủ nhân của Cửu phủ, tán thành kết quả thương nghị của mọi người, tôi cũng hy vọng bọn ác đồ sẽ bị pháp luật trừng trị, không muốn... để thế giới này thêm loạn.”

Tổng thống và Nữ hoàng Valrhona nhìn nhau, đều thấy được niềm vui sướng trong mắt đối phương.

Nếu như Cửu phủ bằng lòng hợp tác cùng hai quốc gia cường đại nhất, thế giới này vẫn có thể như cũ, khôi phục trở về thời kì pháp trị.

Những kẻ hùng mạnh đó không thể chống lại ba con quái vật.

Trật tự thế giới được bảo đảm.

“Vậy thương nghị của chúng ta đã có kết quả.” Tổng thống vui mừng nói.

Đúng lúc này, trên quang não của tất cả mọi người bắn ra một màn ánh sáng.

Chủ nhân Cửu phủ đang ở buổi họp báo liên hợp quốc.

Giọng nói của một cô gái nào đó máy móc vang lên.

[Thông cáo hai tin tức quan trọng.]

[Cửu phủ của Liên Bang tự do cùng công bố hai tin tức quan trọng.]

[Từ giờ trở đi, tất cả binh khí Hoàng Tuyền đều phải nộp về cho Cửu phủ, chủ động giao nộp binh khí sẽ có thưởng, ai kháng cự sẽ lập tức bị bắt.]

[Thứ hai, trong buổi họp báo, Cửu phủ xác nhận xếp hạng các cường giả trên thế giới, đã có 64 người quy phục Cửu phủ, từ hôm nay trở đi, Cửu phủ sắp thành lập Liên minh Đại Tu Hành.]

Giọng nói điện tử trên quang não dừng lại.

Tô Tuyết Nhi ngẩn ngơ.

Cùng thời gian đó, đúng lúc mẹ của cô, Tô phu nhân đứng lên.

Tô phu nhân đại diện cho Tô phủ bắt đầu phát biểu.

“Liên minh Đại Tu Hành sắp được thành lập, đại biểu cho quyền lực siêu việt của tất cả quốc gia, từ hôm nay trở đi, Cửu phủ mang trên mình nhiệm vụ gánh vác dẫn dắt thế giới.”

“Cửu phủ đưa ra những quyết định phù hợp với hướng phát triển của thế giới.”

Tô Tuyết Nhi lẳng lặng nhìn khung cảnh này.

Trong phòng, những người khác đều không nói chuyện, lịch sự giữ im lặng.

Mọi người đã biết quan hệ giữa Tô Tuyết Nhi và Cố Thanh Sơn, cũng biết lúc này thực sự không thích hợp nói gì cả.

Tô Tuyết Nhi cắn môi, tắt quang não cá nhân đi.

“Anh tên là... Diệp Phi Ly?” Tô Tuyết Nhi đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy, tôi là Diệp Phi Ly.”

“Cố Thanh Sơn vẫn luôn coi anh như em trai ma đối xử, điểm này hẳn anh biết rõ, đúng không?”

“Đúng vậy, anh ta rất quan tâm đến tôi, tôi luôn ghi nhớ trong lòng.”

"Tốt."

Tô Tuyết Nhi trịnh trọng lấy một thẻ bài lấp lánh ánh đỏ như máu ra.

“Cầm lấy, đây là do tôi lấy được lúc đi ngang qua trấn ác ma, rất có lợi cho anh đấy.”

Diệp Phi Ly khoát tay lia lịa, từ chối: “Cái này thì không cần, tôi cũng không làm được chuyện gì, đừng nên cầm đồ của cô thì hơn.”

“Anh cứ cầm đi, Thanh Sơn đối xử với anh như thế nào thì tôi cũng đối xử với anh như thế đó, đây là quà gặp mặt của tôi.” Tô Tuyết Nhi nói.

Cô không nói gì, nhẹ nhàng tung tấm thẻ bài ra.

Lá bài bay về phía Diệp Phi Ly.

Diệp Phi Ly đành tự tay tiếp lấy.

Lá bài ở trên tay hắn đột nhiên biến mất không tìm thấy nữa.

Diệp Phi Ly kinh ngạc giơ tay ra, kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới.

Chẳng có cái gì cả.

Lá bài đâu rồi?

“Diệp Phi Ly, anh hãy bảo vệ tốt nơi đây, nếu như Cố Thanh Sơn trở về, lập tức cho tôi biết.”

Tô Tuyết Nhi nói xong, đứng dậy ra khỏi biệt thự.

Chẳng biết tự lúc nào, trong tay cô xuất hiện một cây quyền trượng.

Cửa mở ra.

Tô Tuyết Nhi đi ra ngoài.

“Cô đi đâu vậy?” Ở phía sau, Diệp Phi Ly lớn tiếng hỏi.

Tô Tuyết Nhi không dừng bước, cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Tôi phải thay anh ấy bảo vệ thế giới này thật tốt.”

Trương Anh Hào vẫn bất động, cho đến lúc này chợt đứng lên, đuổi theo.

