Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 652: Quyết tâm của Tô Tuyết Nhi



Không ngờ thật sự gặp lại con gà trống này.

Cố Thanh Sơn lập tức cười chào hỏi đối phương.

"Tôi đến là vì lời kêu gọi của Chim Kinh Cức."

"Thì ra là thế, đáng tiếc tuổi ta lớn quá rồi, không thì cũng muốn tới kiếm ít đồ, dù là đem đi bán cũng kiếm được chút tiền tiêu xài."

"Ha ha..."

Hai người hàn huyên một lúc, gà trống đề nghị cùng ăn bữa tối.

Theo như lời hắn ta nói, trấn này lớn như vậy, thật vất vả mới tìm được hai người sống, nếu chia tay nhau sợ là khó gặp lại.

Không đợi Cố Thanh Sơn từ chối, gà trống đã búng tay trả tiền những món Cố Thanh Sơn vừa mua.

Gà trống lại vung cánh lên, trực tiếp gọi phần ăn cao cấp cho bốn người.

Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi nhìn nhau.

Đây đúng là thịnh tình không thể chối từ.

Bọn họ không có việc gì khác, cũng thật sự chưa ăn no, ngồi lại với đối phương một lát cũng không sao cả.

Bốn người ngồi xuống.

"Không biết quý cô xinh đẹp đây xưng hô như thế nào?" Gà trống nhìn Tô Tuyết Nhi.

"Xin chào, tôi là Tô Tuyết Nhi."

"À..." Gà trống vỗ vỗ bả vai Cố Thanh Sơn: "Hoa nhài và bãi phân trâu, đúng là cặp đôi hoàn hảo, tôi chúc phúc cho hai người."

"Cảm ơn." Tô Tuyết Nhi mỉm cười ngọt ngào đáp.

Vẻ mặt Cố Thanh Sơn đầy bất đắc dĩ, nhìn về phía khúc gỗ kia.

"Không biết vị này là?" Hắn hỏi.

"A, đây là một quý cô cao quý, cô ấy không cho phép tôi nói ra tục danh của mình, ừm..." Gà trống nhìn khúc gỗ kia, khó xử nói.

"Không có cách nào." Trong khúc gỗ truyền đến một giọng nữ trầm thấp: "Hai đứa nhóc này đều có quan hệ với bạn cũ của chúng ta."

Khúc gỗ vỡ ra từng tầng, một mỹ nữ bằng gỗ trông vô cùng sống động hiện ra trước mặt mọi người.

Cô ta nhìn Cố Thanh Sơn, lộ ra vẻ hứng thú: "Người mới của Câu lạc bộ Thiết Quyền?"

"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn hào phóng thừa nhận.

"Chân của Barry thật sự đã khỏe hơn?"

"Vâng."

"Nguyền rủa hắn ta dính phải vô cùng lợi hại, tôi cứ nghĩ hắn ta sẽ tới cầu tôi giúp, kết quả là hắn ta thật sự kiên cường... ngu xuẩn, chẳng lẽ sống chết quan trọng hơn mặt mũi à?" Mỹ nữ bằng gỗ phát giận nói.

"Vì sao anh ấy không đến cầu chị ạ?" Tô Tuyết Nhi cẩn thận hỏi.

"Bởi vì hắn ta đánh bạc với tôi, cuối cùng thua sạch cả quần cũng không còn." Mỹ nữ bằng gỗ châm một điếu thuốc, hút một hơi nói.

Xem ra là người quen cũ của Barry.

Cố Thanh Sơn cũng chẳng biết nói gì thay Barry nữa.

"Barry? Mọi người đang nhắc đến Thiết Quyền Barry?" Gà trống kinh ngạc nói.

"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn đáp.

"A, tôi còn nợ anh ta một nhân tình nho nhỏ." Gà trống thấp giọng lầu bầu.

Mỹ nữ gỗ quay qua nói với Tô Tuyết Nhi: "Sư phụ cô có khỏe không?"

Tô Tuyết Nhi ngẩn ra.

"Chị biết sư phụ em sao?" Cô lập tức ngồi ngay ngắn.

"Đương nhiên, Huyết Bào Ma Chủ ấy mà, trên người cô có mùi vị của khế ước Huyết Bào, ta vừa ngửi đã nhận ra."

Tô Tuyết Nhi dò hỏi: "Không biết chị và sư phụ em.."

"Ông ta đang theo đuổi tôi."

Mỹ nữ bằng gỗ nói ngắn gọn.

Tô Tuyết Nhi lau mồ hôi trên trán.

"Cứ thoải mái đi cô bé, tôi sẽ không trở thành sư mẫu của cô đâu." Mỹ nữ bằng gỗ nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, nói.

Gà trống vẫn luôn nín thở, nghe câu này mới cười ha ha: "Nói rất đúng, tên Huyết Bào Ma Chủ kia rất văn nhược, nhìn không giống đàn ông chân chính."

Lúc này những món ăn thơm ngon đã được dọn lên bàn.

Đủ loại đồ ăn lần lượt hiện ra trên bàn.

"Ăn luôn thôi, tôi đói bụng quá." Gà trống nói.

Mỹ nữ bằng gỗ liếc qua tất cả món ăn, bất mãn nói: "Sao lại không có thịt gà?"

Gà trống dừng một chút, xấu hổ nói: "Cái đó... đừng ăn thịt gà được không."

"Anh cũng đâu phải gà thật, anh chỉ lớn lên giống gà thôi, có thể đừng ngăn cản tôi ăn thịt gà được không?" Mỹ nữ bằng gỗ nói.

Gà trống trầm tư một lát, bỗng nhiên vỗ bàn nói: "Đúng, tôi không phải gà."

Hắn ta lại gọi thêm một phần sandwich gà, một tô canh gà ác, một suất gà hầm nguyên con.

Lúc này mỹ nữ bằng gỗ mới thả lỏng chân mày.

"Anh không tồi, mạnh hơn Huyết Bào kia nhiều." Cô ta thổi khí về phía lỗ tai gà trống.

Gà trống híp mắt, lâng lâng nói: "Đó là đương nhiên, quý cô của tôi."

Mỹ nữ bằng gỗ hài lòng gật đầu, tao nhã bưng bát canh gà ác lên uống.

Tầm mắt gà trống chuyển qua, nhìn về phía Cố Thanh Sơn.

"Nhóc con, ngoài quý cô này ra, trong chín trăm triệu tầng thế giới này nếu có bất kỳ kẻ nào dám nhắc tới ăn thịt gà trước mặt tôi, tôi sẽ khiến mẹ hắn cũng không nhận ra hắn luôn, đây là vấn đề nguyên tắc của tôi."

Hắn ta nghiêm nghị truyền âm tới.

Cố Thanh Sơn cố gắng giữ vững vẻ mặt không thay đổi.

"Được, kẻ mạnh quả thật nên có nguyên tắc của mình." Hắn lấy giọng nói cực kỳ nghiêm túc đáp lại.

Lúc này gà trống mới hài lòng gật đầu.

Ăn xong bữa tối phong phú này, đêm cũng đã khuya.

Cả hai bên đều ra khỏi nhà ăn.

Lúc nói lời từ biệt, mỹ nữ bằng gỗ không nói nhiều, đặt một lá cây lên mi tâm Tô Tuyết Nhi.

Lá cây kia tỏa ra ánh sáng như phỉ thúy, dần dần tiến vào mi tâm Tô Tuyết Nhi.

"Tuy tôi không giỏi tiên đoán nhưng cũng có thể nhận thấy tương lai của cô sẽ khá gian nan." Mỹ nữ bằng gỗ nói.

"Thật ra cũng không sao cả." Tô Tuyết Nhi mạnh mẽ cười.

Cố Thanh Sơn ở một bên lẳng lặng nghe, không nói gì.

Chỉ thấy mỹ nữ bằng gỗ nghe xong lời Tô Tuyết Nhi nói, lắc đầu: "Cô bé, đừng bao giờ lơ là khinh thường không để ý, lá cây này là chút bảo hộ nho nhỏ của tôi dành cho cô."

Tô Tuyết Nhi lễ phép nói: "Cảm ơn chị, không biết phải xưng hô với chị như thế nào?"

Mỹ nữ bằng gỗ khoát tay, không trả lời.

Cô ta đi về hướng ngã tư đường phía trước.

"Được rồi, ngày mai chúng ta gặp lại, kỳ nghỉ còn dài mà." Gà trống cũng nói lời từ biệt với hai người.

Hắn ta vội vàng đuổi theo.

Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi đứng thêm một lát, mãi đến khi hai người đối diện biến mất ở phía xa con đường.