“Sao thế?” Liêu Hành đi cùng, hỏi.

“Cô ấy là người phụ nữ của Thanh Sơn, nếu để một mình cô ấy chống lại Cửu phủ mà lỡ xảy ra chuyện gì thì chúng ta biết ăn nói thế nào với cậu ta đây.” Trương Anh Hào vội vàng giải thích.

“Không đâu, còn có chúng tôi nữa.” Diệp Phi Ly đuổi kịp tốc độ của Trương Anh Hào.

“Đi đi, toàn bộ liên bang, quý tộc, tất cả dân chúng, quân đội đều là hậu thuẫn của các cậu.” Tổng thống nói.

Quang não trong tay ông sáng lên, Nữ Thần Công Chính bắt đầu tiếp nhận mọi việc từ đây.

Hoàng Hậu Valrhona lấy quang não ra, bắt đầu kêu gọi Thiết Màn.

Nhóm binh khí Hoàng Tuyền đi theo Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly.

Đoàn người ra khỏi biệt thự.

Tô Tuyết Nhi đứng trước biệt thự, tay giơ cao quyền trượng.

“Cô ấy đang làm gì vậy?” Diệp Phi Ly ngạc nhiên nói.

“Không biết, nhưng tôi cảm thấy có chút không ổn.” Trương Anh Hào nói.

Tô Tuyết Nhi thì thâm câu gì đó.

Cô nghiêm túc cắm quyền trượng trên mặt đất.

Oanh

Bụi đất tung bay, bốn phía cuồng phong nổi lên.

Một giọng vĩ đại mà uy nghiêm vang lên khắp bốn bể.

“Chủ nhân của Giới luật và Hình phạt, người thừa kế biển máu, người sở hữu áo bào trắng và quyền trượng, Nữ sĩ tôn quý của đảo sương mù, ta tuân lệnh của ngài.”

Sương khói tản đi.

Một con quái vật mặc một bộ giáp nặng chịch từ bầu trời từ từ rơi xuống.

Thân hình của nó to ngang một ngọn núi bình thường, đầu có hai sừng, lưng mọc ra hai đôi cánh.

“Ngươi tới thật đúng lúc.” Tô Tuyết Nhi nói.

Con quái vật kia mở to mắt, đối mặt với núi, quỳ một chân trên đất.

Nó tao nhã lễ độ nói: “Nữ sĩ tôn quý, bây giờ cần triệu tập quân đoàn, giết sạch toàn bộ sinh linh ở cái thế giới này sao?”

“Nữ sĩ tôn quý, bây giờ cần triệu tập quân đoàn, giết sạch toàn bộ sinh linh ở cái thế giới này sao?” Quái vật khổng lồ quỳ một chân trên đất, cung kính hỏi.

“Ngươi thèm khát giết chóc đến như vậy à?” Tô Tuyết Nhi như cười như không nói.

Quái vật khổng lồ cúi gằm đầu, nhún nhường đáp lời: “Xin thứ lỗi cho sự mạo phạm của tôi, tôi chỉ nhận được sự phẫn nộ của ngài đối với trói buộc nào đó.”

“Trói buộc?”

Tô Tuyết Nhi rù rì nói: “Đúng vậy, ta trốn tránh cũng lâu lắm rồi, nên đối mặt trực diện thôi…”

Cô vươn tay, nhấc pháp trượng từ dưới đất lên.

Quái vật liền xòe bàn tay ra, giúp Tô Tuyết Nhi đứng được trên không.

Nó thả Tô Tuyết Nhi xuống đỉnh đầu mình.

“Chúng ta đi thôi, đi về phía kia.” Tô Tuyết Nhi chỉ một phương hướng nói.

“Vâng.”

Quái vật bung hai cánh, dùng sức vung lên.

Chỉ sau một tiếng hô, quái vật đã bay lên trên cao, di chuyển về hướng thủ đô Liên Bang.

Quái vật bay rất nhanh, cơ hồ là trong nháy mắt thì bóng dáng của nó liền biến mất.

Trương Anh Hào chăm chú nhìn bầu trời, lẩm bẩm: “Cô ấy đi đâu vậy?”

“Không biết, nhìn dáng vẻ tức giận của cô ấy chắc là những người này sẽ gặp tai ương.” chim trắng nhỏ lên tiếng.

“Sức mạnh như vậy, chúng ta mà đi chỉ tổ vướng chân.” Diệp Phi Ly khoanh tay tỏ vẻ không quan tâm.

Tổng thống đứng trước cửa biệt thự, chậm rãi nói: “Nếu không có gì nguy hiểm thì chuyện của cô ấy và Cửu phủ chúng ta vẫn không nên tham dự thì hơn.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Valrhona gật đầu đồng ý.

Mọi người về biệt thự.

Mới ngồi xuống, cả nhóm đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.

Diệp Phi Ly đau đớn té trên mặt đất,

Nhìn dáng vẻ của hắn ta, dường như đang chịu đựng cái gì đó.