"Chị ấy nói tương lai em sẽ gặp khó khăn..." Sắc mặt Cố Thanh Sơn có đôi chút sầu lo, nói với Tô Tuyết Nhi.

"Không sao đâu, em có một sư phụ rất lợi hại."

"Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tuyết Nhi, em phải nói cho anh biết."

Tô Tuyết Nhi nhìn biểu cảm chân thành của hắn, bỗng nhiên cô cười tươi: "Được rồi, là chút việc vặt thôi, chúng ta tìm nơi nào ở lại trước đã, buổi tối từ từ kể cho anh nghe."

Cố Thanh Sơn lúc này mới gật đầu.

"Anh ăn no chưa?" Tô Tuyết Nhi quan tâm hỏi.

"Ăn no rồi, đi thôi, chúng ta cũng nên tìm chỗ nghỉ ngơi."

"Đúng, em cũng mệt rồi, đi mau đi mau.

Trong trấn có rất nhiều nhà nghỉ.

Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi chọn một lúc, cuối cùng nhất trí nhìn trúng một nhà nghỉ khá yên tĩnh.

Tô Tuyết Nhi cầm tấm thẻ của Cố Thanh Sơn tới đăng ký.

Bắt đầu từ lúc đó, Cố Thanh Sơn đã cảm thấy Tô Tuyết Nhi có gì đó không đúng.

Rõ ràng cô đang căng thẳng.

Quái lạ...

Nghi ngờ trong lòng Cố Thanh Sơn ngày một sâu.

Nhưng ngay sau đó, Tô Tuyết Nhi đã cầm một chiếc chìa khóa nhỏ tinh xảo trở về.

Cô tung chìa khóa lên không trung ở giữa nhà nghỉ.

Một cánh cửa mở ra.

Tô Tuyết Nhi nắm tay Cố Thanh Sơn đi vào trong đó.

"Nhìn này, em chọn một gian ký túc xá trong trường học." Tô Tuyết Nhi nói.

Cố Thanh Sơn đánh giá căn phòng.

Nơi này quả nhiên là một căn phòng ký túc xá phổ thông của nữ, một chi tiết nhỏ cũng không thiếu.

"Được rồi, giờ anh ngủ kiểu gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.

"Anh ngủ ở đây."

"Vậy còn em?"

"Em cũng ngủ ở đây."

Cái gì?

Lần này đến lượt Cố Thanh Sơn căng thẳng.

Đồng thời trong lòng hắn cũng mơ hồ hiểu ra Tô Tuyết Nhi đang căng thẳng vì điều gì.

Nói như vậy... Cô có chút căng thẳng cũng là lẽ thường thôi.

Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi, một thân hình nhỏ nhắn mang theo hương thơm thoang thoảng ôm lấy hắn.

Tô Tuyết Nhi.

Cô ôm hắn.

Người con gái nhắm mắt lại, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn Cố Thanh Sơn.

Thời gian như ngừng lại.

Cố Thanh Sơn đã nghĩ tới rất nhiều loại tình huống, lo lắng các loại nguy hiểm Tô Tuyết Nhi có thể gặp phải, cũng chuẩn bị nghe Tô Tuyết Nhi nói gì đó.

Nhưng hắn không ngờ được Tô Tuyết Nhi sẽ làm vậy.

Đây là thời khắc chưa bao giờ có được.

Tất cả nghi ngờ và suy nghĩ trong lòng Cố Thanh Sơn đều biến mất.

Môi tách ra.

Tô Tuyết Nhi vuốt ve khuôn mặt Cố Thanh Sơn, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, Thanh Sơn."

Cố Thanh Sơn từ từ nhắm mắt lại, ngã xuống giường.

Tô Tuyết Nhi lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, trên môi dính một lớp mỏng trong suốt.

Lớp mỏng trong suốt đó tan biến vào hư vô, sau khi rời khỏi môi cô dần dần hóa thành một lá bài trong tay cô.

Trên lá bài không có hình gì nữa, chỉ có một dấu son môi màu đỏ.

[Nụ hôn của ma nữ.]

[Người bị người sử dụng lá bài này hôn sẽ rơi vào cảnh mơ tuyệt đẹp, ngủ say trong ba ngày.]

[Trừ khi có kỹ năng hôn như của ma nữ mới có thể thoát khỏi cảnh trong mơ.]

Tô Tuyết Nhi thu lại lá bài, ngồi ở bên giường.

Cô lẳng lặng vuốt ve khuôn mặt Cố Thanh Sơn.